Chương 217: Kế Sách Độc Ác Của Diệp Chân
-----
- Nằm mơ!
Đối mặt với ý nghĩ cùng yêu cầu hão huyền của Huyễn Thần, Quách Kì Kinh đáp lễ mà quăng ra hai chữ chém đinh chặt sắt.
Giao Diệp Chân ra để cho họ xử trí?
Còn giao ra cả Chiến Hồn Huyết Kỳ?
Trừ phi đầu óc từ trên xuống dưới Tề Vân tông đều bị cửa kẹp mới chịu đáp ứng loại yêu cầu như thế này.
Một tông môn, ngoại trừ công pháp truyền thừa ra, quan trọng nhất là lực ngưng tụ, lực hướng tâm của môn phái.
Một khi Tề Vân tông đáp ứng yêu cầu của Huyễn Thần, như vậy Tề Vân tông cách diệt vong cũng không xa.
Nghe được Quách Kỳ Kinh trả lời, khoé miệng Thiên Huyễn Ưng Vương hiện ra một tia cười tàn nhẫn, một chưởng vung lên, một tia ô quang nhanh như chớp chém về phía năm đệ tử bị bắt làm tù binh trên bầu trời.
- Không được, vậy thì bọn chúng cũng nên chết đi!
- Đừng!
Quánh Kỳ Kinh rống giận một tiếng, thân hình khẽ động, Thiên Huyễn Ưng Vương định công kích cũng trong nháy mắt, một đạo kiếm quang kinh người đột ngột từ trong hư không hiện ra.
Kiếm quang chậm rãi chuyển động, như có trăm ngàn chuôi kiếm hình quạt hiện lên, huyền mà không phát (huyền: đen), sắc bén chỉ vào tất cả mọi người.
Cùng thời khắc đó, trong lòng mọi người ngoài sơn môn Tề Vân tông đều nổi lên một loại cảm giác hết sức nguy hiểm.
Đây là Thiên Huyễn Linh Kiếm kinh khủng của Huyễn Thần tông.
Hư hư thật thật, thật thật giả giả, có thể tuỳ thời công kích toàn lực bất luận một người nào ở đây, khiến cho mọi người khó lòng phòng bị.
Huyễn Linh Kiếm của Huyễn Thần tông vừa xuất hiện, thân hình Quách Kỳ Kinh lập tức trở nên cứng đờ, chuông nhỏ trong tay nhoáng một cái, nửa xích phù phiếm đã đối phó xong với sự tập kích của Thiên Huyễn Linh Kiếm.
Trên khuôn mặt Quách Kỳ Kinh lội vẻ bất đắc dĩ, một đôi mắt như hỏa diễm bắn ra!
Hết cách rồi, Thiên Huyễn Linh kiếm của Huyễn Thần tông, chỉ có Tam Bảo Kim Chung này của hắn mới có thể ngăn cản, Thiên Huyễn Linh Kiếm của Huyễn Thần tông vừa xuất hiện đã có thể khiến hắn bị kiềm chế đến sít sao.
Xoát!
Đạo kia chém về phía năm tên đệ tử bị bắt, khi trúng vào đầu Lữ Tín lại đột ngột dừng lại không khỏi khiến cho các trưởng lão của Tề Vân tông thở dài một hơi.
Bất luận là đệ tử nội môn hay Lữ Tín và Mai Nguyên Câu là đệ tử chân truyền, lại thêm Hàn Thạch cũng là chuẩn chân truyền, nếu họ bị giết, nguyên khí của Tề Vân tông thực sự bị thương nặng.
Thiên phú của Hàn Thạch là ngũ mạch thượng phẩm, nếu theo lời của trưởng lão trong tông môn thì một hai năm khổ công tu luyện, một lần có thể ngưng tụ hạt giống Linh Lực, khả năng cao tới tám thành!
- Quách chưởng môn, xem ra ngươi vẫn muốn che chở cho mấy đệ tử này sao!
- Lão phu cho ngươi thêm một cơ hội để giao hung thủ giết người - Diệp Chân kia ra cho chúng ta xử trí, sau đó giao ra Chiến Hồn Huyết Kỳ để bồi tội cho chúng ta, thế thì việc này hôm nay cứ như vậy bỏ qua!
- Năm người này, lão phu sẽ phóng thích tại chỗ. Hơn nữa, chỉ cần các ngươi giao ra Chiến Hồn Huyết Kỳ, lão phu cho các ngươi ba trưởng lão Kiếm Nguyên tông làm quà đáp lễ thì thế nào?
- Đương nhiên, các ngươi có thể lựa chọn từ chối, có điều, nói như vậy, người Tề
Vân tông các ngươi khi đi ra ngoài phải nên cẩn thận nha! Nói không chừng, không dùng được mấy ngày, chúng ta đã tàn sát đệ tử Tề Vân tông bọn ngươi không còn!
Thiên Huyễn Ưng Vương âm hiểm cười nói.
- Hạ Ưng Vương, ngươi thấy bản toạ bị ngươi đe doạ thật à! Ép đi, đồng quy vu tận, lão phu cũng biết chơi!
Quách Kỳ Kinh cả giận nói.
- Ha ha, đương nhiên, Quách chưởng môn sao ngươi lại bị chúng ta doạ đây cơ chứ.
Chúng ta, thế nào cũng không dám cùng Quách chưởng môn ngươi đồng quy vu tận!
Chúng ta sẽ chỉ ở ra Tề Vân tông xuất quỷ nhập thần, vây bọn ngươi ở trong Tề
Vân tông mà thôi!
- Có điều, lão phu đoán, chưởng giáo Như Nhập Hải của Kiếm Nguyên tông, nghe được tin này, nhất định sẽ mừng như điên?
- Vô sỉ!
- Hèn hạ!
Quách Kỳ Kinh và các trưởng lão Tề Vân tông đồng thời tức giận mà mắng, nhưng cùng lúc nổi giận thì sự lo lắng cũng đã hiện ra ở trên mặt họ.
Nếu Huyễn Thần tông thật sự làm vậy, Hắc Thuỷ quốc thực sự sẽ lâm vào cảnh diệt quốc!
Phía sau Diệp Chân đang trầm tư đi ra, con ngươi bỗng nhiên trợn trừng.
Hắn nhất định phải tự cứu lấy.
Diệp Chân không biết rằng dưới nguy cơ diệt quốc, sự kiên trì chả Quách Kỳ Kinh có thể bị dao động hay không.
Nhưng Diệp Chân rất rõ ràng, nếu còn kéo dài thêm nữa, hắn coi như miễn cưỡng mạo hiểm vượt qua cửa ải này, thời gian bị Huyễn Thần tông cưỡi trên đầu e cũng vô cùng không dễ chịu.
- Cái gọi chó cùng rứt giậu, Huyễn Thần tông các ngươi trợ giúp Kiếm Nguyên tông diệt Hắc Thuỷ quốc quốc chúng ta, ta tin chưởng môn Cổ Huyển tông Cổ Ngôn Xuyên đối với Chiến Hồn Huyết Kỳ cũng cực kỳ hoan nghênh?
Đang nói chuyện, Diệp Chân bước ra một bước, ánh mắt nhìn về phía Liêu Phi Bạch mà nói.
- Liêu giáo tập, Huyễn Thần tông đã vô sỉ như vậy, vậy ngươi dứt khoát đưa Chiến Hồn Huyết Kỳ cho chưởng môn Cổ Huyền tông Cổ Ngôn Xuyên đi, ta tin tưởng Cổ
Huyền tông sẽ phát huy tác dụng của Chiến Hồn Huyết Kỳ vô cùng tinh tế!
Diệp Chân mới mở miệng, hàng lông mày kiếm đang nhíu chặt của Liêu Phi Bạch lập tức giãn ra, lập tức đồng ý!
- Tốt, nói hay lắm, cứ làm như thế!
- Ta không chỉ có ý nghĩ muốn đưa Chiến Hồn Huyết Kỳ đến Cổ Huyền tông, mà còn muốn gia nhập Cổ Huyền tông, cả ngày lẫn đêm tàn sát đệ tử Huyễn Thần tông, cái danh hào Yêu Diện La Sát này của lão nương không chừng có thể đổi thành Đồ Thần La Sát! Đồ sát đệ tử Huyễn Thần nha! Ha ha ha ha.
Liêu Phi Bạch cất tiếng cười to làm cho sắc mặt ba người Thiên Huyễn Ưng Vương, Bộ Tử Kỳ, Lôi Nguyên khôi trên bầu trời đồng thời đều biến đổi, ngay cả đệ nhất cao thủ trẻ tuổi - Bộ Trường Thiên, khoé miệng cũng nhịn không được co quắp một chút.
Nữ nhân điên này nếu thật sự khởi xướng việc điên rồ như vậy, hậu quả kia...
Có điều, Bộ Trường Thiên đã đánh giá còn thấp uy lực nổi điên của Liêu Phi Bạch.
Danh hào Yêu Diện La Sát, lúc còn trẻ tuổi thanh danh không mấy hiển hách, nhưng mà ở bên trong trưởng lão của các quốc gia kia lại chính là sự tồn tại của một loại yêu nghiệt.
Nếu thật sự là vậy, Huyễn Thần tông đã gặp phiền phức lớn rồi!
- Hừ, nói thật dễ nghe, vậy cũng phải mang Chiến Hồn Huyết Kỳ đến đã rồi lại nói!
Lúc này, chưởng môn Quách Kỳ Kinh cũng tỉnh ngộ lại, chân trần không sợ mang giày, luận về gia nghiệp, Huyễn Thần tông so với bọn hắn lớn hơn.
- Nếu lão phu dùng Tam Bảo Kim Chung hộ tống thì sao?
Lời nói Quách Kỳ Kinh không làm cho người ta kinh ngạc đến chết thì không dừng, quả thực đã làm sắc mặt ba người Thiên Huyễn Ưng Vương, Bộ Tử Kỳ, Lôi Nguyên Khôi lần nữa biến đổi.
- Chư trưởng lão nghe lệnh! Một khi chuyện không thể làm, các ngươi lập tức cùng đệ tử chân truyền, bảo vệ Chiến Hồn Huyết Kỳ, tiến nhập Cổ Huyền Tông Cổ An quốc, phục thù Hắc Thuỷ quốc!
- Hắc Thuỷ quốc ta có thể diệt quốc, nhưng mà Huyễn Thần đế quốc ngươi, cũng đừng nghĩ có kết cục gì tốt hơn!
Gào thét mấy câu, chưởng môn Quách Kỳ Kinh đột ngột phát ra một tiếng thét dài tức giận. Trong lồng ngực tích tụ khí bất bình bấy giờ như sóng biển gào thét trào ra.
- Cẩn tuân ý chỉ của chưởng môn!
Chúng trưởng lão tông môn cùng hô lên để xác nhận, giống như khi hô đáp ứng, cả một đám đều thét dài một hơi, tiếng gào như kim thạch, tức giận ngập trời.
Trong tiếng gào liên hồi, sắc mặt ba người Thiên Huyễn Ưng Vương, Bộ Tử Kỳ, Lôi Nguyên Khôi đồng thời đại biến.
Nếu Tề Vân tông thật sự làm vậy, Huyễn Thần đế quốc bọn hắn chỉ sợ sẽ thật sự có đại phiền toái.
Có đám người Tề Vân tông gia nhập, Cổ Huyền tông lập tức có thể cùng bọn hắn ngang nhau, lại có sự giúp đỡ của Chiến Hồn Huyết Kỳ. Quét ngang Huyễn Thần đế quốc bọn hắn, cũng chưa hẳn là việc không thể.
Nhưng mà lúc này, mặt mũi tuyệt đối không còn gì để mất, bọn người Thiên Huyễn Ưng Vương sẽ càng không chịu thua!
Ánh mắt quét ngang, âm thanh Thiên Huyễn Ưng Vương như cũ lập tức vang lên.
- Còn đầu nhập cử tông, hù doạ ai đó?
- Cứ xem như các người cử tông đầu nhập, lại thêm Chiến Hồn Huyết Kỳ tăng lên hai thành chiến lực, nhưng mà cũng là để Cổ Huyễn tông miễn cưỡng chống lại Huyễn Thần tông chúng ta mà thôi! Có thể tạo ra bao nhiêu phiền toái cho Huyễn Thần đế quốc chúng ta?
- Giới tiền chi tật mà thôi. Nhưng Hắc Thuỷ quốc tuyệt đối sẽ bị Kiếm Nguyên đế quốc diệt sạch sẽ!
Nói đến đây, ánh mắt như chim ưng của Thiên Huyễn Ưng Vương nhìn chằm chằm về phía Diệp Chân.
- Ai nha một đứa bé thấp cổ bé họng lại dám ra một kế sách độc ác không đưa đường sống chi người khác đến như thế, có tin bây giờ lão phu sẽ lập tức diệt ngươi hay không?
Đối mặt với lời uy hiếp của Thiên Huyễn Ưng Vương, Diệp Chân vẫn bình thản tự nhiên không hề sợ hãi.
- Tiểu súc sinh nhà ngươi, ta còn diệt được, ta lại sợ lão súc sinh vô sỉ như ngươi hay sao?
Diệp Chân triệt để thông suốt, người ta đã muốn cái mạng nhỏ của hắn, còn mời hắn mẹ gì!
Mạng của đệ tử hắn là mạng, mạng của hắn lại là thứ mạng sống rẻ tiền!
Đã từng gặp qua nhiều kẻ không biết xấu hổ, nhưng chưa từng gặp qua lão gia hoả nào không biết xấu hổ như vậy!
- Tiểu súc sinh muốn chết sao!
Thiên Huyễn Ưng Vương giận đến đỏ bừng cả mặt, song thần sắc đột nhiên khẽ giật mình:
- Ngươi... ngươi chính là Diệp Chân?
- Hóa ra đồ đệ La Kinh Thiên của ta chính là bị ngươi giết?
- Đương nhiên, ừm, con chim ưng con non nớt Lục Chỉ Ưng Sáo kia cũng đang nằm trong tay ta?
Diệp Chân đoán, người ta có thể chỉ mặt gọi tên giết tới cửa, nhất định là đã tìm được chứng cứ, Diệp Chân tìm mọi cách chống chọi lại thì có ích lợi gì?
Huống hồ, hiện nay, Huyễn Thần tông người ta chơi cường quyền chính trị!
Không quan tâm ngươi có làm hay không, chỉ cần ngươi có hiềm nghi thì phải chôn cùng đệ tử ta.
Thà rằng như vậy, còn không bằng trực tiếp thừa nhận, ít nhất cũng có thể làm cho lão gia hoả này buồn nôn!
Nhìn thấy Diệp Chân xuất ra Lục Chỉ Ưng Ma Sáo của La Kinh Thiên, bất luận trưởng lão Tề Vân tông, hay võ giả Huyễn Thần tông, sắc mặt từng người đều đại biến.
Nhất là Bộ Trường Thiên, trong mắt nổi lên một vẻ khó tin.
Thực lực của La Kinh Thiên, hắn cũng đã biết đến.
Lời nói khiêm tốn nếu so sánh với giai đoạn theo cùng Bộ Trường Thiên thì cũng không chút thua kém, nhưng lại bị tiểu tử không có danh tiếng Diệp Chân này giết chết?
- Muốn chết!
Mặt mo kia trong nháy mắt đỏ bừng lên, chưởng hơi biến hoá, một móng vuốt ưng to lớn hướng về phía đầu của Diệp Chân chụp xuống, chính là muốn ngay trước mắt lập tức giết chết Diệp Chân.
Nhưng mà Diệp Chân vẫn bình chân như vại, không có chút ý tứ ứng đối nào.
Quả nhiên, tiếng hét phẫn nộ của các trưởng lão bên trong Tề Vân tông, chưởng môn Quách Kỳ Kinh, Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão, thậm chí bao gốm cả Thất trưởng lão Chung Ly Cảnh và Liêu Phi Bạch cùng tất cả mọi người bên trong đều đồng thời ra tay.
Một đạo thải lăng, từ phía sau Diệp Chân bay ra, hướng về móng vuốt ưng đang chụp xuống đầu Diệp Chân!
Kết quả không cần nhiều lời, Diệp Chân vẫn cười híp mắt đứng ở nơi đó.
Có điều, Diệp Chân lại không có ý định để tên gia hoả Huyễn Thần tông này họp lại!
- À, đúng rồi, có một việc, có liên quan đến chuyện của Chiến Hồn Huyết Kỳ, ta phải để các người biết.
Nghe bốn chữ ‘Chiến Hồn Huyết Kỳ’, ánh mắt mọi người đều ngưng tụ lại, cho dù là
Thiên Huyễn Ưng Vương hận không thể nuốt sống Diệp Chân, cũng phải áp chế giận dữ mà cẩn thận nghe Diệp Chân nói.
- Hạ lão ưng, Bộ trưởng lão, có phải các người cảm thấy, Hắc Thuỷ quốc chúng ta lần đầu đoạt được Chiến Hồn Huyết Kỳ nên không biết đến bí mật của Chiến Hồn Huyết Kỳ có đúng không?
- Còn có Chiến hồn Huyết Kỳ chỉ có thể tăng thêm hai thành chiến lực, nói thật cho các ngươi biết, đây đều là cách thức lỗi thời rồi!
- Cấp ba, sáu thành!
- Chiến Hồn Huyết Kỳ đã bị ta thăng đến cấp ba, có thể tăng đến sáu thành chiến lực!
Nói đến đây, Diệp Chân ti tiện cúi lưng một chút.
- Tiểu tử không biết dưới tình hình Chiến Hồn Huyết Kỳ tăng đến sáu thành chiến lực, mấy người các ngươi hôm nay có thể còn sống trở về hay không?
- Trưởng lão Cổ Huyền tông và Tề Vân tông dưới sự trợ giúp của Chiến hồn Huyết Kỳ tăng lên sáu thánh chiến lực, Huyễn Thần đế quốc các ngươi có thể chịu đựng được sao?
- Cái gì? Cấp ba? Sáu thành? Không thể nào...
Lời Diệp Chân vừa nói, thần sắc mấy người Huyễn Thần tông đã trở nên thảm biến!
Ngay cả chuôi kiếm Thiên Huyễn Linh Kiếm đang lơ lửng trên hư không cũng vì lời nói của Diệp Chân cũng không cầm được run rẩy một chút!
Tạo Hóa Chi Vương -