Chương 230: Kinh Hỉ
Diệp Chân từng bước một theo hẻm núi đi lên, càng lên cao, kiếm thế tràn ngập trong hạp cốc càng ngày càng mạnh, bước chân của Diệp Chân cũng càng ngày càng chậm.
Kiếm thế vô hình lại như một tòa núi lớn, khảo nghiệm lực lượng cao thấp của ba loại Tu vi, lực lượng Thần Hồn, Kiếm đạo của Diệp Chân.
Khi bước chân của Diệp Chân chậm rãi lướt qua võ giả cụt một tay xếp bằng ở trên núi đá, võ giả cụt một tay kia hừ lạnh một tiếng, tay trái khẽ vuốt trường kiếm đặt ngang trên đầu gối.
- Tay trái kiếm?
Lông mày Diệp Chân nhảy một cái, tay phải vuốt chuôi kiếm, bất động thanh sắc tiếp tục đi về phía trước, vụng trộm lại tỉnh táo không thôi, nhắc nhở nếu mình giao chiến với võ giả cụt một tay này, nhất định phải vạn phần cẩn thận.
Tay trái kiếm bình thường đều cực kỳ xảo trá độc ác, xuất quỷ nhập thần, một kiếm ra, khiến cho người khó lòng phòng bị.
Cuối cùng, thẳng đến Diệp Chân đi ra xa năm trăm mét, võ giả cụt một tay kia vẫn không ra tay, tay trái đặt trên trên trường kiếm cũng chầm chậm bỏ ra, nhưng mà trong mắt rõ ràng nhiều một tia u ám.
Vị trí của hắn, vốn là cực tốt.
Vị trí của hắn lại hướng lên mười dặm, đều là không có một bóng người, lại hướng lên, chính là địa bàn một võ giả Hóa Linh cảnh chiếm giữ, hiện tại có thêm Diệp Chân, thu hoạch của hắn, chỉ sợ sẽ phải giảm bớt.
Có điều, biểu hiện thực lực của Diệp Chân này này vô cùng không tầm thường, hắn khó chịu cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Lướt qua võ giả cụt một tay, lại đi tới một dặm, mồ hôi trên trán Diệp Chân đã có dấu vết chảy ra, Linh Lực trong cơ thể bị hắn thôi động nhanh chóng, ngăn cản kiếm thế ngàn năm không tiêu tan trong hạp cốc này.
- Cực hạn của ta ở đâu?
Thở nhẹ một tiếng, Diệp Chân lại cất bước tiếp tục hành tẩu hướng phía trước, tiểu Miêu trong ngực đã run thành một đoàn. Nhưng mà dưới sự che chở của Diệp
Chân còn có thể chịu đựng.
Đột nhiên, Diệp Chân ý thức được đây cũng là một cơ hội thật tốt để rèn luyện tiểu Miêu.
Yêu Thú giữa các giai áp chế vô cùng lớn.
Ngoại trừ vương giả trong các loại Yêu Thú có ngoại lệ ra, Yêu Thú gặp phải Yêu Thú phẩm cấp cao, bởi vì khí thế phát ra quanh người Yêu Thú phẩm cấp cao rất khủng bố, thường thường chưa chiến đã bại.
Nếu tiểu Miêu đối đầu Yêu Thú Địa Giai thượng phẩm, mặc dù không đến mức chưa chiến đã bại, nhưng dưới sự áp chế giai này, để một thân bản sự của Vân Dực Hổ phát huy ra tám thành là tốt rồi.
Ở trong hạp cốc có khủng bố kiếm thế tẩy lễ, nói không chừng tiểu Miêu có thể vượt qua cái loại áp chế giai này.
Đột nhiên, Diệp Chân rất chờ mong!
Hưu!
Đột nhiên, một đạo kiếm thế vô hình bỗng nhiên xông ra. Mà ở bên trong cảm giác Thần Hồn của Diệp Chân, một đạo kiếm quang màu tím nhạt bỗng nhiên chém về phía đầu mình.
Vừa mới tiến lên trước một bước, Diệp Chân kinh hô một tiếng, bị kiếm thế vô ảnh này va chạm đến nỗi lui hơn mười bước không nói, mà uy thế kinh khủng kia cả kinh hộ thể linh cương của Diệp Chân đều thúc giục đi ra.
Lấy lại bình tĩnh, Diệp Chân mới tán đi hộ thể linh cương.
Đừng nhìn kiếm thế này vô hình, nhưng nếu thật sự cưỡng ép đặt chân sẽ lập tức sẽ trọng thương thổ huyết, hơn nữa kiếm thế vô hình sẽ trực tiếp thương tới Thần Hồn.
Thân hình đứng vững, thần niệm của Diệp Chân khẽ động, thúc giục kiếm mạch thứ nhất.
Ông!
Kiếm mạch thứ nhất nháy mắt phù phiếm trong cơ thể, khí thế quanh người Diệp Chân đột ngột biến đổi, cả người đều có như một chuôi bảo kiếm có kiếm quang bắn ra bốn phía.
Trong Kiếm Ngân Hạp Cốc có kiếm thế như núi lớn ép tới Diệp Chân nửa bước khó đi, đột ngột buông lỏng, trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Một bước nhẹ nhõm phóng ra, hơi suy nghĩ, bước chân Diệp Chân lại ngừng lại.
- Chính là nơi này!
Thôi động kiếm mạch thần thông mặc dù có thể cho Diệp Chân tiếp tục tiến lên mười dặm tám dặm, nhưng đến lúc đó, tình cảnh của Diệp Chân sẽ vô cùng nguy hiểm.
Khoảng cách của Diệp Chân và võ giả cụt một tay là hai dặm, khoảng cách võ giả
Hóa Linh cảnh trên đỉnh đầu là bảy tám dặm. Nếu còn tiếp tục thôi động kiếm mạch thần thông tiến lên, rất có thể sẽ sinh ra xung đột với tên Võ giả Hóa Linh cảnh ở trên kia.
Với chiến lực trước mắt của Diệp Chân, võ giả Hóa Linh cảnh nhất hoặc nhị trọng, Diệp Chân cũng không sợ hãi, liều mạng, ai sống ai chết còn chưa nhất định.
Nhưng bây giờ, Diệp Chân tới giải quyết nghi ngờ.
Diệp Chân muốn biết, vì sao khi Linh Kiếm Phần Sơn bắn ra kiếm khí lại khiến kiếm mạch thần thông của hắn sẽ không tự chủ được hiển hiện trong người?
Huống hồ, tiếp tục đi lên phía trước, Diệp Chân phải thời thời khắc khắc thôi động kiếm mạch thần thông mới có thể đối kháng với kiếm thế bên trong Kiếm Ngân Hạp Cốc, một khi xuất hiện nguy cơ, tính nguy hiểm sẽ tăng nhiều.
Tìm một chỗ núi đá, Diệp Chân khoanh chân ngồi xuống, an tĩnh thôi động Ngũ
Chuyển Dưỡng Nguyên công, khôi phục Linh Lực tiêu hao trong cơ thể một đường đến đây.
Nhìn thấy Diệp Chân cách mình chỉ hai dặm ngồi xuống, lông mày tên kiếm khách cụt một tay lần nữa nhíu một cái, thần sắc càng thêm âm trầm.
Kiếm khách cụt một tay phía dưới Nhâm Anh Hoa và võ giả trung niên áo xanh lúc trước mở lời kiêu ngạo kia lại sợ ngây người.
Vốn dĩ tu vi của Nhâm Anh Hoa, Diệp Chân và hắn không sai biệt lắm, không ngờ, Diệp Chân lại tại trong hạp cốc đi tới bảy dặm đường, trọn vẹn gấp hai lần lộ trình mà hắn đi được trong Kiếm Ngân Hạp Cốc.
Mặc dù nói gấp hai lộ trình không có nghĩa chiến lực Diệp Chân gấp hai hắn, nhưng dưới tu vi giống nhau, chiến lực Diệp Chân tuyệt đối kinh người.
- Kim Hồng phái lại có thiên tài như thế võ giả, thế nào trước kia không có nghe nói qua chứ?
Nhìn ngồi vào chỗ của mình Diệp Chân, Nhâm Anh Hoa nổi lên nghi ngờ.
- Có điều, thực lực như vậy, hẳn đạt tới tư cách đưa vào tổ chức?
Khi Nhâm Anh Hoa tính toán chuyện của mình, trung niên áo xanh phía dưới nhìn qua Diệp Chân đang ngồi trong chỗ sâu Kiếm Ngân Hạp Cốc lại dị thường hoảng sợ.
- Linh Kiếm Phần Sơn lập tức sẽ muốn phun trào, qua lần phun trào này, ta sẽ lập tức liền đổi địa phương, cách nơi này xa một chút, miễn cho bị người này tìm phiền toái!
- Ai, ta thật sự mắt mù, lại đùa nghịch với một gia hỏa kinh người như thế!!
....
Hưu!
Nửa ngày sau, một tiếng rít muốn xé rách màng nhĩ làm Diệp Chân đang tu luyện bừng tỉnh.
Quay đầu, Diệp Chân thấy đủ mọi màu sắc quang hoa từ trung tâm nhất của Linh Kiếm Phần Sơn bay lên, sau đó vọt về bốn phương tám hướng sinh.
Phải nói là trắng, xám, xanh, đỏ bốn loại quang hoa.
Trong nháy mắt quay đầu, hơn mười đạo quang hoa vọt tới phương hướng Kiếm Ngân Hạp Cốc.
Diệp Chân thấy rõ ràng, trong hơn mười đạo quang hoa thậm chí có một đạo quang hoa màu đỏ.
Cơ hồ là đồng thời, toàn bộ xung quanh Linh Kiếm Phần Sơn, từng bóng người lần lượt phóng lên tận trời. Đuổi hướng về phía các loại tàn kiếm tản ra bốn phương tám hướng.
Phương hướng Kiếm Ngân Hạp Cốc, quang hoa màu đỏ có tốc độ bay nhanh nhất, có điều, còn chưa bay đến trước mặt Diệp Chân đã bị người khác nửa đường đoạn đi, trên Diệp Chân một bên, ít nhất có ba Võ giả Hóa Linh cảnh chờ đợi.
Mười chín đạo kiếm quang, còn chưa bay đến trước mặt Diệp Chân đã bị người đoạn đi một nửa.
Hưu hưu hưu!
Thân hình Diệp Chân như phi ưng lăn mình một cái, hai tay giăng đầy Linh Lực một trước một sau nắm ở trong tay hai đạo tàn kiếm màu xanh.
Thân hình khẽ đảo, bước ra một bước, một đoạn tàn kiếm tốc độ chậm chạp màu xám trực tiếp bị Diệp Chân đạp về phía mặt đất, một tảng đá lớn nổ chia năm xẻ bảy gắt gao cắm vào hẻm núi.
Thân hình kiếm khách cụt một tay phía dưới Diệp Chân vọt lên, tay trái kiếm nhanh như tia chớp bổ ra một vòng kiếm quang. Đinh đinh đang đang tiếng vang lên một mảnh.
Mặc dù trải qua mấy tầng chặn đường phía trước. Khoảng cách giữa các loại tàn kiếm đã trở nên phi thường khoáng đạt. Nhưng một lần cản lại này vẫn để kiếm khách cụt một tay cản lại bốn đạo kiếm quang.
Đáng tiếc, chất lượng kiếm quang phía sau đều không cao.
Kiếm khách cụt một tay chỉ cản lại bốn đoạn tàn kiếm hai trắng, một xám, một xanh.
Chỗ của Nhâm Anh Hoa phía dưới kiếm khách cụt một tay, kiếm quang chỉ còn lại bốn đạo, nhưng mà đều được chia rất mở.
Nhưng mà Nhâm Anh Hoa cũng rất cao minh, dùng cả hai tay, các bổ ra hai đạo kiếm quang, cản lại đi ba đoạn tàn kiếm.
- Thì ra có thể chặn đường như vậy!
Nhìn Nhâm Anh Hoa ung dung nhặt kiếm, hai mắt Diệp Chân sáng lên.
Hắn còn không có kinh nghiệm, nếu hắn cũng sử dụng kiếm ngăn đón, kém nhất hắn cũng có thể nhiều ngăn lại một chuôi tàn kiếm màu xanh.
Đến mức trung niên võ giả áo xanh lúc trước nói năng lỗ mãng với Diệp Chân, trực tiếp ngu ngốc.
Bởi vì lưu cho hắn chỉ có một đoạn tàn kiếm màu trắng, căn bản không ẩn chứa kiếm ý.
- Mẹ nó!
Tức giận nhìn chằm chằm tàn kiếm màu trắng trong tay một cái, phun một bãi nước miếng, kiếm khách trung niên áo xanh có chút không cam lòng rời khỏi Kiếm Ngân Hạp Cốc.
Lúc trước, hắn sợ Diệp Chân tìm hắn để gây sự, ngày nay lại không thể không rời đi.
Trước khi Diệp Chân đến, hắn đại đa số đều có thể hỗn đến một hai chuôi tàn kiếm màu xám, ngẫu nhiên có thể hỗn đến một chuôi màu xanh, nhưng Diệp Chân vừa đến lập tức đã không còn tàn kiếm màu trắng.
Nhâm Anh Hoa cũng cười khổ, nguyên bản, một chuôi tàn kiếm màu xanh là trốn không thoát, ngày nay chỉ còn hai thanh tàn kiếm màu xám. Có điều, hắn vẫn không nỡ rời đi.
Thu hoạch này cũng chỉ ở Kiếm Ngân Hạp Cốc mới có, ở nơi khác, võ giả càng nhiều, có thể hỗn đến một chuôi màu xám đều là quá may mắn.
Đột nhiên, hai gò má Diệp Chân đau xót, ngẩng đầu nhìn lên, trong tay kiếm khách cụt một tay nắm bốn đoạn tàn kiếm hai trắng, một xám, một xanh, ánh mắt như đao kiếm đâm về phía Diệp Chân.
Diệp Chân mỉm cười, ánh mắt ngưng tụ, không chút do dự nghênh đón lấy.
Ti!
Hai ánh mắt lăng lệ như kiếm đụng vào nhau, trong không khí đều phát ra tiếng vang nhỏ nhẹ.
Hai lông mày ngắn giương lên, kiếm khách cụt một tay hừ lạnh một tiếng, ngồi xếp bằng, tay cầm một chuôi tàn kiếm màu xám, nhắm mắt bắt đầu tìm hiểu.
Diệp Chân tự nhiên cũng tĩnh tâm ngưng thần, bàn tay trước khẽ vuốt bên trên một chuôi tàn kiếm màu xám, thần niệm chạm vào.
Hưu!
Nháy mắt thần niệm của Diệp Chân dò xét, một đạo kiếm quang đột ngột xuất hiện ở bên trong thần niệm của Diệp Chân, lấy một loại tư thái cực kỳ huyền ảo nhanh như tia chớp bổ ra.
Ông!
Cơ hồ là đồng thời, kiếm mạch thứ nhất trong cơ thể Diệp Chân chấn động, không thúc tự hiện, trong nháy mắt đấy, Diệp Chân dưới kiếm mạch thần thông gia trì, trực tiếp tiến nhập cảnh giới Kiếm Tâm Thông Minh.
Kiếm Tâm Thông Minh là một loại cảm giác rất huyền, nguyên bản Diệp Chân dùng mắt thường quan sát, kiếm quang bên trong tàn kiếm màu xám kia vô cùng huyền ảo.
Nhưng dưới sự gia trì của kiếm mạch thần thông, kiếm quang huyền ảo ở trong mắt Diệp Chân đột nhiên trở nên vô cùng đơn giản.
Mọi huyền ảo trong tích tắc đều bị Diệp Chân hiểu rõ.
Loại trạng thái này làm cho Diệp Chân rất khiếp sợ!
Trước kia, cho dù Diệp Chân có thể thôi động kiếm mạch thứ nhất gia trì cảnh giới Kiếm Tâm Thông Minh, nhưng cũng chỉ để kiếm pháp càng lăng lệ, càng thêm ngưng luyện, kiếm thế càng thêm kinh người, căn bản không có loại cảm giác thấy rõ mọi huyền ảo trong kiếm pháp này.
Khi hắn được kiếm mạch thần thông chủ động gia trì, thời gian mấy hơi thở đã triệt để hiểu được huyền ảo kiếm quang bên trong tàn kiếm màu xám kia.
Nháy mắt hiểu được khiến cho Diệp Chân kinh ngạc đến ngây người, không biết chuyện gì xảy ra, kiếm quang huyền ảo bên trong tàn kiếm màu xám kia giống như yến non về rừng, bay vào trong cơ thể Diệp Chân.
Ông!
Kiếm quang màu xám huyền ảo tiến vào trong cơ thể Diệp Chân, kiếm mạch thứ nhất lập tức vang lên không thôi, giống như phát ra loại triệu hoán nào đó.
Trong nháy mắt tiếp theo, huyền ảo kiếm quang màu xám đã tan vào bên trong kiếm mạch thứ nhất của Diệp Chân.
Diệp Chân ngạc nhiên phát hiện, nháy mắt kiếm quang màu xám huyền ảo đang bay vào kiếm mạch thứ nhất lập tức phân giải hóa thành ba đạo kiếm quang màu vàng.
Kim sắc kiếm quang chính là bản nguyên kiếm mạch chú mạch thần thông Kiếm Tâm Thông Minh!
Liêu Phi Bạch nói bản nguyên kiếm mạch dùng một lần thiếu một lần chỉ có thể tiêu hao không thể gia tăng, lại lấy được bổ sung!
Trong nháy mắt, Diệp Chân kinh hỉ như điên!
Nghi hoặc lúc trước, trong nháy mắt sáng tỏ!