Tạo Hóa Chi Vương

Chương 240: Ám Sát Trong Rừng Phong

Chương 240: Ám Sát Trong Rừng Phong
- Trịnh thiếu hiệp không phải đang hỏi thăm nơi xuất thế của Uẩn Linh Đan có thể trợ giúp võ giả Dẫn Linh cảnh ngưng tụ hạt giống Linh Lực sao?
- Vạn Tinh Lâu bên này có một tin tức ngầm, nghe nói Phân Hương Đan Vương của Huyễn Thần đế quốc đã thu thập đủ linh dược luyện chế Uẩn Linh Đan, có thể tùy ý khai lò luyện đan.
- Dưới tình huống bình thường, một lò có thể xuất được sáu bảy viên Uẩn Linh Đan, trong đó phận lớn Uẩn Linh Đan, trước khi khai lò cũng đã bị đặt trước.
Đến lúc đó, xem tình huống xuất đan, sẽ có thêm một đến hai viên Uẩn Linh Đan bán đấu giá, thời gian đại khái khoảng hai ba tháng sau.
Hải Lạc Sương mới mở miệng để Diệp Chân nở nụ cười khổ.
Đây cũng nhận nhân tình của người ta, hơn nữa còn không nhỏ.
Mặc dù trước đây Diệp Chân có kế hoạch tiến về Huyễn Thần đế quốc, nhưng cũng không có tin tức xác thực.
Hôm nay Hải Lạc Sương cho hắn tin tức chuẩn xác về Uẩn Linh Đan, nào chỉ là một phần lễ vật nhỏ, quả thực là một phần đại lễ.
- Đa tạ....
Hai chữ đa tạ này, Diệp Chân nói có hơi xấu hổ.
Diệp Chân đoán, nếu lúc này Hải Lạc Sương đưa ra để hắn gia nhập Vạn Tinh Lâu, dù da mặt Diệp Chân dày, cũng không tiện cự tuyệt.
Diệp Chân vẫn luôn là người có ân tất trả, có cừu oán tất báo.
Nhưng, đối với chuyện gia nhập Vạn Tinh Lâu, lúc này Hải Lạc Sương đều không nhắc một chữ.
- Như thế, thiếp thân cầu chúc Trịnh thiếu hiệp thuận buồm xuôi gió. Bây giờ trời tối, rất thích hợp ra khỏi thành.
- Sau này... gặp lại!
Diệp Chân muốn nói cảm tạ, cuối cùng vẫn không nói, tất cả cảm tạ đều là hư vô, chỉ cần có cơ hội, Diệp Chân nhất định sẽ báo đáp phần nhân tình này của Hải Lạc Sương.
- Sau này còn gặp lại!
Trong bóng đêm. Diệp Chân nhanh chân hướng về phía trước, rời khỏi nội thành.
Lúc Diệp Chân rời đi, một tên hỏa kế đứng ở cửa ra vào đón khách trong tửu lâu sau lưng Diệp Chân vội vã chạy đi.
- Lâu chủ, vì sao lại cho không tiểu tử này một nhân tình lớn như vậy? Tin tức kia, ở trong lầu, cũng đáng một ngàn tinh điểm.
Nhìn Diệp Chân rời đi, một trung niên tháo vát vẫn luôn đi theo sau Hải Lạc Sương có chút bất mãn nói.
- Còn nữa, lâu chủ nếu vừa rồi ngươi mở miệng mời, thuộc hạ đoán chừng. Tám chín phần mười tiểu tử này không cự tuyệt.
- Lão Ngô. Ngươi nói không sai, vừa rồi nếu ta mở miệng mời, Trịnh Nghiệp này thật đúng không cách nào cự tuyệt. Có điều, kéo thiên tài nhập lâu như vậy. Ta muốn hắn thật tâm thật ý gia nhập, không phải mang ân mời.
- Vậy sao lâu chủ ngươi còn liên tiếp cho hắn một cái đại nhân tình?
- Tùy người mà dùng thủ đoạn, đối với loại người như Trịnh Nghiệp, muốn để hắn cam tình nguyện gia nhập Vạn Tinh Lâu thì phải như vậy!
Lão trung niên được gọi lão Chu chưa hiểu rõ câu cuối.
- Thuộc hạ không rõ.
- Không rõ là được rồi, nếu người minh bạch, lâu chủ Vạn Tinh Lâu này sẽ là của ngươi.
Nghe vậy, gương mặt lão Chu ngây ngốc, nhìn Hải Lạc Sương rời đi, nhưng lại bước nhanh đuổi kịp.
- Điều tra hắn có kết quả gì không?
- Bên Cổ An quốc truyền đến tin tức, Kim Hồng phái đích xác có người tên là Trịnh Nghiệp, nhưng mà đã biến mất mấy năm không gặp....
- Chuyện này...
Đôi mi thanh tú của Hải Lạc Sương nhíu lại thật chặt.
...
Trong bóng đêm, Diệp Chân bước ra cửa thành Tam Nguyên thành.
Dưới tình huống thực lực võ giả cường hoành, cửa thành bình thường sẽ có các loại lệnh cấm cấm đi lại ban đêm, đối với võ giả cường đại thì không có tác dụng gì, cho nên rất nhiều thành thị, dứt khoát không cấm võ giả thông hành ban đêm.
Bước ra cửa thành, Diệp Chân nhìn lên ánh trăng, dọc theo cây cối bóng râm không nhanh không chậm đi trên đường.
Cách Tam Nguyên thành quá gần, Diệp Chân không dám quá mức cưỡi Vân Dực Hổ chạy đi, mặc dù Vân Dực Hổ đã thay đổi màu, vẫn quá bắt mắt, nếu trưởng lão Kiếm Nguyên tông đóng tại Tam Nguyên thành chú ý, Diệp Chân sẽ gặp phiền toái.
Huống hồ, đêm hôm khuya khoắt ở trên bầu trời hối hả phi hành, chính là trở thành mục tiêu sống, cho nên Diệp Chân dứt khoát đi bộ.
Ngoài thành Tam Nguyên, ngay cả mảnh rừng cây phong, bóng cây lắc lư dưới bóng đêm đột ngột khiến cho Diệp Chân sinh ra một tia cẩn thận đi chậm, vừa đi vừa thưởng thức mỹ cảnh rừng phong.
Trong tầng trời thấp, mấy vị võ giả mặc y phục dạ hành đặc chế xa xa nhìn Diệp Chân chui vào rừng phong, lại ngây ra một lúc.
- Kế hoạch thay đổi, huỷ bỏ phục kích tầng trời thấp, đi mai phục phía trước rừng phong!
Thanh âm trầm thấp vang lên, mấy vị võ giả thân mang y phục dạ hành trong tầng trời thấp lập tức nhìn về rừng phong phía trước.
Một đỉnh núi nhỏ cách Tam Nguyên thành gần trăm dặm, hoa phục thanh niên Trần Thái đang cùng lão giả mắt tam giác cũng tức là Huyết Hồ Kiếm Doãn Khai Niên hung danh hiển hách uống rượu dã ngoại.
- Sư tôn, ngươi sắp chờ được rồi! Đệ tử phái ra những người phục kích kia, tất cả đều là hảo thủ nhiều năm của Đại Giang bang, sở trường chính là phục kích ám sát, tu vi đều là Dẫn Linh cảnh.
Đừng nói mai phục ám sát, thậm chí liều mạng cũng có thể bắt được!
Trần Thái giơ chén rượu, mời rượu sư tôn mình, gió đêm thổi đến Trần Thái có chút nhíu mày. Sư tôn của hắn có chút khó hiểu, không ở qua đêm Tam Nguyên nội thành, không dám đến gần thành Tam Nguyên ba trăm dặm.
Hôm nay do việc có quan hệ Huyền Dương kiếm, mới phá lệ tiến nhập phạm vi ba trăm dặm Tam Nguyên thành.
Vạn bất đắc dĩ phải làm cũng chỉ nán lại Tam Nguyên nội thành mấy canh giờ, xong xuôi liền đi, hại hắn cũng chỉ có thể đi theo ăn gió nằm sương.
- Liều mạng?
Huyết Hồ Kiếm Doãn Khai Niên bĩu môi cạn sạch rượu trong chén, chậm rãi lắc đầu.
- Có trung phẩm bảo kiếm trong tay, đối phó hai ba võ giả cùng giai đều không khó chơi.
- Điểm này phải cẩn thận, đệ tử không phải học theo người sao? Cho nên đệ tử an bài bọn hắn phục sát, sư tôn, ngươi đợi tin tức tốt đi!
Gương mặt Trần Thái hiện vẻ tự tin.
Trong rừng cây phong, Diệp Chân không nhanh không chậm tại đi lại, bóng cây lắc lư, chim hót trùng kêu thành một mảnh, vào trong tai Diệp Chân có một phen đặc biệt thú vị, nhất là khi dưới tình huống Diệp Chân có thể nghe hiểu ngôn ngữ những con thú nhỏ kia, rừng cây phong tĩnh mịch này như một thế giới khác.
Oa!
Một tiếng thanh oa rất phổ thông kêu vang lên trong rừng cây.
Lỗ tai Diệp Chân khẽ động, dựa vào tần suất bước chân không thể phát giác dừng lại một chút, lại nước chảy mây trôi đi về phía trước.
Trong rừng cây có người mai phục, mới mai phục trước đó một phút đồng hồ.
Đây là thanh âm liên tiếp của mấy con thú nhỏ trong rừng cây nói cho Diệp Chân biết.
Thanh âm tin tức của mấy con thú nhỏ trong vô cùng lộn xộn, nhưng đối với Diệp Chân chuyện này đã sớm vô cùng thuần thục, rất nhanh từ trong một ít tiếng kêu của thú rừng nơi này đã sàng chọn tổ hợp ra tin tức hữu dụng.
Mỗi một tiếng kêu của mỗi con đều có thể mang tin tức mới nhất cho Diệp Chân.
Thậm chí, có thể phán đoán ra vị trí.
- Thời gian chi xảo như thế, nhằm vào ta sao?
Mặt Diệp Chân đột nhiên âm lãnh.
Một phút đồng hồ trước đó từ trên trời hạ xuống mai phục nơi đây, chắc là mai phục ở không trung trước, thấy mình không có lên không, mới thay đổi mai phục mặt đất.
- Nếu không trung bị người mai phục, thật đúng sẽ bị các ngươi đánh một cái trở tay không kịp! Nhưng các ngươi đến mai phục bên trong rừng cây, đó chính là ác mộng của các ngươi!
Khi đi qua một cây phong có bóng râm lớn, bả vai Diệp Chân bất động thanh sắc lung lay một cái, thân hình một phân thành hai, một đạo thân ảnh vô cùng linh hoạt vọt đến phía sau cây phong.
Bản thể Diệp Chân vọt đến đại thụ bên cạnh. Nhưng một Diệp Chân khác lại cố định bước chân tiếp tục hướng phía trước.
Đây là Diệp Chân dùng bí thuật Linh Quang Hóa Ảnh hóa ra một Linh Ảnh, nếu ở ban ngày, có thể sẽ bị người nhìn thấu. Nhưng bây giờ là buổi tối.
- Bốn trăm mét trên đại thụ, ẩn giấu đi tên địch nhân thứ nhất!
Khóe miệng Diệp Chân hiện ra một tia cười lạnh, bước chân không ngừng, thôi động toàn lực Ẩn Chân Quyết học từ Lục La và liễm tức thuật của tông môn, thân hình phiêu khởi cách mặt đất một khoảng nhỏ, ở dưới bóng đêm như huyễn ảnh tung bay về phía trước.
Bốn trăm mét, một võ giả trung niên mặc y phục dạ hành màu đen quét mắt nhìn chằm chằm vào mục tiêu đang tiến lên.
Tay đã ấn vào chuôi kiếm, ánh mắt chằm chằm vào lá cây trước mắt, chỉ dám dùng khóe mắt liếc qua, quét mắt một vòng thì sợ kinh động đến mục tiêu.
- Hai trăm mét, nhanh..
Một bóng người xuất hiện sau lưng võ giả trung niên.
Xùy!
Hàn quang lóe lên, một thanh trường kiếm đột ngột xuyên vào từ sau não, xuyên ra ấn đường, trong nháy mắt bị giết, ngay cả phát ra một âm thanh cũng không có.
Khi thi thể võ giả trung niên sắp ngã xuống, một đôi bàn tay vững vàng đỡ được, củng cố thi thể hắn trên cây.
Thân hình lóe lên, thanh âm Diệp Chân lập tức phiêu hướng phía sau một trăm mét.
- Kỳ quái, lão tứ thế nào không có động thủ?
Cách đó một trăm mét, một võ giả trung niên khác nấp trên đại thụ, nhìn mục tiêu vững vàng đi qua chỗ lão tứ mai phục, gương mặt cực kỳ buồn bực.
Đột nhiên, cái mũi võ giả trung niên co lại.
- Mùi máu tươi, không ổn....
Trong đầu hiện lên một đoạn ý thức như vậy, một thanh trường kiếm cùng màu với là phong đột ngột đâm xuyên não từ sau đầu hắn.
Phốc phốc!
Thanh âm rất nhỏ, âm thanh bị lá Phong rậm rạp che giấu.
Phốc!
Cũng vào lúc này, Linh Ảnh trước đó Diệp Chân huyễn ra, đột ngột phiêu tán như bọt khí.
Hai tên võ giả áo đen khác mai phục trên cây ngơ ngẩn, con mắt đột ngột trừng lớn, không tự chủ được nhìn về phía đối phương, muốn trao đổi một chút.
Ngay lúc đó, trong mắt võ giả áo đen trên đại thụ bên trái đột nhiên toát ra vẻ cực độ chấn kinh, bởi vì hắn nhìn thấy, một cái bóng đen, vô thanh vô tức xuất hiện sau lưng lão đại của bọn họ.
- Lão đại, cẩn thận sau lưng!
Võ giả áo đen bên trái điên cuồng hét lên.
Tiếng hô thê lương kia như cú vọ, kinh động vô số chim bay ra trong rừng.
Phốc!
Trường kiếm màu đỏ nhạt lần nữa xuyên qua não.
Trong đôi mắt lão đại áo đen vừa mới hiển hiện vẻ kinh ngạc thì giống như có một cọc gỗ to lớn đang đỗ ầm xuống.
- Lão đại!
- Ta liều mạng với ngươi!
Người áo đen bên trái gầm lên giận dữ, quanh người phát ra linh quang sáng chói, một thân tu vi Dẫn Linh cảnh đỉnh phong thôi động đến cực hạn, hai tay giơ lên, bảo đao trong tay xuất ra đao cương dài năm trượng bổ xuống đầu Diệp Chân.
Xử lý người thứ ba mai phục, Diệp Chân đứng ở nơi đó, không né tránh, khóe miệng đột nhiên hiện ra một tia cười nhạo.
Đúng vậy, cười nhạo!
Nhìn khóe miệng Diệp Chân hiện lên một tia cười nhạo, tên áo đen còn lại vô cùng kinh sợ, trong lòng đột ngột hiện lên một tia hồi hộp.
Thời khắc đao quang tới trước mắt, tay phải cầm kiếm Diệp Chân khẽ động, Huyền Dương kiếm trong tay hóa thành một đạo quang hoa màu đỏ nhạt!
Khi Linh Lực xuất ra từ mũi Huyền Dương kiếm, trong nháy mắt tăng vọt bốn thành.
Hưu!
Kiếm cương màu đỏ nhạt dài đến mười trượng, như cầu vồng hiện lên, không chỉ bổ đao cương kia thành hai nửa mà còn xé nát hộ thể linh cương trên người đối phương như xé giấy.
Phốc!
Tên áo đen cuối cùng bị Huyền Dương kiếm bổ ra làm hai, lập tức khí tuyệt!
- Trung phẩm bảo kiếm, quả nhiên bất phàm!
Nhẹ nhàng chém giết bốn tên võ giả đồng cấp, Diệp Chân nhìn Huyền Dương kiếm không dính một giọt máu, không khỏi phát ra tia tán thưởng từ đáy lòng!
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất