Chương 232: Kiếm Chưa Ra, Địch Đã Bại
- Nếu như ta là ngươi, ta sẽ ngoan ngoãn đứng dậy, từ bỏ hai thanh tàn kiếm màu đỏ này, sau đó đi xa xa, miễn cho bị giết.
Một thanh âm mang theo lấy mấy phần trêu chọc, lại tràn đầy sát khí, đột ngột vang lên trên đỉnh đầu Diệp Chân.
Cảm nhận được khí thế Võ giả Hóa Linh cảnh đặc hữu trên đỉnh đầu, ngón tay Diệp Chân run lên, thời gian dần qua ưỡn thẳng lưng.
Chỗ trăm mét trên đỉnh đầu Diệp Chân, một thanh niên tuấn lãng mày kiếm mắt sáng, nhưng chỗ cái cằm có một nốt ruồi lớn màu đen đang lạnh lùng chằm chằm vào Diệp Chân, trong ánh mắt nhìn về phía Diệp Chân, tràn đầy khinh thường.
- Vốn tưởng rằng các ngươi đi đoạt tàn kiếm màu vàng, không ngờ, như thế cái nhặt nhạnh cơ hội chỗ tốt cũng không cho ta!
Diệp Chân không sợ hãi chút nào cười, mũi kiếm Trường Phong kiếm giữ trong tay phải có chút giương lên, chính là thủ thế Phong Vân kiếm pháp.
Diệp Chân không đoạt là không đoạt, nhưng thịt đã đến bên miệng, Diệp Chân tuyệt đối sẽ không buông tha.
- Hừ, tàn kiếm màu đỏ há lại Dẫn Linh cảnh các ngươi.....
Nốt ruồi thanh niên lời mới vừa nói phân nửa, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Bởi vì hắn phát hiện, nháy mắt Diệp Chân mũi kiếm giương lên, khí thế quanh người đang cấp tốc tăng lên.
Kinh người hơn chính là, khí thế kia, trong lúc mơ hồ thậm chí có thể chống lại hắn.
- Bảo vật khắp thiên hạ đều bằng bản sự!
Nhẹ đinh một tiếng, thần niệm của Diệp Chân đột nhiên rơi xuống phía trên kiếm mạch thần thông.
Ông!
Kiếm mạch thần thông đột ngột hiển hiện, trong cơ thể Diệp Chân vang lên không thôi!
Cơ hồ là đồng thời, khí thế Diệp Chân lần nữa cấp tốc kéo lên biến đổi.
Nếu như nói, lúc trước khí thế Diệp Chân tăng lên chỉ là thực lực của bản thân, khí thế Phong Vân kiếm pháp.
Vậy bây giờ kéo lên chính là một thanh kiếm, một thanh trường kiếm trực chỉ trên không trung.
Xem ở trong mắt võ giả có nốt ruồi, Diệp Chân thời khắc này căn bản là một thanh trường kiếm đứng ngạo nghễ giữa thiên địa.
Một sát na này, võ giả có nốt ruồi trong lúc mơ hồ có một loại người tại chỗ cao, nhưng cảm giác thấp hơn Diệp Chân.
Vừa nghĩ đến đây, võ giả có nốt ruồi lập tức kinh hãi, hắn hiểu được, đây là ảo giác hắn bị khí thế của Diệp Chân áp chế đưa đến.
- Bản sự? Chỉ bằng bản sự của Dẫn Linh cảnh đỉnh phong như ngươi sao?
Khí thế bị áp chế, làm cho võ giả nốt ruồi cũng không lập tức ra tay, tùy tiện ra tay sẽ bị thua thiệt. Mũi kiếm cũng giương lên, Linh Lực quanh người trong nháy mắt phá thể mà ra, khí thế điên cuồng kéo lên.
- Liều mạng mà thôi, ai không biết?
Bảy chữ này vừa ra khỏi miệng, mênh mông Linh Lực trong cơ thể Diệp Chân lập tức tuôn hướng ra thân mũi kiếm, trong thời gian ngắn, trong ánh mắt Diệp Chân chỉ còn lại Trường Phong kiếm trong tay.
Mũi kiếm được Phong Vân kiếm quyết thôi động, âm thanh kiếm quang xì xì không ngừng vang lên, một trận gió lốc đã ngưng ra trên mũi kiếm của Diệp Chân, chỉ chờ võ giả có nốt ruồi động thủ thì trong tích tắc khí đó sẽ đánh ra.
Không chỉ như vậy, Diệp Chân không ngừng thúc giục Linh Lực mênh mông trong cơ thể, dùng thần niệm khống chế tuôn đến mũi kiếm. Giống như một loại bản năng.
Giờ khắc này, Diệp Chân vô hỉ vô bi, mọi việc xung quanh đừng nói là mũi kiếm của nốt ruồi thanh niên chuyển động rất nhỏ, cho dù con mắt nhẹ nháy thoáng cái cũng không chút nào thoát khoải cảm giác của hăn.
Mọi việc xung quanh đều trở nên vô cùng rõ ràng, thậm chí cảm giác thời gian cũng thay đổi chậm một chút. Ở trong mắt Diệp Chân, kiếm thế của thanh niên nốt ruồi tràn đầy sơ hở.
Chỉ cần hắn khẽ động, Diệp Chân lập tức có thể cấp cho hắn một kích lôi đình.
Dưới loại trạng thái này, Diệp Chân thậm chí có thể cảm giác được phương hướng xuất kiếm của thanh niên nốt ruồi.
Mọi việc đều trong lòng bàn tay Diệp Chân!
Diệp Chân ở vào loại này trạng thái kỳ dị vô tri vô giác, nhưng nốt ruồi thanh niên lại sợ ngây người.
Khi cả người Diệp Chân biến thành một thanh kiếm, trong lòng nốt ruồi thanh niên đột nhiên dâng lên một loại cảm giác kỳ quái.
Hắn cảm giác tự mình tại trước mặt Diệp Chân, giống như võ giả không mặc quần áo, tay không tấc sắt, dù hắn biết rõ, trong tay hắn cầm theo một thanh kiếm.
Sợ hãi, một loại âm thầm sợ hãi, thời gian dần trôi qua dâng lên từ trong lòng nốt ruồi thanh niên.
Trong một phương tiểu thiên địa này, hắn cảm giác hắn thành ngoại vật, đối thủ của hắn, võ giả Dẫn Linh cảnh bị hắn xem thường biến thành chủ thể.
Trong nháy mắt, hắn có một loại cảm giác nhỏ bé vô cùng.
Mũi kiếm bắt đầu nhỏ nhẹ run rẩy.
Nhưng hắn không dám động!
Hắn có loại cảm giác, chỉ cần hắn khẽ động, sẽ là sinh tử một đường, tình thế nguy hiểm.
Đối với cảm giác của mình, nốt ruồi thanh niên không nghi ngờ. Cảm giác của hắn ít nhất đã giúp hắn ba lần trở về từ cõi chết, do đó đã có thành tựu Hóa Linh cảnh nhất trọng hôm nay.
Một sát na này, nốt ruồi thanh niên nghĩ tới cũng chỉ có một chữ - trốn!
Mau thoát khỏi nơi này!
Nhưng nốt ruồi thanh niên rất rõ ràng, hắn bất động còn tốt, khẽ động, kiếm thế đối phương súc khởi đầy trời sẽ hướng hắn khuynh tiết tới. Dưới tình huống đó, hắn chắc chắn phải chết, còn không bằng liều mạng!
Một gia hỏa Dẫn Linh cảnh đỉnh phong chỉ dựa vào kiếm thế lại làm cho một võ giả
Hóa Linh cảnh nhất trọng như hắn muốn chạy trốn!
Biến thái!
Gia hỏa này tuyệt đối là một tên biến thái!
Nốt ruồi thanh niên âm thầm hò hét.
Mồ hôi trong nháy mắt từ trán nốt ruồi thanh niên chảy ra, sau lưng mồ hôi lạnh trực tiếp ướt đẫm quần áo, sắc mặt nốt ruồi thanh niên càng ngày càng trắng.
Vừa rồi hắn chưa có suy nghĩ lùi bước còn tốt, mà bây giờ, sau khi có ý nghĩ muốn chạy trốn thì đã triệt để không có cơ hội.
- Ta.... Nhận thua, hai đoạn tàn kiếm màu đỏ kia là... Của ngươi!
Nốt ruồi thanh niên cũng quả tuyệt, sau khi cân nhắc trực tiếp nhận thua.
- Hả? Ngươi nhận thua?
Diệp Chân ngạc nhiên.
Nốt ruồi thanh niên rõ ràng cảm giác được, khi Diệp Chân mở miệng nói chuyện, kiếm thế kinh người quanh người rõ ràng ba động một chút, hình như còn ngã một đoạn.
Do dự một chút, nốt ruồi thanh niên cuối cùng vẫn không ra tay, thân hình cực kỳ chậm rãi hướng lui về phía sau, thẳng đến thối lui đến khoảng cách hắn tự nhận là an toàn, mới tỏa ra kiếm thế quanh người, nhanh như tia chớp lui về phía sau.
- Không may!
- Tàn kiếm màu vàng không có phần của ta, tàn kiếm màu đỏ lại ném đi.... Không bằng trở lại, trước khổ tu....
Phi thường buồn bực nhìn chằm chằm Diệp Chân một cái, thanh niên nốt ruồi quay người rời khỏi Linh Kiếm Phần Sơn, lúc này, mới vuốt mồ hôi lạnh trên trán một cái!
- Cảm giác này của ta đã cứu ta lần thứ tư...
Diệp Chân một kiếm chưa ra đã dọa đối thủ sợ chạy. Lúc này thì đang ngẩn người!
Ngay tại một sát na vừa rồi, Diệp Chân đột nhiên có chút minh bạch cái gì là Kiếm Tâm Thông Minh!
Trước kia, chú mạch thần thông Kiếm Tâm Thông Minh trong tay Diệp Chân, coi như
Diệp Chân chủ động thôi động kiếm mạch thần thông, cũng chỉ có thể để cho kiếm thế của mình càng mạnh càng lăng lệ mà thôi.
Đến mức loại cảm giác kỳ dị thấy rõ mọi việc hôm nay như vừa rồi thì chưa từng có.
Trước kia nghe Liêu Phi Bạch cường điệu chú mạch thần thông Kiếm Tâm Thông Minh này rất lợi hại, có rất nhiều tác dụng thế nào, Diệp Chân vẫn luôn không có nhiều cảm giác, cao nữa chỉ là bản nguyên kiếm mạch mạnh hơn một chút mà thôi.
Nhưng hiện tại, Diệp Chân lại hiểu.
Hiểu thì hiểu, có một việc Diệp Chân lại có chút bất đắc dĩ.
Cái đó chính là Kiếm Tâm Thông Minh này cũng không bị Diệp Chân khống chế. Cũng không phải Diệp Chân muốn tiến vào loại trạng thái này là có thể tiến vào.
Nói thí dụ như này, Diệp Chân thế nào cũng không cách nào tiến vào loại trạng thái vừa rồi!
Diệp Chân minh bạch, nguyên nhân hẳn là Kiếm Tâm Thông Minh thần thông này chỉ chú thành nửa mạch. Vừa rồi ngẫu nhiên xuất hiện còn là vì nửa mạch thần thông bổ túc đến sáu thành.
Nếu ngày sau, Diệp Chân có thể triệt để bù đắp kiếm mạch thần thông Kiếm Tâm Thông Minh này, khiến nó trở thành một chú mạch thần thông hoàn chỉnh. Đến lúc đó, Diệp Chân tùy thời có thể tiến vào loại trạng thái Kiếm Tâm Thông Minh này chăng.
Hơn nữa, Diệp Chân đoán, cái loại trạng thái hắn vừa tiến vào còn không phải trạng thái hoàn chỉnh của Kiếm Tâm Thông Minh.
Giờ khắc này, Diệp Chân có chút minh bạch sự kinh khủng của võ giả Chú Mạch cảnh.
Nếu hắn có thể tiến vào loại trạng thái vừa bất cứ lúc nào, muốn không lợi hại cũng khó!
Nghĩ thì nghĩ, tay Diệp Chân vẫn chân lưu loát nhanh chóng thu thập hai đoạn tàn kiếm màu đỏ và sáu đoạn tàn kiếm màu xanh.
Chém giết trên bầu trời vẫn còn tiếp tục, đoạn tàn kiếm màu vàng đó giống như bùa đòi mạng. Lấy được trong tay ai thì người đó sẽ lập tức bị mọi người vây công.
Đột nhiên, một đạo quang hoa từ đằng xa chớp nhoáng tới, một Linh Lực đại thủ ngang ngược dị thường thò ra, Võ giả Hóa Linh cảnh vây tụ tại đó bị đánh tan, nhanh chóng bắt được tàn kiếm màu vàng trong tay.
- Lão phu là trưởng lão Kiếm Nguyên tông Trí Thắng. Tàn kiếm màu vàng chính là Kiếm Nguyên tông chúng ta sản xuất ở cấm địa, nên Kiếm Nguyên tông ta đoạt được, các ngươi chớ có tranh đoạt!
Thanh âm hùng hồn vang lên, thân hình Trưởng lão Kiếm Nguyên tông Trí Thắng qua thời gian mấy khắc lập lòe đã biến mất trong thiên địa, một đám Võ giả Hóa Linh cảnh tranh đoạt lại bắt đầu chửi mẹ.
Còn sống còn tốt, chết, lại càng không có giá trị!
Diệp Chân lại chuyên tâm tìm hiểu Kiếm đạo ẩn chứa trong tàn kiếm màu đỏ.
Kiếm đạo ẩn chứa bên trong tàn kiếm màu đỏ, chính là gấp mấy lần thậm chí gấp mười lần tàn kiếm màu xanh, trong lúc nhất thời, Diệp Chân tìm hiểu như si như say, cả cảnh giới đều giao cho tiểu Miêu lớn chừng bàn tay.
Hơn nửa năm này, tẩy luyện trong Kiếm Ngân Hạp Cố giúp cho tiểu Miêu lớn lên không ít, đối mặt với kiếm thế vô ảnh kinh khủng trong Kiếm Ngân Hạp Cốc, giờ đã bình chân như vại.
Mười ngày sau, một tia quang hoa màu đỏ cuối cùng trong tàn kiếm màu đỏ đặt trên gối Diệp Chân triệt để biến mất, biến thành sắt vụn không khác chút nào so với tàn kiếm màu trắng!
- Gấp mười lần! Là gấp mười lần tàn kiếm màu xanh!
Một tàn kiếm màu đỏ đủ có thể luyện hóa dung hợp hơn bốn trăm đạo bản nguyên kiếm mạch!
Nói một cách khác, nếu Diệp Chân có thể cướp được gần trăm chuôi tàn kiếm màu đỏ, nói không chừng kiếm mạch thần thông của hắn có thể bổ sung hoàn chỉnh.
Hơn nữa, theo Diệp Chân phỏng đoán, một thanh tàn kiếm màu vàng, có lẽ là có thể giúp kiếm mạch thần thông của hắn tăng vọt nửa thành.
Có điều, đừng nói là tàn kiếm màu vàng, tàn kiếm màu đỏ lần này cũng là bởi vì những võ giả Hóa Linh cảnh kia đi đoạt tàn kiếm màu vàng, Diệp Chân nhặt được cái tiện nghi mà thôi.
Nếu đoạt thật, lấy thực lực bây giờ của Diệp Chân đối phó một võ giả Hóa Linh cảnh hoặc Hóa Linh cảnh nhất trọng còn có nắm chắc, hai hoặc Hóa Linh cảnh nhị trọng trở lên, nghĩ cũng đừng nghĩ.
Hai ngày sau, Linh Kiếm Phần Sơn phun ra một lần, lần này, phun ra tàn kiếm lại vô cùng ít ỏi, Diệp Chân chỉ cướp được một thanh tàn kiếm, còn là màu xám.
Ngẫm nghĩ thoáng cái, Diệp Chân dứt khoát đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Ý nghĩ rất đơn giản.
Chiếu với trạng thái này, có lẽ Diệp Chân tiêu hao năm sáu năm đều không thể tìm hiểu kiếm mạch thần thông Kiếm Tâm Thông Minh này đến hoàn chỉnh.
Rời đi trước tìm cách tăng cao tu vi, ngưng tụ hạt giống Linh Lực giúp tu vi đột phá đến Hóa Linh cảnh, sau đó lại tới nơi này. Đến lúc đó, Diệp Chân có thể buông tay cướp đoạt tàn kiếm màu đỏ, có lẽ dùng cái một hai ba hoặc hai ba năm, hắn có thể bổ túc hoàn toàn kiếm mạch thần thông Kiếm Tâm Thông Minh.
Không chỉ là Diệp Chân, thật nhiều võ giả chiếm giữ ở Linh Kiếm Phần Sơn đều lục tục rời đi, sau một lần đại phun trào thì trong một thời gian ngắn, Linh Kiếm Phần Sơn sẽ phun ra rất ít tàn kiếm.
Ngay khi Diệp Chân đứng dậy muốn rời đi, Nhâm Anh Hoa phía dưới Diệp Chân lại cười tươi tiến lên nghênh đón.