Chương 233: Vạn Tinh Lâu
- Thế nào, Trịnh huynh có ý định về thành bán kiếm sao?
- Bán kiếm?
Gương mặt Diệp Chân ngạc nhiên, có chút không rõ ràng cho lắm.
- Úc, quên Trịnh huynh mới tới Linh Kiếm Phần Sơn. Là như vậy, tàn kiếm phun ra từ trong Linh Kiếm Phần Sơn, cho dù tàn kiếm màu trắng, tài liệu đúc kiếm cũng có chút quý hiếm, có thể nung lại để sử dụng. Ở đế đô nội thành Tam Nguyên có thương nhân thu mua số lượng lớn, một thanh ra giá năm ngàn lượng bạc.
Nói đến đây, Nhâm Anh Hoa ngại ngùng cười một tiếng.
- Bạc không nhiều, nhưng mà ngốc trong Linh Kiếm Phần Sơn này nửa năm một năm, cũng có thể kiếm lời mấy chục vạn lượng.
- Thì ra là thế, đa tạ Nhâm huynh đã thông báo.
Tất cả tàn kiếm, sau khi Kiếm đạo ẩn chứa trong tàn kiếm tiêu hao cạn sạch, đều sẽ biến thành tàn kiếm màu trắng, nửa năm này. Trong tay Diệp Chân cũng có gần trăm chuôi tàn kiếm màu trắng, nếu theo như lời Nhâm Anh Hoa nói, bốn mươi năm mươi vạn lượng bạc vẫn phải có.
Mấy chục vạn lượng bạc, lấy thân gia Diệp Chân ngày nay cũng không thiếu, nhưng thịt muỗi cũng là thịt, thân gia và tu vi, đều là từng giờ từng phút chậm rãi tích góp từng tí một lên.
- Nếu Trịnh huynh đã là lần đầu tiên đến Linh Kiếm Phần Sơn, ta nghĩ Trịnh huynh cũng không quen đế đô Tam Nguyên thành của Kiếm Nguyên đế quốc, ở dị quốc, ta và ngươi cũng coi như đồng hương, không bằng kết bạn mà đi?
Nhâm Anh Hoa đề nghị.
Nghe vậy, Diệp Chân âm thầm cười khổ đáp ứng.
Chân biến Dịch Dung Thuật của mình coi như không tệ, giả mạo người Cổ An quốc, lại giả mạo tới một đồng hương, còn có chút nhiệt tình.
- Thật ra, không có gì ngoài tàn kiếm màu trắng, giống màu xám, màu xanh, thậm chí tàn kiếm màu đỏ càng đáng tiền, có chút võ giả, càng xem Linh Kiếm Phần Sơn này như một con đường phát tài.
Trên đường đi, Nhâm Anh Hoa máy hát mở lớn, nói không ngừng, Diệp Chân nghe được cũng rất có ý tứ.
- Hả? Tàn kiếm các màu ẩn chứa Kiếm đạo cũng có người bán?
Nghe xong cái này, Diệp Chân lập tức hứng thú.
- Đương nhiên, thật nhiều người thiếu chính là tu vi, phải dùng tài phú để đổi tài nguyên tu luyện, nếu vận khí không tệ, lợi nhuận thu được từ Linh Kiếm Phần Sơn cũng rất không tệ, một thanh tàn kiếm màu xám ít nhất có thể bán năm vạn lượng bạc.
Giống tàn kiếm màu xanh, năm mươi vạn lượng bạc đều có tiền mà không mua được.
Một năm làm tầm mười chuôi tàn kiếm màu xanh, đó cũng là một món thu nhập lớn.
Nhâm Anh Hoa cười nói.
- Vậy còn tàn kiếm màu đỏ và tàn kiếm màu vàng thì sao?
Diệp Chân hỏi.
- Cũng có, có điều, tàn kiếm màu đỏ đều bên trên đấu giá hội. Giá sau cùng cách di động rất lớn. Còn tàn kiếm màu vàng, phần thì không có người bán đi, cho nên trên đấu giá hội cũng không xuất hiện.
- Hơn nữa đại đa số khi tàn kiếm màu vàng vừa xuất hiện, đều sẽ bị tại Trưởng lão Kiếm Nguyên tông thủ hộ tại Linh Kiếm Phần Sơn lấy đi. Những người khác, mơ tưởng nhúng chàm.
- Đấu giá hội? Tàn kiếm màu đỏ lại xuất hiện ở đâu đấu giá hội?
Ánh mắt Diệp Chân khẽ động.
- Đương nhiên là đế đô Tam Nguyên thành Kiếm Nguyên quốc, nơi đó là nơi võ giả khắp nơi hội tụ, hơn nữa an toàn có đảm bảo, là nơi bán đấu giá tốt nhất.
- Thế nào, Trịnh huynh muốn tham gia đấu giá hội để mua tàn kiếm màu đỏ kia à?
Nhâm Anh Hoa hỏi.
- Ừm, đến Tam Nguyên thành lại nhìn đi....
Diệp Chân mơ hồ một câu.
....
Không thể không nói, đế đô của Kiếm Nguyên đế quốc - Tam Nguyên thành so với Hắc Thủy Vương Thành Hắc Thủy quốc càng thêm phồn hoa, tùy ý có thể gặp đến võ giả tu vi không tầm thường, cái này cũng có quan hệ với địa thế của Kiếm Nguyên đế quốc gần Cổ An quốc, Hắc Thủy quốc, càng có bí cảnh như Linh Kiếm Phần Sơn chống đỡ.
Đến Tam Nguyên thành, Nhâm Anh Hoa cực kỳ nhiệt tình muốn làm chủ mời rượu, chịu không được Nhâm Anh Hoa nhiệt tình, Diệp Chân chỉ có thể đáp ứng.
Nhâm Anh Hoa ra tay cũng có chút xa xỉ, trực tiếp bao hết một độc viện.
Ở giữa, Nhâm Anh Hoa có chút kỳ quái rời đi một hồi, sau khi trở về, kính Diệp Chân một chén rượu, sau đó lại mở ra máy hát.
- Trịnh huynh, tại hạ có mấy bằng hữu, muốn giới thiệu cho Trịnh huynh nhận thức, không biết Trịnh huynh nguyện ý hay không?
- Bằng hữu?
Chân mày Diệp Chân cau lại.
Thật lòng mà nói, kết giao bằng hữu, Diệp Chân rất vui lòng, nhưng mà chuyến này Diệp Chân là cải trang giấu giếm thân phận, cũng không nguyện ý tiếp xúc với quá nhiều người.
Nhưng mà tưởng tượng đến chân biến dịch dung thuật của mình, Diệp Chân lập tức thuận theo tự nhiên, trên đời này, có thể có mấy người có ánh mắt độc ác giống như tổng bộ đầu Hình bộ Lưu Đại Đồng của Hắc Thủy quốc chứ?
Thấy Diệp Chân đồng ý, không có mấy hơi, một trung niên mỹ phụ dáng người cực kỳ đầy đặn bước vào độc viện.
Nháy mắt trung niên mỹ phụ bước vào, sắc mặt Diệp Chân lập tức thay đổi.
Khí tức!
Khí tức tán phát quanh người trung niên mỹ phụ này vô cùng kinh người, lại giống khí tức Trưởng lão Tề Vân tông trong tông môn đến mấy phần, làm cho Thần niệm của Diệp Chân lập tức trở nên nghiêm nghị.
Ánh mắt Diệp Chân có chút bất thiện nhìn về phía Nhâm Anh Hoa, cường giả Hồn Hải cảnh này tuyệt đối không thể nào là bằng hữu của Nhâm Anh Hoa.
Trung niên mỹ phụ tiến đến, Nhâm Anh Hoa đứng lên, nhẹ giọng gọi một tiếng "Lâu chủ", lập tức hướng Diệp Chân giới thiệu.
- Trịnh huynh, đây là Lâu chủ Vạn Tinh Lâu - Hải Lạc Sương.
- Nghe tiểu Nhâm tử nói, Trịnh thiếu hiệp một kiếm chém giết kiếm khách cụt một tay hoành hành một phương, thiếp thân đặc biệt mộ danh đến đây, gặp Trịnh thiếu hiệp một lần.
Trung niên mỹ phụ nhẹ nhàng ngồi xuống, dáng vẻ lại cực kỳ thương trang.
Nhưng mà một tiếng "Tiểu Nhâm tử" không chỉ có Diệp Chân nghe được ngẩn người, mà ngay cả mặt mo Nhâm Anh Hoa đều có chút đỏ lên, hết cách rồi, ai bảo lâu chủ bọn hắn thích gọi như vậy chứ.
- Không dám...
Không rõ ý đồ của mỹ phụ này, Diệp Chân tích chữ như vàng.
- Xem ra thiếp đến mà không giới thiệu để Trịnh thiếu hiệp có chút hiểu lầm! Là như vậy, thiếp thân chính lâu chủ Vạn Tinh Lâu của Hắc Long Vực, nghe nói Trịnh thiếu hiệp thiếu niên anh tài, cố ý đến đây mời Trịnh thiếu hiệp gia nhập Vạn Tinh Lâu.
Mỹ nữ trung niên Hải Lạc Sương nói.
- Vạn Tinh Lâu?
Chân mày Diệp Chân cau lại, lộ ra vẻ cảnh giác.
- Tiểu Nhâm tử, ngươi nói cho Trịnh thiếu hiệp một chút về Vạn Tinh Lâu chúng ta đi.
- Trịnh huynh không biết Vạn Tinh Lâu cũng rất bình thường, bởi vì Vạn Tinh Lâu xưa nay làm việc vô cùng điệu thấp. Hơn nữa, Trịnh huynh nhất định cho rằng, Vạn Tinh Lâu chúng ta là bang hội?
Diệp Chân rất trực tiếp nhẹ gật đầu, võ giả hoành hành thiên hạ, các loại bang hội tổ chức theo thời thế sinh ra, có chút bang hội còn có thể, có chút bang hội lại không thể chạm vào, một khi nhiễm phải, giống như kẹo da trâu, rất khó thoát khỏi.
- Vạn Tinh Lâu chúng ta thật ra là một liên minh võ giả, lại được người xưng Liên Minh Tán Tu! Cung cấp bảo hộ thậm chí các loại tài nguyên tu luyện cho những tán tu võ giả không chỗ nương tựa hoặc không có tông môn, một liên minh tin tức.
- Thật ra không chỉ có võ giả không có tông môn tán tu.
Trung niên mỹ phụ Hải Lạc Sương đột nhiên chen vào một câu.
- Đã chính là những võ giả có tông môn cũng có rất nhiều người gia nhập Vạn Tinh Lâu, trong đó không thiếu thiên tài các quốc gia, bởi vì Vạn Tinh Lâu có thể cung cấp cho bọn hắn tài nguyên và tin tức mà trong tông môn không cách nào lấy được.
Nghe ý tứ của nàng, hình như đã nhìn ra chút gì.
- Hơn nữa, trong lâu cũng không có quá nhiều ước thúc đối với thành viên, dưới tình huống nguyện ý có thể tin tức cùng hưởng, chỉ là có đôi khi sẽ tuyên bố một ít nhiệm vụ, tổ chức một ít hoạt động, còn tham gia hay không tham gia. Đều do các võ giả quyết định.
- Trịnh thiếu hiệp, hôm nay thiếp thân chính thức phát ra lời mời với ngươi, hi vọng ngươi có thể gia nhập Vạn Tinh Lâu.
Nói xong, mỹ nữ trung niên Hải Lạc Sương và Nhâm Anh Hoa đồng thời có chút mong đợi nhìn về phía Diệp Chân.
- Thật có lỗi!
Diệp Chân chỉ do dự một chút đã từ chối lời mời của Hải Lạc Sương.
Không vì cái gì khác, chút kinh nghiệm giang hồ ấy Diệp Chân vẫn phải có. Trước đó nói được cỡ nào cỡ nào êm tai chờ một khi ngươi nhập hội. Các loại ước thúc quy củ sẽ theo nhau mà đến.
Huống hồ, coi như bọn hắn nói là sự thật, Diệp Chân không chút nào hiểu rõ đối với nội tình Vạn Tinh Lâu. Diệp Chân cũng sẽ không tùy tiện gia nhập.
Nghe vậy, trong mắt Nhâm Anh Hoa lại lộ ra vẻ thất vọng.
Thành công dẫn tiến một thành viên chính thức vào Vạn Tinh Lâu sẽ thu hoạch được tinh điểm đặc biệt trong lâu. Ở trong Vạn Tinh Lâu, tinh điểm có tác dụng phi thường lớn, chỉ cần tinh điểm đủ lớn, đừng nói tài nguyên tu luyện, cho dù công pháp bí tịch cũng có thể đổi được.
Sắc mặt mỹ nữ trung niên Hải Lạc Sương biến đổi, lập tức khẽ quát Nhâm Anh Hoa một câu.
- Tiểu Nhâm tử, có phải ngươi sớm tiết lộ quy củ nhập lâu cần khảo hạch cho Trịnh thiếu hiệp hay không?
- Ta không có....
- Trịnh thiếu hiệp, chẳng lẽ bởi vì ngươi sợ khảo hạch nên mới từ chối?
Không đợi Nhâm Anh Hoa giải thích, Hải Lạc Sương đã dùng một loại ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Diệp Chân.
- Nữ nhân thật khôn khéo....
Đối với ứng biến của Hải Lạc Sương, Diệp Chân thầm khen một câu.
Thấy mình trực tiếp từ chối, Hải Lạc Sương lập tức từ không sinh có, lấy cớ Diệp Chân sợ hãi khảo hạch nhập lâu để kích thích lòng háo thắng của Diệp Chân.
Nghĩ đến lòng háo thắng của người tuổi trẻ đều là cực mạnh.
Có điều, Diệp Chân lại không để mình bị đẩy vòng vòng.
- Hải lâu chủ, trước mắt, ta thật không có ý định gia nhập....
- Tiểu Nhâm tử, ta nhớ được Đổng Hiên một trong Thất Thập Nhị Lưu Tinh đang ở nội thành Tam Nguyên? Ngươi cầm lệnh phù của ta đi mời Đổng Hiên đến, nói là có người, muốn mời hắn tới ước lượng.
Hải Lạc Sương thực sự rất khôn khéo, không đợi Diệp Chân nói xong, đã chặn miệng Diệp Chân, đã xong, còn dùng một loại ánh mắt hoài nghi nhìn Diệp Chân.
- Trịnh thiếu hiệp không phải thật sợ hãi khảo hạch Vạn Tinh Lâu chúng ta đó chứ?
- Thật ra, Vạn Tinh Lâu chúng ta có ý dùng võ kết bạn, coi như Trịnh thiếu hiệp không nguyện ý gia nhập, luận bàn một phen cũng có thể? Trịnh thiếu hiệp sẽ không sợ luận bàn chứ?
Hải Lạc Sương đã nói đến phân thượng này, nếu Diệp Chân còn từ chối nữa thì sẽ thực sự túng.
- Như thế nào?
Luận bàn, chỉ cần tu vi không sai biệt lắm, Diệp Chân chưa biết sợ qua ai.
- Mời!
Sau khi Nhâm Anh Hoa rời khỏi, mỹ nữ trung niên Hải Lạc Sương hướng về Diệp Chân liên tiếp nâng chén, vừa uống rượu, ngoài miệng lại hỏi thăm không ngừng.
- Xem bộ dáng Trịnh thiếu hiệp cũng chỉ mười tám mười chín tuổi?
Bị một người xem thấu niên kỷ, cái này rất bình thường.
Bởi vì Hình bộ tổng bộ đầu Lưu Đại Đồng nói qua, thuật dịch dung xuất thần nhập hóa nhất cũng dựa trên điều kiện bản thân, bằng biến hóa nhất làm ra thay đổi lớn nhất.
Diệp Chân chỉ vẻn vẹn biến hóa gương mặt và thân cao hơi, đã so với Diệp Chân trước kia tưởng như hai người. Nếu biến hóa về màu da làm biết hóa tuổi tác thì phi thường dễ lộ ra sơ hở.
Cho nên, cho dù đã dịch dung, Diệp Chân vẫn như cũ duy trì bộ dáng mười tám mười chín tuổi.
- Mười tám mười chín tuổi, đã có tu vi Dẫn Linh cảnh đỉnh phong? Cho dù đặt ở
Kiếm Nguyên tông của Kiếm Nguyên đế quốc cũng là thiên tài.
- Vạn Tinh Lâu chúng ta ngoại trừ là tụ tập tán tu võ giả Tán Tu Liên Minh ra, càng ưa thích mời anh tài thiên hạ nhập hội.
Đối với mấy cái này, Diệp Chân chỉ cười cười, vùi đầu dùng bữa, không nói thêm một chữ.
- Lâu chủ, Đổng Hiên tới.
Không bao lâu, Nhâm Anh Hoa gõ cửa đi vào.
- Vào đi!
Theo thanh âm Hải Lạc Sương vang lên, một thanh niên võ giả theo sau lưng Nhâm Anh Hoa bước vào độc viện này.
- Lâu chủ, không biết ngươi tìm cho ta cái dạng gì...
Cơ hồ là vừa bước vào, sắc mặt thanh niên võ giả tên Đổng Hiên kia kịch biến, thần sắc của Diệp Chân cũng đột ngột trở nên có chút cổ quái.Tạo Hóa Chi Vương -