Chương 226: Bảo Tàng
- Dị bảo?
Khóe miệng Diệp Chân lộ ra một tia cười nhạo, mũi chân hóa thành từng đạo huyễn ảnh, nhanh như tia chớp liên tục đá ra vài cước, lập tức tháo khớp nối trên người tên giả mạo này, phong đan điền, ném qua một bên.
Thật ra, Diệp Chân lưu hắn một mạng cũng không phải bởi vì dị bảo hay không dị bảo, chủ yếu nhất là Diệp Chân muốn biết hỗn đản này giả mạo tên tuổi của hắn làm bao nhiêu chuyện xấu!
- Chư vị, tại hạ Tề Vân tông Diệp Chân, bởi vì ít tại hành tẩu giang hồ, cũng làm cho tặc nhân bực này giả mạo danh nghĩa của ta đi lừa gạt, xin lỗi, Diệp mỗ ở chỗ này bồi lễ chư vị!
- Hôm nay, vừa lúc chư vị bằng hữu ở chỗ này, còn xin chư vị bằng hữu thay Diệp Chân truyền cho giang hồ đồng đạo một câu nói, so với cái chức vị Vũ An Hầu này, thân phận của Diệp mỗ vẫn là võ giả, vẫn là một đệ tử Tề Vân tông!
- Diệp mỗ hành tẩu giang hồ, dựa vào kiếm trong tay, cái gì công hầu, tất cả đều là mây bay! Nếu lấy danh tiếng công hầu của Diệp mỗ hành tẩu, vậy nhất định là giả mạo, mời các vị cùng giết!
- Mời chư vị thỏa thích ăn uống, bữa này hôm nay, Diệp mỗ mời!
Diệp Chân liên tiếp lời nói xong, ở đây võ giả mới phản ứng được, nhao nhao gọi lên tốt.
- Tốt, Vũ An Hầu vậy mới tốt chứ!
- Đây mới là anh hùng bên trong quân nhân chúng ta!
- Tốt!
Lại đáp ứng vài câu, ánh mắt Diệp Chân nhìn về phía thống soái Đại Dã Quan -
Minh quốc công Chu Chấn.
- Chu đại soái, có thể mượn bảo địa ngươi dùng một lát hay không?
- Cầu còn không được, cầu còn không được, mời!
- Mời!
Xách tên giả mạo trong ánh mắt tràn đầy hoảng sợ như con gà con trong tay, thông qua đông tướng lĩnh Đại Dã Quan phần chen chúc bước về quân doanh.
Về phần hơn mười hộ vệ tên giả mạo này mang tới sớm đã bị những quân tướng thân binh này khống chế.
- Đại soái, còn xin ngươi đơn độc thẩm vấn những hộ vệ của tên giả mạo này, xem những hộ vệ đi theo tên giả mạo này đã đi qua ở đâu, trải qua những chuyện gì?
Đến quân doanh, Diệp Chân cũng không khách khí với Minh quốc công, trực tiếp biểu lộ ý của mình.
Sau khi có chút trầm ngâm, Minh quốc công giơ ngón tay cái về phía Diệp Chân.
- Cao, Vũ An Hầu quả nhiên danh bất hư truyền! Như vậy, chuyện xẩu mà cái tên giả mạo này làm qua đừng mơ tưởng giấu giếm!
Rất nhanh, Minh quốc công cũng an bài cho Diệp Chân một quân trướng đơn độc, thẩm vấn cái tên giả mạo này!
- Ngươi đã làm những chuyện gì, ngươi muốn tự mình nói hay để ta dùng đại hình bức cung?
Diễn xuất vừa rồi của Diệp Chân là an bài cho cái tên giả mạo này nhìn. Vốn tên giả mạo còn nổi lên ứng đối như thế nào, bây giờ bị Diệp Chân kiểu nói này, triệt để túng.
- Ta nói, tự ta nói! Ta đã làm chuyện gì, toàn bộ đều nói!
Tên giả mạo nói.
- Nói đi, ngươi đã lấy tên tuổi của ta làm chuyện xấu gì? Đừng vội mở miệng, nghĩ rõ ràng rồi nói, nếu so sánh với lời nói của hộ vệ ngươi, thiếu một chuyện, ta sẽ lấy trên người của ngươi một bộ phận!
- Không dám, tiểu nhân tuyệt đối không dám che giấu!
- Tiểu nhân là Vương Hưng Nghiệp, khi còn ở Hắc Thủy quốc gặp qua Vũ An Hầu một lần, lúc đương thời bằng hữu cười nói tiểu nhân có mấy phần giống Vũ An Hầu, sau này, mới có tâm tư giả mạo!
- Nhưng mà những chỗ cách Vương thành quá gần, cho tiểu nhân mười cái gan cũng không dám giả mạo, cho nên mới đi tới biên thùy - Đại Dã Quan này chỉ là trạm thứ hai!
- Trạm thứ hai?
Diệp Chân lộ ra thần sắc hoài nghi?
- Đúng vậy, ai biết tiểu nhân vận khí quá nát, ngay trạm thứ hai đã đụng phải chân nhân!
Vương Hưng Nghiệp mặt cười khổ.
- Trạm thứ nhất là ở châu thành Nguyên Châu cách nơi này một ngàn năm trăm dặm, gặp mặt Tổng đốc Nguyên Châu, thu một ít tiểu lễ, mấy vạn lượng hoàng kim, một trăm viên Hạ phẩm Linh Tinh, tất cả trong trữ vật giới chỉ!
- Chỉ chút này, còn xin Vũ An Hầu đại nhân đại lượng, bỏ qua cho tiểu nhân một lần này!
Vương Hưng Nghiệp giãy dụa ngẩng đầu lên nhìn Diệp Chân.
- Chỉ những thứ này?
- Thực sự chỉ chút này! Nếu tiểu nhân có nửa câu nói ngoa thì sẽ bị thiên lôi đánh chết!
- Hừ, còn dám ngang ngạnh! Vậy ngươi nói, ngươi muốn mượn tên tuổi của ta tiến vào quân doanh xem xét linh đồ địa hình quân dụng muốn làm gì?
- Nói, có phải gian tế Kiếm Nguyên đế quốc phái tới hay không?
Diệp Chân một tiếng quát chói tai làm Vương Hưng Nghiệp kia hoảng sợ không thôi.
Lúc này, một tướng quân gõ cửa tiến vào, đưa tới khẩu cung của các tùy tùng đi theo Vương Hưng Nghiệp.
Diệp Chân lật nhìn một lần, chuyện xác thực như Vương Hưng Nghiệp nói, Đại Dã Quan là trạm thứ hai, không còn làm chuyện gì khác người, nhưng, lông mày Diệp Chân lại nhíu chặt.
- Hỗn đản, dám bại hoại thanh danh của ta!
Trong lời khai có một chi tiết làm cho Diệp Chân giận tím mặt, bỗng nhiên đứng dậy, trường kiếm lần nữa ra khỏi vỏ, đang muốn bổ về phía Vương Hưng Nghiệp.
Vương Hưng Nghiệp cũng là người hiểu chuyện, lập tức biết vì sao Diệp Chân tức giận, vội giãy giụa dập đầu xuống đất.
- Hầu gia tha mạng, thị tẩm thị nữ kia là do Nguyên Châu Tổng đốc an bài, tiểu nhân chỉ thuận tay... Thuận tay....
- Nói, ngươi lẫn vào quân doanh muốn xem linh đồ địa hình quân dụng đến cùng có ý đồ gì? Nếu còn không trung thực, lão tử sẽ gọi những quân Hán kia đến hầu hạ ngươi!
- Minh quốc công. Mời ngươi....
- Đừng, đừng, đừng, tiểu nhân nói....
Chưa tới nửa giờ sau, Trong tay Diệp Chân nhiều thêm một quyển địa đồ nhìn qua phi thường cũ kỹ còn có chút ít tàn phá, trên bản đồ là núi non sông ngòi có chút mơ hồ, một chỗ trong núi lớn, đánh dấu một điểm đỏ.
Dùng lời nói của Vương Hưng Nghiệp thì đây là một bộ tàng bảo đồ, hắn nói dị bảo, cũng là chỉ bộ tàng bảo đồ này.
Mà nguyên nhân căn bản nhất hắn giả mạo Diệp Chân cũng vì bộ tàng bảo đồ này!
Bộ tàng bảo đồ này là mấy năm trước Vương Hưng Nghiệp thăm dò một chỗ di phủ đoạt được.
Từ sau khi đạt được bộ này tàng bảo đồ, Vương Hưng Nghiệp vẫn luôn cố gắng tìm kiếm bảo tàng bên trong bảo đồ.
Tìm mấy năm cũng tìm được qua mấy chỗ có dấu hiệu hư hư thực thực, nhưng cũng không phải địa điểm chính xác khiến Vương Hưng Nghiệp vô cùng uể oải.
Sau này ngẫu nhiên thăm dò được trong quân có linh đồ địa hình quân dụng phi thường chính xác, Vương Hưng Nghiệp vẫn đang nghĩ biện pháp.
Chính là linh đồ địa hình quân dụng, ngay cả Đại tướng lĩnh quân đều chỉ có thể nhìn thấy địa đồ một bộ phận, càng đừng nói đến một tiểu nhân vật như hắn. Sau này, Vương Hưng Nghiệp linh cơ khẽ động, nghĩ đến chính mình rất giống Vũ An Hầu Diệp Chân, nghĩ tới cách giả mạo.
Tổng đốc Nguyên Châu nơi đó chẳng qua là Vương Hưng Nghiệp muốn thử xem mình giả mạo có thể vượt qua kiểm tra hay không.
Sau khi thành công ở phủ Nguyên Châu Tổng đốc, Vương Hưng Nghiệp thẳng đến Đại
Dã Quan, bởi vì Vương Hưng Nghiệp nghe ngóng, biên quân doanh Đại Dã Quan là nơi trong số không nhiều có được linh đồ địa hình quân dụng hoàn chỉnh.
Sau đó thì bị Diệp Chân phát hiện!
Không thể không nói, phương hướng Vương Hưng Nghiệp này tìm kiếm chính xác.
Diệp Chân xuất ra linh đồ địa hình quân dụng trong tay mình so sánh, lập tức phát hiện hai ba chỗ giống nhau, có điều, muốn xác định được, cần phải tinh tế so sánh.
- Vũ An Hầu gia. Ta thật chỉ vì tầm bảo, không hề có tâm tư gì khác! Còn xin Vũ
An Hầu gia bỏ qua cho ta đây một lần, ta cũng không dám nữa!
Vương Hưng Nghiệp bắt đầu cầu xin.
Xử trí như thế nào, Diệp Chân có chút khó khăn.
- Nếu Vũ An Hầu cảm thấy không biết xử lý như thế nào thì cứ giao cho lão phu tới thu thập bọn hắn đi. Một thân võ nghệ này trước ở lại quân làm dịch thì không thể tốt hơn!
- Cũng tốt!
Nháy mắt Diệp Chân đáp ứng, tiếng kêu thảm thiết của Vương Hưng Nghiệp vang lên.
Sau đó Diệp Chân sử dụng kiếm vạch trên mặt Vương Hưng Nghiệp tạo thành hai vết thương sâu tới xương. Lập tức máu chảy khoác trên vai mặt.
- Tự ngươi lấy chút muối, ngươi hiểu tại sao ta làm như vậy chứ?
Âm thanh Diệp Chân lạnh lùng nói.
- Hiểu, tiểu nhân hiểu! Đây là Vũ An Hầu gia phá khuôn mặt tiểu nhân, để sau này tiểu nhân không cách nào giả mạo Hầu gia...
- Hiểu là tốt rồi!
Xử lý xong chuyện này, Diệp Chân định cáo từ, nhưng mà lại bị Minh quốc công lưu lại.
- Vũ An Hầu, chuyện ngày hôm nay, lão phu thật sự xấu hổ!
- Đại soái chưa từng gặp mặt ta, bị lừa cũng là chuyện thường tình!
Diệp Chân nói.
- Không phải, lão phu nói chuyện hôm nay tên giả mạo làm việc!
Gương mặt Minh quốc công xấu hổ, nguyên bản trong quân tặng lễ làm việc cũng là việc rất thường tình. Nhưng lễ này lại đưa đến trong tay tên giả mạo, còn bị
Diệp Chân chính chủ chọc thủng, vậy cái mặt này, coi như ném đi được rồi.
Về phần lễ vật đưa cho tên giả mạo, đã bị Diệp Chân trả lại.
- Đại soái, Diệp Chân ta cũng không phải người không dính khói bụi trần gian, những cái này, ta đều rất rõ ràng, cũng rất lý giải, nếu như Diệp Chân ta ở vị trí này cũng sẽ nghĩ biện pháp điều động, mười năm hơn không gặp cha mẹ, vợ con, ai không muốn!
Lời nói này, Diệp Chân nói được cực kỳ khẩn thiết, Chu Minh nghe được cũng kích động không thôi.
- Vũ An Hầu cao thượng!
- Đã Vũ An Hầu cao thượng như vậy, có mấy lời, lão phu mặt dạn mày dày cũng muốn giảng một chút!
- Đại soái, thỉnh giảng!
- Vũ An Hầu, không phải lão phu thay kêu khổ những tướng lĩnh biên quan này! Nói thật, cái Đại Dã Quan này ngoại trừ thời gian chiến tranh chém giết ra, cũng coi như phồn hoa, cái gì Hắc Thủy Vương Thành có thể có, nơi này cũng có, nhưng mà không chịu nổi thời gian dài!
- Nhất là chúng ta cả ngày đem đầu nâng trên dây lưng quần chém giết, càng tưởng niệm thân nhân. Thân nhân gia quyến ngược lại nghĩ đến, nhưng đường xá quá xa vời.
- Nhiều người, ngẩn ngơ là vài chục năm, đừng nói con trai nhận không ra phụ mẫu, ai, lão phu có vài lời nói hơi mất mặt, tướng lĩnh Đại Dã Quan, nón xanh cũng không biết dẫn theo bao nhiêu đỉnh.
- Ngươi không biết, trong quân có ít người, thậm chí xưng Đại Dã Quan chúng ta là cửa ải nón xanh!
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Chân nghiêm nghị lại.
- Lão phu bây giờ mặt dạn mày dày chỉ muốn cầu Vũ An Hầu ở trước mặt Thái tử nói tốt vài câu, đừng nói dời, ít nhất cho phép từng tướng lĩnh thay phiên, không cầu một năm một thay, hai năm ba năm cũng được!
Trong khi nói chuyện, Minh quốc công lại cho mang tới một trữ vật giới chỉ đưa cho Diệp Chân.
- Đây là một chút tâm ý của các tướng lĩnh, còn xin Vũ An Hầu xin vui lòng nhận cho!
Diệp Chân bỗng nhiên đứng lên.
- Đại soái, ngươi đây là ý gì? Chẳng lẽ Diệp Chân ta chính là loại người lòng dạ hiểm độc, không đức này sao? Chuyện này, đừng nói ngươi không đề cập tới, ta cũng muốn nói!
- Các tướng sĩ đóng giữ biên quan khổ cực như thế, há có thể cho bọn hắn đổ máu chảy mồ hôi lại còn rơi lệ?
- Đại soái, ta sẽ lập tức truyện một phù tấn, truyền tin cho thái tử điện hạ, tin tưởng thái tử điện hạ sẽ nhanh chóng làm việc!
Trong khi nói chuyện, Diệp Chân ngay trước Minh quốc công mặt viết một phong tin tức, không bao lâu, một đạo phù tấn phóng lên tận trời, bay thẳng phương hướng Hắc Thủy Vương Thành.
- Đa tạ Vũ An Hầu, lão phu thay mặt hơn một ngàn tướng lĩnh Đại Dã Quan tạ ơn Vũ
An Hầu! Chỉ là chút tâm ý, còn xin....
Minh quốc công Chu Chấn lại đưa trữ vật giới chỉ kia lên.
- Đại soái, trong mắt ngươi, Diệp Chân ta giống loại người không chịu nổi ấy ư, Diệp Chân ta, cũng có nhiệt huyết....
- Là lão phu sai, là lão phu sai!
Chu Chấn liên tục nhận lỗi!
Cùng ngày, Diệp Chân từ chối khéo hảo ý Minh quốc công muốn yến thỉnh, suốt đêm rời khỏi Đại Dã Quan, để ngừa lộ diện quá nhiều, lộ tin tức.
Trên đường đi, Diệp Chân bắt đầu nghiên cứu tàng bảo đồ!
Tạo Hóa Chi Vương -