Tạo Hóa Chi Vương

Chương 243: Một Đại Lễ Cho Kiếm Nguyên Tông

Chương 243: Một Đại Lễ Cho Kiếm Nguyên Tông
- Hô!
Nhìn thấy Huyết Hồ Kiếm Doãn Khai Niên bị chém chết, Diệp Chân thở phào nhẹ nhõm.
Bị một võ giả Hóa Linh cảnh ngũ trọng âm hiểm nhìn chằm chằm vào cũng không phải chuyện gì tốt, may mắn là, dưới sự an bài tầng tầng lớp lớp, Diệp Chân cùng tiểu Miêu hợp lực lại chém giết được đối phương.
Có điều, nói trở lại, hôm nay nếu không có yêu thú Địa Giai trung phẩm như tiểu Miêu hỗ trợ, Diệp Chân có thể làm Doãn Khai Niên trọng thương, nhưng nếu muốn chém giết e là một vấn đề muôn vàn khó khăn!
Võ giả Hóa Linh cảnh có Hậu Thiên linh thể quá cường đại.
Nhất là Hậu Thiên linh thể đại thành!
Diệp Chân nhớ rõ, khi chém giết lão thái giám hộ vệ cho Tam hoàng tử Chu Hỗn kia mà chỉ có thể trảm vào Hậu Thiên linh thể ba tấc, bây giờ thay đổi thành trung phẩm Huyền Dương kiếm, lực lượng Thần Hồn cũng đã có chỗ tiến bộ, hơn nữa kiếm mạch thần thông tăng lên gần hai thành, có thể trảm Hậu Thiên linh thể ba tấc là thừa sức.
Đương nhiên, Hậu Thiên linh thể đại thành của Doãn Khai Niên mạnh hơn so với Hậu Thiên linh thể của lão thái giám.
Mọi việc thứ này đều để Diệp Chân trông thấy mà thèm không thôi, cũng là động lực để hắn càng muốn vội vàng đột phá đến Hóa Linh cảnh.
Võ giả Hóa Linh cảnh có thể rèn luyện Hậu Thiên linh thể quá cường đại, không chỉ có thể để võ giả có sức chịu đòn càng mạnh, nặng lực trong chiến đấu giành sinh tồn lại càng mạnh, toàn bộ cơ năng thân thể cũng càng cường đại hơn.
Theo Thải Y đã nói, đối với võ giả Hóa Linh cảnh, bình thường bị ngoại thương căn bản không tính là thương thế.
Giống như võ giả có tu vi đạt tới Hóa Linh cảnh ngũ trọng, Hậu Thiên linh thể đại thành, bình thường nếu bị ngoại thương, một hai canh giờ đã có thể khỏi hẳn, cho dù vết thương sâu đủ thấy xương cũng nhưng mà chỉ mất một ngày cũng sẽ hồi phục mà thôi.
Cho dù trọng thương sắp chết nhưng nếu chỉ cần cứu chữa kịp thời cũng có thể nhanh chóng khôi phục lại.
Lưu quang bay từ phía thành Tam Nguyên đến đây càng ngày càng nhiều, Diệp Chân thấy ở trong mắt, nhất là linh quang bay lên phía sau lại có thể cùng linh quang bay lên phía trước hiện lên xu thế bao vây trái phải, lao về phía Diệp Chân.
- Hải Lạc Sương nói quả thật không sai, Doãn Khai Niên này thật bắt mắt. Lúc này mới ở phạm vi ba trăm dặm Tam Nguyên thành huy động mấy chiêu đã có thể đưa tới sự chú ý của Kiếm Nguyên tông!
Diệp Chân dám khẳng định, quang hoa phát ra từ nội thành Tam Nguyên bọc đánh đang lao đến kia, trăm phần trăm là võ giả Kiếm Nguyên tông truy sát Doãn Khai Niên.
Nhất là một đạo lưu quang đi đầu, tốc độ sắp đến cực điểm, so với các quang hoa khác thì nhanh một bậc lớn, nghĩ đến hẳn là trưởng lão Hồn Hải cảnh của Kiếm Nguyên tông đóng tại Tam Nguyên thành.
- Hừ, người của Kiếm Nguyên tông quả nhiên tới, không thể không đến đưa cho tông chủ Kiếm Nguyên tông Ngư Nhập Hải một món lễ lớn!
Diệp Chân cười lạnh.
Xùy!
Một kiếm, Diệp Chân đã cắt đầu Doãn Khai Niên xuống, kéo xuống một mảng lớn máu tươi Doãn Khai Niên thấm trên quần áo vạt áo hắn vẫn còn chưa lạnh đi, một nhóm chữ bằng máu nhanh chóng xuất hiện trên quần áo.
Mấy tức sau, Diệp Chân viết xuống một huyết thư cột vào trên đầu Doãn Khai Niên, gỡ xuống chiếc nhẫn trữ vật trên tay Doãn Khai Niên và Trần Thái xuống, thân hình hắn lóe lên, nhảy lên lưng Vân Dực Hổ.
- Tiểu Miêu!
Khẽ quát một tiếng, tiêu Miêu Vân Dực Hổ mở cánh thịt ra, lượng lớn vân khí tụ tập, lập tức chở Diệp Chân phóng lên tận trời, trong nháy mắt xâm nhập vào không trung, vân khí lần nữa tụ đến khiến cho thân hình Diệp Chân trong nháy mắt biến mất bên trong biển mây kia.
Ngay cả cường giả Hồn Hải cảnh, trưởng lão tông môn Kiếm Nguyên tông Trí Thắng từ Tam Nguyên thành đuổi tới nơi kiếm quang Doãn Khai Niên xuất hiện cũng phải bỏ ra gần nửa khắc đồng hồ.
Thời gian không đến nửa khắc đồng hồ đã bay nhanh trăm dặm đường, tốc độ này đã đủ kinh người, nhưng mà... chờ Trí Thắng chạy đến, máu Doãn Khai Niên đã lạnh.
- Tên tặc tử này lại bị người khác chém giết! Quá tốt rồi!
Phát hiện việc này, Trí Thắng vô cùng vui sướng.
Không có người nào có thể biết rõ hơn những trưởng lão tông môn bọn hắn về việc Huyết Hồ Kiếm Doãn Khai Niên mang cho Kiếm Nguyên tông bao nhiêu sỉ nhục.
Đúng vậy, sỉ nhục này mấy chục năm nay cũng không cách nào tẩy sạch!
Nếu như nói vài thập niên trước Doãn Khai Niên cưỡng gian rồi ám sát nữ đệ tử tông môn là bê bối bên trong của Kiếm Nguyên tông, việc này đã xảy ra hơn ba mươi năm rồi vẫn một mực không hành quyết Doãn Khai Niên, đây chính là sỉ nhục của Kiếm Nguyên tông!
Lại cứ qua một đoạn thời gian, Doãn Khai Niên lại còn hiện thân ở bên trong Kiếm Nguyên đế quốc.
Việc này đã khiến Ngư Nhập Hải mấy lần nổi trận lôi đình — không bởi vì gì khác, cháu gái ruột của hắn cũng nằm trong số người bị Doãn Khai Niên cưỡng gian rồi sát hại.
Thậm chí, Kiếm Nguyên tông còn vụng trộm hạ giá cao tới mười vạn Hạ phẩm Linh Tinh để treo giải thưởng.
Khi nhìn thấy đầu của Doãn Khai Niên, trưởng lão Trí Thắng lập tức có một loại cảm giác lòng đã trút được gánh nặng.
Đột nhiên, hắn thấy được trên đầu Doãn Khai Niên có cột vải, nhìn qua khá cổ quái.
- Nghe nói Doãn Khai Niên gian sát chất nữ của Ngư chưởng giáo, vài chục năm nay đại thù không thể được báo, lòng còn lo âu, nay gặp được quyết định đưa đầu Huyết Hồ Kiếm này cho Ngư chưởng giáo, một phần lễ mọn, còn xin Ngư chưởng giáo xin vui lòng nhận cho!
Đây là một bức huyết thư, dĩ nhiên không phải máu của kẻ giết người để lại, hẳn là tiện tay viết lại một phần huyết thư này.
Chỉ nhìn nội dung, bất luận là trên dưới Kiếm Nguyên tông chỉ sợ đều sẽ cảm kích võ giả xử lý Doãn Khai Niên, dù sao Kiếm Nguyên tông mấy chục năm không làm được việc này, nay lại bị đối phương làm được.
Nói đến nơi phải nói lại, một đại tông môn thống lĩnh gần bảy thành võ giả của Kiếm Nguyên đế quốc như Kiếm Nguyên tông mấy chục năm cũng không thể được, thế nhưng Doãn Khai Niên lại bị Diệp Chân dễ dàng chém giết?
Nguyên nhân rất đơn giản, lấy thực lực của Kiếm Nguyên tông có thể nhẹ nhõm nghiền Doãn Khai Niên thành cặn bã, nhưng Doãn Khai Niên hắn giảo hoạt như hồ ky, chỉ cần phát hiện không đúng, lập tức viễn độn ngàn dặm, để Kiếm Nguyên tông có lực không có chỗ dùng thì có khóc cũng không làm được gì?
Nhưng mà Doãn Khai Niên đối đầu với Diệp Chân lại khác, Huyết Hồ Kiếm lấy việc cướp đoạt Huyền Dương kiếm trên người Diệp Chân làm mục tiêu, thế nên mới khiến cho Diệp Chân đã có cơ hội xử lý hắn.
Huyết thư có nội dung không sai, nhưng mà lại làm cho sắc mặt Trí Thắng trong nháy mắt trở nên tái nhợt.
Võ giả Kiếm Nguyên tông từ Tam Nguyên thành chạy tới đám rơi vào bên cạnh Trí Thắng.
- Doãn Khai Niên?
- Là tên tặc tử Doãn Khai Niên này?
Có người chú ý tới Huyết Hồ Kiếm Doãn Khai Niên.
Nhưng cũng có người chú ý tới sắc mặt tái xanh của trưởng lão Trí Thắng đang cầm huyết thư trong tay.
- Nghe nói Huyết Hồ Kiếm... Một phần lễ mọn, còn xin Ngư chưởng giáo xin vui lòng nhận cho! Đệ tử Tề Vân tông - Diệp Chân!
- Diệp Chân...
Lời nói không nói khỏi miệng, sắc mặt ngoại sự trưởng lão Kiếm Nguyên tông cũng trở nên co giật.
Ngày nay ở trong Kiếm Nguyên tông, tên Diệp Chân Tề Vân tông còn hung danh hơn so với Huyết Hồ Kiếm Doãn Khai Niên!
Lúc đại hội Ngũ Quốc, bên trong Ma Hồn chiến trường, Kiếm Nguyên tông có mười hai đệ tử tham chiến, trong đó mười một người bị Diệp Chân tàn sát, bao gồm cả đại đệ tử nội môn Lữ Tự Hùng.
Nhưng điều càng làm cho bọn hắn khiếp sợ là, khi chặn giết Chiến Hồn Huyết Kỳ, lại có năm trưởng lão tông môn cao cao tại thượng vẫn lạc. Chưởng môn Ngư Nhập Hải lại phải đi bế quan chữa thương cho đến nay chưa ra!
Nghe nói, nguyên nhân khiến cho mọi việc mọi việc xảy ra không ai khác chính là tên gia hỏa Diệp Chân kia!
- Hỗn đản! Nếu như việc này truyền đi, mặt mũi của Kiếm Nguyên tông ta đều sẽ mất hết!
Cố nén cơn giận khiến mình muốn xé nát tờ huyết thư, thân hình Trí Thắng phóng lên tận trời, tiếng hét phẫn nộ cũng truyền ra.
- Lưu ba người ở lại trông coi, những người khác triệt để lục soát phạm vi ngàn dặm cho ta!
- Nếu như nhìn thấy Diệp Chân, giết không tha!
Trong nháy mắt tiếp theo, một đám chấp sự, ngoại sự trưởng lão Kiếm Nguyên tông theo sát Trí Thắng đến đây phóng lên tận trời, giống như ngôi sao băng phát tán bốn phương tám hướng, một đôi con ngươi trừng to như chuông đồng, tìm kiếm mọi thân hình khả nghi.
Thế nhưng mà lúc này Diệp Chân đã sớm ở xa hơn một trăm dặm, hắn cưỡi Vân Dực Hổ tiểu Miêu hối hả phi hành, há lại để cho bọn hắn có thể đuổi theo?
Nếu như Hồn Hải cảnh Trí Thắng có thể phong tỏa phương hướng, bất kể tiêu hao một đường điên cuồng đuổi theo thì có lẽ có thể đuổi theo kịp.
Nhưng mà Diệp Chân học từ tổng bộ đầu Hình bộ Lưu Đại Đồng không chỉ là thuật dịch dung chân biến mà còn học cả ẩn nấp hành tung, một chút mùi máu tươi quanh người nhè nhẹ đã sớm bị hắn che giấu hoàn mỹ.
Bản thân có một ít mùi nhỏ xíu đã bị cuồng phong trên bầu trời thổi cho cái gì cũng bị mất.
Kết quả vô cùng khả quan.
Vào lúc hừng đông, sau một đêm điên cuồng bay, trên mặt Trí Thắng đều hiện lên vẻ mặt mệt mỏi về tới địa điểm xảy ra chuyện, ngay cả cường giả Hồn Hải cảnh, bất kể tiêu hao, tinh thần cao độ khẩn trương cuồng bay một đêm cũng là việc vô cùng mệt.
Tự nhiên là không có thành quả!
Rất nhanh, đám chấp sự và ngoại sự trưởng lão cũng lần lượt trở về.
Ngoại trừ gương mặt mỏi mệt ra cũng không thu hoạch được gì!
- Về tông môn!
Mặt Trí Thắng âm thầm, miệng cuối cùng cũng thốt ra hai chữ này, sau đó cùng bọn người rời đi, đi còn có thi thể của Doãn Khai Niên!
Bên trong đại điện Kiếm Nguyên tông, hơn mười trưởng lão còn sống sau đợt đoạt kỳ lúc trước đang tụ tập nhìn thi thể Huyết Hồ Kiếm Doãn Khai Niên đang được bày ở đại điện, họ làm thế nào cũng cao hứng không nổi.
Huyết Hồ Kiếm Doãn Khai Niên một mực là nổi sỉ nhục của Kiếm Nguyên tông, bọn họ một mực vẫn luôn không thể rửa đi phần này sỉ nhục, nhưng phần sỉ nhục này lại bị địch nhân của Kiếm Nguyên tông bọn họ, Diệp Chân giúp mình xử lý!
Đây tuyệt đối là trào phúng trần trụi!
Một đám các trưởng lão đoán nếu như cùng Tề Vân tông triển khai cuộc chiến chửi nhau, vẻn vẹn chỉ một việc này đã có thể để cho tất cả mọi người trong bọn họ không ngẩng đầu lên được.
Chưởng giáo Ngư Nhập Hải thậm chí tự mình hạ phù chiếu, liệt Diệp Chân vào đối tượng cần diệt!
Nhưng còn chưa hành động, còn chưa giết người ta được thì người ta lại ở dưới mí mắt của bọn hắn mà thay bọn hắn xử lý sỉ nhục mấy chục năm không cách nào xử lý được, việc này lại càng châm chọc!
- Các ngươi vội vàng như thế gọi bản tọa ra là cần làm chuyện gì?
Tướng mạo thanh tú, một thân áo xám, chưởng giáo Ngư Nhập Hải bước vào đại điện Tứ Tượng, trong âm thanh có chút bất mãn.
Đột nhiên, bước chân Ngư Nhập Hải chợt dừng lại, thần sắc đột nhiên trở nên vui vẻ.
- Doãn Khai Niên!
- Doãn Khai Niên cái tên tặc tử này? Quá tốt rồi, ai, là ai giết!
Nhiều năm truy sát chưa thoả mãn, Ngư Nhập Hải đột nhiên nhìn thấy Doãn Khai Niên cũng trở nên mừng rỡ không thôi.
- Hồi chưởng môn, là Diệp Chân!
- Ai?
Ngư Nhập Hải nghe thế chân mày đột nhiên giương lên.
- Hồi chưởng môn, là Diệp Chân của Tề Vân tông!
Nói chuyện là trưởng lão Trí Thắng, hắn đưa phần huyết thư kia cho Ngư Nhập Hải xem.
- Nghe nói Huyết Hồ Kiếm... Một phần lễ mọn, còn xin Ngư chưởng giáo vui lòng nhận cho! Đệ tử Tề Vân tông - Diệp Chân!
Phốc!
Vô thanh vô tức, huyết thư của Diệp Chân đã hóa thành tro bụi tứ tán bốn phương, khuôn mặt của Ngư Nhập Hải trở nên tái nhợt!
Cái này không phải t máu hổ thẹn, rõ ràng là Diệp Chân đang hung hăng tát vào một bạt tai trên mặt chưởng giáo như hắn!
Đây là đang đánh mặt!
Diệp Chân dám làm thế ở dưới mí mắt của Kiếm Nguyên tông bọn họ!
Nếu như để việc này truyền đi, Kiếm Nguyên tông này của hắn, mặt mũi chưởng giáo này của hắn phải để nơi nào?
- Tra!
- Dù tra ra một chút tin tức, chỉ cần thấy hành tung của Diệp Chân, bất luận thật hay giả, phái tất cả trưởng lão trong tông môn truy sát!
- Vâng, cẩn tuân ý chỉ của chưởng môn!
Một đám trưởng lão sau khi lĩnh mệnh đi ra cửa, tiếng hét phẫn nộ của chưởng giáo Ngư Nhập Hải đã vang vọng toàn bộ đại điện Tứ Tượng!
- Hỗn đản, tức chết bản tọa...
....
Khi chưởng giáo Kiếm Nguyên tông Ngư Nhập Hải đang vô cùng tức giận phát tiết thì Diệp Chân đang cưỡi Vân Dực Hổ điên cuồng bay đột nhiên dừng lại, ngưng mắt nhìn về dòng sông phía dưới.
- Nơi này hẳn là trung bộ Phù Hồng Giang, bốn đầu nhánh sông phân ra, còn có một đầu nhánh sông chảy ngang, trước đó nơi này là sơn mạch, hẳn là điểm đỏ trên tàng bảo đồ - An Thai Sơn nhỉ?
Trên bầu trời, Diệp Chân quan sát mặt đất một hồi rồi lấy ra tàng bảo đồ cẩn thận so sánh.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất