Chương 231: Đại Phun Trào
Bất luận là lời nói của Liêu Phi Bạch, hay Diệp Chân tự mình tìm đọc điển tích trong tông môn mà biết được, cơ duyên xảo hợp ngẫu nhiên đúc thành nửa mạch thần thông, đối với trước khi đến Chú Mạch cảnh là việc vô cùng cường đại.
Nhưng mà, một khi tu vi của Diệp Chân đột phá đến Chú Mạch cảnh, sớm đúc thành nửa mạch thần thông kia sẽ vô cùng xấu hổ.
Bởi vì dưới tình huống bình thường, độ khó đúc nửa mạch thần thông sớm thành một đạo chú mạch thần thông hoàn toàn mới phải nói khó mấy lần thậm chí mấy chục lần bình thường.
Mặc dù con đường võ đạo gian nan, nhưng Diệp Chân không chút nghi ngờ mình vào một ngày kia có khả năng tiến quân vào Chú Mạch cảnh.
Vì thế, Diệp Chân thậm chí đã tính qua việc xấu nhất.
Nếu không có cách nào bù đủ vào nửa mạch thần thông này, coi như phế đi một mạch cũng được.
Nhưng Diệp Chân không ngờ, hôm nay ở Linh Kiếm Phần Sơn đã tìm được khả năng bù đắp nửa mạch thần thông này.
Mặc dù trước mắt Diệp Chân còn không biết các màu tàn kiếm từ Linh Kiếm Phần Sơn bay ra có thể đưa nửa mạch thần thông Kiếm Tâm Thông Mình này bù đắp đến trình độ gì, nhưng ít ra đây cũng là một phương hướng.
Tàn kiếm màu xám bổ sung bản nguyên kiếm mạch không nhiều, ước chừng ba năm đạo, so với vẻn vẹn nửa đạo kiếm mạch thần thông chỉ cao hơn năm vạn đạo bản nguyên kiếm mạch, nhưng mà có ít còn hơn không.
Chỉ là hai tàn kiếm màu xanh lại khiến Diệp Chân mừng rỡ.
Sau khi tìm hiểu hấp thu xong, hai tàn kiếm màu xanh cống hiến ra trọn vẹn tám mươi bảy đạo kim sắc bản nguyên kiếm mạch, bình quân dưới mỗi chuôi tàn kiếm màu xanh cũng có khoảng ba mươi đến năm mươi đạo, số lượng gấp mười lần so với tàn kiếm màu xám.
- Không biết tàn kiếm màu đỏ có thể dung hợp bao nhiêu đạo bản nguyên kiếm mạch nhỉ?
Diệp Chân đột nhiên có chút chờ mong.
Lấy tu vi của Diệp Chân hiện tại, tàn kiếm màu đỏ là không cần nghĩ.
Tĩnh toạ tìm hiểu, sau năm ngày, Diệp Chân đột nhiên khinh thân, một bước nhẹ nhàng và cực kì nhẹ nhõm hướng về trước bước ra hơn mười mét.
Tìm hiểu hiệu quả của Kiếm đạo ẩn chứa bên trong tàn kiếm bắn ra từ Linh Kiếm Phần Sơn, cơ hồ là hiệu quả ngay tức thì.
Nếu là năm ngày trước, Diệp Chân muốn tiếp tục tiến lên, phải cần lay động kiếm mạch thần thông mới có thể tiếp tục xâm nhập Kiếm Ngân Hạp Cốc, nhưng hiện tại, Diệp Chân chỉ cần dễ dàng đi tới khoảng trăm mét đã cảm nhận được loại kiếm thế này lúc trước khó có thể chống cự như thế nào.
- Tiếp theo, ta mới có thể cướp được càng nhiều tàn kiếm!
Diệp Chân cứ như vậy hạ quyết định. Ở Linh Kiếm Phần Sơn ẩn tu một thời gian, có thể có cơ hội tốt bổ sung kiếm mạch thần thông sẽ không thể buông tha.
....
Hưu!
Mấy ngày sau, tiếng xé gió muốn xé rách màng nhĩ lần nữa vang dội chính là lúc Linh Kiếm Phần Sơn phun trào.
Lần này, Diệp Chân đã có kinh nghiệm nên sớm chuẩn bị từ trước.
Tay phải là Trường Phong kiếm loé ra linh quang, tay trái là Chân Nguyên Kiếm Chỉ không ngừng phụt ra hút vào. Ánh mắt nhìn chòng chọc vào hơn hai mươi đạo các màu quang hoa phóng tới Kiếm Ngân Hạp Cốc.
Số lượng mà Linh Kiếm Phần Sơn lần này phun trào so với phần trước hơi nhiều hơn một chút.
Không hề nghi ngờ, vẻn vẹn chỉ có một đạo quang hoa màu đỏ, rất nhanh đã bị võ giả Hoá Linh cảnh phía trước cướp đi. Tàn kiếm màu xanh cũng ít đi một nửa.
- Chính là lúc này!
Mười một đạo quang hoa tàn kiếm bay đến trong nháy mắt, Chân Nguyên Kiếm Chỉ trong tay trái của Diệp Chân tăng vọt, nhanh như tia chớp cắt ngang một đạo, cản lại hai đạo tàn kiếm màu xanh song song.
Một đạo Lưu Vân kiếm cương bỗng nhiên từ trong tay phải của Diệp Chân nghiêng mình ra ngăn đón.
Hai đạo tàn kiếm một xanh một xám đột nhiên bị Diệp Chân ngăn lại, bảy đạo tàn kiếm quang hoa khác gồm một xanh, ba xám, ba trắng từ trong kiếm quang của Diệp Chân chuồn ra.
Phía dưới đã sớm trông mong nhìn chằm chằm vào kiếm khách cụt một tay, không đợi hắn có phản ứng, Lưu Vân Kiếm của Diệp Chân đột ngột rẽ ngoặc một cái, nghiêng xuống quét ngang.
Hai đạo tàn kiếm một xám, một xanh chậm một bước bay vụt tới, giống như đầu ngỗng, thẳng tắp đánh tới Lưu Vân kiếm cương của Diệp Chân.
Trong thời gian ngắn, tàn kiếm màu xanh bị Diệp Chân một mẻ hốt gọn, ngay cả tàn kiếm màu xám, cũng chỉ còn lại hai đạo, để kiếm khách cụt một tay nháy mắt trợn tròn mắt.
- Hỗn đản, dám ăn một mình!
Trong nháy mắt tiếp theo, kiếm khách cụt tay từ trong hàm răng trắng toác phun ra hai chữ, tay trái cầm kiếm vừa nhấc, cả người cực nhanh đâm về phía Diệp Chân.
Một kiếm này đâm vào cực nhanh, kiếm thế cùng một chỗ, thậm chí có tiếng sấm nổ mạnh.
- Ở nơi này đoạt bảo, bằng bản lĩnh của mình, tại sao lại ăn một mình?
- Võ giả đi lên Hoá Linh cảnh độc chiếm tàn kiếm màu đỏ, nếu ngươi có gan, vì sao không đi tìm bọn hắn mà gây phiền toái?
Bị kiếm khách cụt tay đột kích, Diệp Chân đã sớm chuẩn bị, kiếm quang cùng một chỗ nghênh đón tiếp lấy.
- Hừ, người ta giết chính là ngươi!
Kiếm quang của kiếm khách cụt tay cực nhanh, trong nháy mắt đụng phải kiếm quang của Diệp Chân, đột nhiên quỷ dị từ một phân thành hai, một đạo trong số đó, nhanh như chớp hướng về phía điểm yếu xương sườn của Diệp Chân mà chui vào.
Một kiếm này nếu là đâm thực, Diệp Chân không chết cũng muốn trọng thương.
- Tay trái kiếm quả nhiên là con đường quỷ quyệt nham hiểm!
Xùy!
Chân Nguyên trên đầu ngón tay trái Diệp Chân tăng vọt, một đạo Chân Nguyên Kiếm Chỉ nhanh như tia chớp bắn ra, thành công tách rời đạo kiếm quang kia ra.
Oanh!
Âm thanh như sấm sét đột nhiên vang lên.
Trường Phong Kiếm trong tay Diệp Chân, mang theo tiếng sấm ù ù, như sấm sét hướng về kiếm khách cụt tay chém xuống đầu, cơ hồ là đồng thời, kiếm mạch thần thông trong cơ thể Diệp Chân đột nhiên hiển hiện, ầm ầm vang lên!
Phong Vân Như Lôi.
Kiếm quyết Địa Giai trung phầm vừa ra tay, sắc mặt kiếm khách cụt tay kia lập tức biến hóa, huống chi Diệp Chân còn đang dùng toàn lực kiếm mạch thần thông gia trì Phong Vân kiếm pháp.
Dù chỉ là nửa mạch thần thông, loại gia trì này cũng vô cùng kinh người!
- Kiếm kỹ Địa Giai trung phẩm, ngươi… Ngươi là chân truyền của phái nào?
Xùy!
Huyễn Kiếm cùng cương khí hộ thể của kiếm khách cụt tay trong nháy mắt vỡ nát, bản thân kiếm khách cụt tay miệng hộc máu ngược.
Kiếm quang chém đầu của kiếm khách cụt tay bay lên trời.
- Ta không chọc giận ngươi, ngươi ngược lại đến gây chuyện với ta?
Hừ lạnh một tiếng, Diệp Chân trên bắt đầu lục lọi thi thể kiếm khách cụt tay.
Chín vòng tay trữ vật, ba trữ vật giới chỉ?
Nhìn một màn này, Diệp Chân ngây ra một lúc.
Đại đa số dưới tình huống một tên võ giả chỉ mang theo một chiếc nhẫn trữ vật, nhất là dưới tình huống chiếc nhẫn bảo giới trung phẩm chứa đựng một không gian khá lớn.
Hiện nay, tình huống lại khác.
Tên võ giả cụt một tay này tại gần đó giết người, còn nhiều hơn năm người so với Nhâm Anh Hoa nói.
- Tài phú này...
Mở một trữ vật giới chỉ của võ giả cụt tay ra xem xét, cho dủ giàu có như Diệp Chân cũng có chút kinh ngạc, vô số ngân phiếu hoàng kim, linh thạch ước chừng có mấy ngàn viên, làm cho Diệp Chân kinh ngạc nhất chính là, trong trữ vật giới chỉ thậm chí có đến mười lăm tàn kiếm màu xanh.
- Chẳng lẽ nói, đây là cái gọi giết người cướp của?
Diệp Chân lắc đầu cười khổ.
Đơn giản kiếm tra lại một chút, Diệp Chân khoanh chân ngồi trên mặt đất, tay vỗ các tàn kiếm màu vừa mới lấy được, bắt đầu tìm hiểu kiếm đạo ẩn chứa bên trong.
Diệp Chân giống như mình không liên quan ngồi xuống. Thế nhưng võ giả từ trên xuống dưới lại sợ ngây người.
Nhất là Nhâm Anh Hoa, thậm chí há hốc mồm, xoa xoa mắt.
Một tháng trước, hắn tận mắt thấy kiếm khách cụt tay thi triển thần uy với uy lực thần kỳ khác thường, chém liên tục hai tên võ giả Dẫn Linh cảnh hậu kỳ kết bạn mà đến. Nhưng hôm nay, trong nháy mắt, kiếm khách cụt tay lại bị Diệp Chân chém giết.
Hắn thậm chí ngay cả chiêu thức của Diệp Chân cũng không thấy rõ. Khi động tĩnh vang lên, hắn chỉ thấy một màn đầu của tên kiếm khách cụt tay kia bay lên.
Đến mức một võ giả mới tới phía dưới Nhâm Anh Hoa, nhìn thấy một màn này cũng tặc lưỡi không thôi.
- Tiểu tử này, ngược lại có chút môn đạo....
Hoá Linh cảnh võ giả cách Diệp Chân phía trên tám trăm dặm nhìn thấy một màn này, lầm bầm một tiếng.
.....
Sau đó gần nửa năm, Diệp Chân đều canh giữ ở Linh Kiếm Phần Sơn, đói bụng thì gặm lương khô, khát thì uống ngụm nước trong, ngẫu nhiên tự mình nấu một nồi thịt thú vật mang theo, nếm qua đồ ăn mặn, đây đều là điểm tốt của trữ vật giới chỉ.
Trong vòng nửa năm, tu vi Diệp Chân không tiến thêm chút nào, nhưng chú mạch chưa đủ năm thành nửa mạch thần thông lại được Diệp Chân bổ túc thành 6 thành có thừa.
Ở trong đó còn có công lao cống hiến của mười lăm chuôi tàn kiếm màu xanh của tên kiếm khách cụt tay kia, Diệp Chân đoán, muốn đạt tới mức độ hiện tại này, phải đùng đến hai ba tháng.
Trình độ tăng lên của chú mạch Kiếm mạch thần thông vừa thành, lĩnh ngộ của Diệp Chân đối với Kiếm đạo càng bão táp, thể hiện trực tiếp nhất là uy lực kiếm pháp của hắn tăng lên rất nhiều.
Mười ngày trước, một võ giả Dẫn Linh cảnh đỉnh phong có ý muốn đoạt địa bàn với Diệp Chân, bị Diệp Chân cho một kiếm kinh sợ thối lui.
Một kiếm!
Thậm chí không vận dụng Phong Vân kiếm pháp.
Diệp Chân thuận tay bổ ra một kiếm, trực tiếp xé mở cương khí hộ thể của võ giả
Dẫn Linh cảnh đỉnh phong này, võ giả kia sợ đến chạy trối chết.
Đây là thực lực chân chính của Diệp Chân hiện nay.
Tuỳ ý phát huy dưới mọi tình huống, võ giả ngang cấp, không có mấy ai là địch thủ.
Đáng tiếc duy nhất chính là, thời gian nửa năm đi qua, tàn kiếm màu vàng trong miệng Nhâm Anh Hoa vẫn không có xuất hiện qua.
Võ giả Kiếm Ngân Hạp Cốc tới một đám đi một đám, người muốn chiếm lấy trí đều bị
Diệp Chân đuổi chạy, trong việc này, không thể thiếu một tay giúp đỡ của Nhâm Anh Hoa.
Mỗi lần phun trào, Diệp Chân dù vô tình hay cố ý, kiểu gì cũng sẽ buông tha một hai chuôi tàn kiếm màu xanh, không liếm được đầy đủ sạch sẽ, coi như Diệp Chân báo đáp cho Nhâm Anh Hoa!
- Nếu cứ theo tốc độ này, muốn hoàn toàn bù đắp kiếm mạch thần thông, chỉ sợ cần phải mất đến bốn năm năm...
Kỳ thật đây là điều lý tưởng nhất trong ý nghĩ của Diệp Chân, Linh Kiếm Phần Sơn phun trào, khi nhiều khi ít, khi phun ít, có khả năng Diệp Chân đến một chuôi tàn kiếm màu xanh cũng kiếm không ra.
Võ giả Hoá Linh cảnh lúc trước cũng không phải ngồi không, hơn phân nữa tàn kiếm đều sẽ rơi vào tay bọn hắn.
Ầm ầm!
Đột nhiên, một hồi đất rung núi chuyển, toàn bộ Linh Kiếm Phần Sơn hình như cũng rung chuyển, ở trong Kiếm Ngân Hạp Cốc, thanh âm núi đá lăn xuống vang lên liên miên.
- Trịnh huynh, phun lớn như thế hẳn là đại phun trào tới!
Nhâm Anh Hoa phía dưới có chút hưng phấn xông đến bên Diệp Chân, rống to.
- Đại phun trào tới?
Diệp Chân có chút ngoài ý muốn.
Cơ hồ là đồng thời, giống như có động đất, toàn bộ Linh Kiếm Phần Sơn lay động kịch liệt, ầm ầm, giống như trong lòng đất có quái thú chạy vội.
Hưu hưu hưu hưu!
Kiếm quang phá không, tiếng rít đột nhiên vang lên thành một mảnh.
Tại trung tâm Linh Kiếm Phần Sơn, một đạo kiếm quang màu vàng phóng lên tận trời làm người khác chú ý!
Trong nháy mắt kim sắc kiếm quang xuất hiện, hàng trăm võ giả Hoá Linh cảnh lập tức phóng lên tận trời, hướng về kim sắc kiếm quang kia.
Dưới kim sắc kiếm quang là mấy chục đạo tàn kiếm màu đỏ bay bốn phương tám hướng, có trên trăm đạo tàn kiếm màu xanh đồng thời bay ra.
Diệp Chân nhìn thấy có hai đạo tàn kiếm màu đỏ bay vụt về hướng Kiếm Ngân Hạp Cốc, hắn vô cùng mừng rỡ.
Từng đạo từng đạo Lưu Vân kiếm cương nhanh như chớp bổ ra, hai đạo kiếm quang màu đỏ đã bị Diệp Chân đánh rơi trong nháy mắt, có thêm sáu chuôi tàn kiếm màu xanh bị Diệp Chân đánh rơi.
Tuy vậy, cũng có bốn đạo tàn kiếm màu xanh đã lọt lưới, hơn phân nửa đã rơi vào túi Nhâm Anh Hoa.
- Không biết tàn kiếm màu đỏ có thể bổ sung bao nhiêu bản nguyên kiếm mạch đây nhỉ?
Cuối đường Kiếm Ngân Hạp Cốc, Diệp Chân phi tốc nhặt lên tàn kiếm màu đỏ bị đánh rơi, trong nháy mắt vừa mới nhặt lên kia, thần sắc Diệp Chân đột nhiên cứng lại!