Tạo Hóa Chi Vương

Chương 251: Trâu Trưởng Lão Nổi Trận Lôi Đình

Chương 251: Trâu Trưởng Lão Nổi Trận Lôi Đình
Dưới tình huống bình thường, muốn lấy yếu thắng mạnh, không có gì hơn là liều mạng, xuất kỳ bất ý, đánh úp, mai phục trước đó, thiên thời địa lợi,… đây là Diệp Chân tự mình tìm tòi tổng kết.
Nhưng trước mặt thực lực tuyệt đối, liều mạng, xuất kỳ bất ý, đánh úp, bao gồm cả mai phục trước đó… mọi thứ đều là phù vân.
Giống như bây giờ Diệp Chân gặp được Trưởng lão Kiếm Nguyên tông, Trâu Trì, một đại năng Hồn Hải cảnh, còn hắn chỉ là Dẫn Linh cảnh đỉnh phong, kém trọn vẹn hai đại cảnh giới, tu vi chênh lệch quá xa.
Nếu đối đầu với võ giả Hóa Linh cảnh, Diệp Chân dựa vào bản nguyên kiếm mạch cộng với Phù Vân Chỉ gần đây tập được, có một chút may mắn lật ngược thế cờ, nhưng ở trước mặt Hồn Hải cảnh như Trâu Trì thì không có bất kỳ khả năng nào.
Ban đầu, Diệp Chân ỷ vào tiểu Miêu và Chiến Hồn Huyết Kỳ, coi như gặp phải Võ giả Hóa Linh cảnh, đánh không lại ít nhất có thể trốn.
Lúc trước, Diệp Chân biết Hóa Linh cảnh ngũ trọng Huyết Hồ Kiếm phi thường có khả năng mai phục ở ngoài thành, nhưng vẫn lớn mật ra khỏi thành, chính là cậy vào những thứ này.
Có Chiến Hồn Huyết Kỳ gia trì, tốc độ của Vân Dực Hổ tiểu Miêu đủ để so sánh với Võ giả Hồn Hải cảnh. Nhưng Trâu Trì này cũng biết bí thuật phi hành, lại phá hết chỗ dựa sau cùng của Diệp Chân.
Qua trong giây lát đã để Diệp Chân lâm vào tuyệt cảnh.
Mấy loại phương pháp lấy yếu thắng mạnh kia, trước thực lực tuyệt đối, phần lớn đều vô dụng, nhưng thiên thời địa lợi, có đôi khi dù trước thực lực tuyệt đối cũng có thể thỏa thích lợi dụng.
Nhưng trong hư không giữa đầy trời đám mây, nào có thiên thời địa lợi gì có thể cung cấp cho Diệp Chân lợi dụng?
Nhưng, chỗ này không có, có một chỗ lại có. Đó chính là sơn cốc độc chướng.
Những thứ bên trong độc chướng sơn cốc kia vô cùng nguy hiểm, cho dù võ giả Hóa Linh cảnh đều phải ăn thiệt thòi.
Diệp Chân không biết những độc vật bên trong sơn cốc cảnh tổn thương lớn bao nhiêu đối với Võ giả Hồn Hải, khốn hẳn là khốn không được, Diệp Chân chỉ hi vọng nơi đó có thể tranh thủ cho hắn một chút hi vọng sống!
Ít nhất từ trước mắt xem ra thì không dùng đến nửa khắc đồng hồ, Trâu Trì có thể đuổi kịp khoảng cách hơn mười dặm, dễ dàng xử lý Diệp Chân.
Mặc dù Diệp Chân suy nghĩ nát óc, ngoại trừ độc chướng sơn cốc kia ra thì không còn nơi thứ hai có thể cung cấp cho hắn cơ hội chạy trốn.
Nhưng không may. Lúc này Diệp Chân đã rời khỏi độc chướng sơn cốc hơn hai trăm dặm.
Diệp Chân muốn lợi dụng địa lợi độc chướng sơn cốc, vậy nan đề thứ nhất cần đối mặt chính là phải quay trở về đó.
- Chỉ có thể như vậy!
Ánh mắt Diệp Chân đột ngột trở nên vô cùng lăng lệ.
Trong nháy mắt tiếp theo, Vân Dực Hổ tiểu Miêu đang bay nhanh đột nhiên lao xuống. Lao xuống tầng trời thấp, nháy mắt bay về phía tầng trời thấp, lượng lớn vân khí tụ tập mà đến, thân hình Diệp Chân trở nên mơ hồ.
Trâu Trì đang thi triển Kiếm Nguyên Huyết Độn thấy thế quýnh lên, cũng theo đó lao xuống. Mấy hơi thở sau, hắn lần nữa đã tập trung vào thân hình Diệp Chân, trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bởi vì hắn phát hiện, Diệp Chân lại chuyển hướng, vốn hắn và Diệp Chân đều đang phi hành về hướng chính đông, giờ Diệp Chân lại đột ngột chuyển hướng, lại nghiêng chuyển về hướng chính bắc, như vậy, khoảng cách giữa hắn và Diệp Chân trong thời gian ngắn lại rút ngắn bốn dặm.
Điều này khiến Trâu Trì đại hỉ, dù sao Kiếm Nguyên Huyết Độn này của hắn cần đại lượng bản mệnh tinh nguyên mới thôi động, xong việc này, đều cần hắn tiêu hao ba bốn tháng khổ công mới có thể bù lại.
Mười lăm dặm!
Mười ba dặm!
Mười một dặm!
Khoảng cách giữa hai người đang nhanh chóng rút ngắn, phương hướng truy đuổi cũng dần biến thành chính bắc.
Đột nhiên, thân hình Diệp Chân lần nữa chuyển hướng, lại từ hướng chính bắc chuyển về hướng chính tây.
Trong nháy mắt, khoảng cách giữa hai người lần nữa rút ngắn bốn dặm, lộ trình chỉ còn không đến bảy dặm, Trâu Trì lần nữa đại hỉ, phun ra một ngụm bản mệnh tinh huyết, quang hoa Kiếm Nguyên Huyết Độn vừa ảm đạm đi lần nữa trở nên sáng chói, tốc độ tăng mạnh.
Năm dặm!
Bốn dặm!
- Diệp Chân, ngươi chờ chết đi!
Trong đôi mắt Trâu Trì hiện ra một tia hung quang làm cho người ta sợ hãi, chỉ cần thời gian sáu mươi hơi thở là hắn có thể đủ theo đuổi để khoảng cách giữa hai người gần đến một dặm.
Một khi khoảng cách gần trong một dặm, chính là tử kỳ của Diệp Chân!
Hưu hưu hưu!
Tiếng xé gió thê lương hết sức chói tai vang lên trong hư không, ba đạo lưu quang màu xanh liên tiếp nhanh như tia chớp đánh phía Trâu Trì.
Hí!
Thấy thế, Trâu Trì hít vào một ngụm khí lạnh, thần niệm bàng bạc thúc giục, linh cương hộ thể lập tức đại phóng, trở nên trong suốt sáng long lanh, ánh sáng trầm tĩnh, như phủ thêm một tầng khải giáp màu xanh ngọc.
Trâu Trì cũng bất đắc dĩ.
Tốc độ hắn phi hành vô cùng nhanh, nhưng tốc độ của ba đạo lưu quang màu xanh liên tiếp càng nhanh như thiểm điện, tương đối mà nói, cho dù là hắn cũng không có bất kỳ cơ hội nào để tránh né, chỉ có thể đón đỡ!
Ầm!
Đạo lưu quang màu xanh thứ nhất hung hăng đánh vào ngực Trâu Trì, bộc phát ra sóng xung kích chấn động không khí xung quanh thành từng vòng gợn sóng, Trâu Trì cảm giác mình như đang đụng phải một ngọn núi, tốc độ giảm nhanh, khó chịu muốn thổ huyết.
Nhưng khải giáp xanh ngọc trước ngực ngay cả một vết rạn nhỏ cũng không sinh ra.
Phanh phanh!
Còn dư lại hai đạo lưu quang màu xanh cơ hồ không phân trước sau đánh vào ngực Trâu Trì, quang hoa to lớn bộc phát ra, đánh cho thân hình lão ngã xuống vài mét.
Hí!
Lần này, đến phiên Diệp Chân thất kinh.
Diệp Chân dùng Thanh Dực Thần Cung bắn ra liên châu tam tiễn, lại không có thương tổn mảy may đến Trâu Trì. Ba Thanh Dực Linh Tiễn trong liên châu tam tiễn cơ hồ là đánh vào linh cương hộ thể của Trâu Trì, cũng tức là khải giáp xanh ngọc kia.
Liên châu tam tiễn đánh tới lại không nổ nát khải giáp xanh ngọc đó, lấy thị lực của Diệp Chân, chỉ nhìn thấy trên khải giáp xanh ngọc kia rạn nứt ra từng đạo vết rạn, Linh Lực quanh người Trâu Trì chuyển một cái đã lập tức phục hồi như cũ.
- Uy lực linh cương hộ thể này cũng quá kinh khủng?
Diệp Chân được chứng kiến không ít cường giả Hồn Hải cảnh chiến đấu, lực phòng ngự của linh cương hộ thể kinh người như thế, thật đúng là lần thứ nhất gặp.
Diệp Chân vốn tưởng rằng, dưới liên châu tam tiễn bắn ra từ Thanh Dực Thần Cung của hắn coi như không thể trọng thương Trâu Trì, cũng có thể tạo thành cho Trâu Trì một chút tổn thương. Nhưng bây giờ, thậm chí ngay cả linh cương hộ thể của Trâu Trì cũng không phá nổi, khiến Diệp Chân quá ngoài ý muốn.
Diệp Chân đoán, Trâu Trì rất có thể tu luyện một môn công pháp phòng ngự vô cùng cường hãn.
Nhưng mà ngoài ý muốn thì ngoài ý muốn, mục đích Diệp Chân đã đạt được, đó chính là kéo dãn khoảng cách với đối phương!
Liên châu tam tiễn của Diệp Chân đi qua, làm cho tốc độ của Trâu Trì trong nháy mắt giảm xuống, không chỉ dừng lại một chút, còn chậm trễ thời gian gần hai hơi.
Đừng nhìn chỉ có hai hơi, nhưng Vân Dực Hổ tiểu Miêu được Chiến Hồn Huyết Kỳ gia trì, mỗi hơi thở có thể bay ra ngoài hơn hai trăm mét, thời gian hai hơi này trong nháy mắt đã kéo ra khoảng cách một dặm.
Hơn nữa, chờ Trâu Trì một lần nữa đẩy tốc độ đề đến cực hạn, lần nữa đuổi theo tới thì đã là mười hơi sau.
Mười hơi sau, Diệp Chân đã một lần nữa kéo khoảng cách đến gần mười dặm.
Một màn này làm Trâu Trì tức giận muốn thổ huyết.
Tức thì tức, lão vẫn không thể không lần nữa thổ huyết. Ừm, là phun ra một ngụm bản mệnh tinh huyết. Lần nữa thi triển Kiếm Nguyên Huyết Độn điên cuồng đuổi theo Diệp Chân.
Trăm hơi thở sau, con mắt Trâu Trì đều trừng đỏ, lần nữa kéo gần khoảng cách với Diệp Chân còn bốn dặm.
Đáng tiếc, tiếng xé gió như ác mộng lần nữa vang lên.
Hưu hưu hưu!
Ba đạo lưu quang màu xanh lần nữa liên tiếp hướng về phía Trâu Trì. Giờ khắc này, Diệp Chân cưỡi trên lưng Vân Dực Hổ tiểu Miêu còn hướng về phía Trâu Trì nhe răng cười một tiếng.
Trâu Trì sắp tức đến bể phổi!
Phanh phanh phanh!
Trâu Trì trúng ba đạo Thanh Dực Linh Tiễn, mặc dù không bị thương, nhưng tốc độ tăng lên tới cực hạn cũng đột nhiên giảm xuống, khi lần nữa đuổi theo, khoảng cách giữa hắn cùng với Diệp Chân lại kéo ra đến hơn mười dặm.
Trận truy kích chiến này trong thời gian ngắn lâm vào một vòng tuần hoàn.
Trâu Trì muốn đuổi theo Diệp Chân đang cưỡi trên lưng Vân Dực Hổ tiểu Miêu, nhất định phải thôi động tốc độ đến cực hạn, bằng không sẽ đuổi không kịp Diệp Chân, nhưng nếu thôi động tốc độ đến cực hạn thì hắn sẽ không cách nào né tránh liên châu tam tiễn Diệp Chân bắn ra.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu vẫn là khoảng cách quá ngắn.
Diệp Chân luôn đợi hắn theo đuổi gần khoảng cách không đến bốn dặm mới bắn tên, làm cho hắn căn bản không cách nào trốn.
Năm lần liên tiếp đều là như vậy, Trâu Trì tức giận đến nổi trận lôi đình, quả thật muốn thổ huyết.
Loại đánh giằng co này, đối với Trâu Trì mà nói, quá cực khổ, trả giá quá lớn.
Coi như cường giả Hồn Hải cảnh, phun nhiều bản mệnh tinh huyết như vậy cũng chịu không được.
Nhìn bộ dáng Trâu Trì nổi trận lôi đình, Diệp Chân cơ hồ có một loại xúc động muốn một mực kéo dài nữa, cùng lắm thì tốn thời gian một ngày nửa ngày, kéo chết Trâu Trì.
Diệp Chân cũng không tin Trâu Trì có thể phun mười ngụm, trăm ngụm bản mệnh tinh huyết, hắn còn dám phun ra ngàn ngụm hay sao?
Có điều, thoáng tính toán, cuối cùng Diệp Chân vẫn bỏ đi cái ý nghĩ nguy hiểm này.
Phương pháp kéo này quá mạo hiểm, hơi không cẩn thận, hơi có ngoài ý muốn, hoặc trên đường gặp phải gia hỏa xen vào chuyện bao đồng, Diệp Chân sẽ rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục.
Phía trước chính là sơn cốc độc chướng, có phương pháp thoát thân tốt hơn, Diệp Chân không đáng đi còn đường này.
- Hỗn đản, chờ ngươi rơi vào trong tay lão phu, lão phu nhất định phải rút gân lột da ngươi, nghiền xương thành tro!
Lần nữa bị liên châu tam tiễn của Diệp Chân bức lui, Trâu Trì mắng to.
Thời gian nửa canh giờ, phun ra bảy, tám ngụm bản mệnh tinh huyết, hắn đã cảm giác được khí tức có chút hỗn loạn, không đợi hắn đuổi theo Diệp Chân, hắn tự mình trước không tiếp tục kiên trì được.
Vừa nghĩ đến đây, Trâu Trì không khỏi âm thầm hối hận, vì sao không sớm phát một phù tấn cho Trí Thắng trưởng lão đang tìm kiếm ở một phương hướng khác?
Hai người vòng vây, luôn dễ dàng.
Chỉ là, lúc đó thực sự không muốn kéo mặt này xuống.
Hắn đường đường là Trưởng lão Kiếm Nguyên tông, đại năng Hồn Hải cảnh, đối phó một tiểu gia hỏa Dẫn Linh cảnh đỉnh phong mà cũng không đối phó được?
Nếu cái này truyền đi, sợ là có thể làm cho người khác cười rơi răng hàm.
Có điều, coi như bây giờ phát ra phù tấn cho trưởng lão Trí Thắng, nước xa cũng không cứu được lửa gần.
Trí Thắng còn đang tìm kiếm hành tung của Diệp Chân ở biên giới tây nam An Thai Sơn, cách nơi này ra mấy vạn dặm, coi như nhận được phù tấn tốc độ cao nhất chạy đến, cũng phải hơn nửa ngày.
Khi Trâu Trì âm thầm đau đầu thì ánh mắt của hắn đột nhiên sáng ngời, chỉ thấy Diệp Chân ở phía trước cuồng lướt đột nhiên chuyển hướng, đang phóng về một sơn cốc nhỏ bên dưới.
- Tọa kỵ Vân Dực Hổ của ngươi cũng nhịn không được?
Trâu Trì không phải mù, Vân Dực Hổ là Yêu thú Địa Giai trung phẩm, có thể bộc phát ra tốc độ kinh người như thế, nhất định do Diệp Chân thi triển ngự thú bí pháp gì đó.
Vừa nghĩ đến đây, thân hình Trâu Trì cũng chuyển hướng, như bóng với hình đi theo.
Hưu hưu hưu!
Cũng chính là một sát na này, ba cây Thanh Dực Linh Tiễn lần nữa liên tiếp bắn đến, bởi vì Diệp Chân ở phía dưới, cho nên mục tiêu vừa lúc là đũng quần của lão!
Phanh phanh phanh!
Ba tiếng nổ vang to lớn, mỗi một âm thanh bạo hưởng đều chấn động đến sắc mặt Trâu Trì tái nhợt một chút, một tấm mặt mo trở nên hoảng sợ không thôi.
Nếu thật bị Diệp Chân làm ra thân thể không trọn vẹn, mặt mo này của hắn sẽ thực sự không có cách nào gặp người!
Trong nháy mắt tiếp theo, âm thanh tức giận của Trâu Trì vang vọng toàn bộ sơn cốc,
- Diệp Chân, ta nguyền rủa mười tám đời tổ tông nhà ngươi!
Tạo Hóa Chi Vương -
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất