Tạo Hóa Chi Vương

Chương 285: Ngọc Thủy Thành

Chương 285: Ngọc Thủy Thành
Trên quan đạo tiến về Ngọc Thủy hồ, ba kỵ tọa Thanh Diễm Quỷ Diện Câu chạy như điện, ở giữa là một thiếu niên, được hai tên hộ vệ một trái một phải bảo vệ, ánh mắt có chút cảnh giác...
Có lẽ vì bôn ba lâu, trên mặt thiếu niên kia lộ ra vẻ mệt mỏi khó chịu, cưỡi Thanh Diễm Quỷ Diện Câu vội vàng chạy đi, dù kỵ thuật tinh tuyệt cũng là một chuyện rất thống khổ, huống chi, kỵ thuật của hắn vô cùng dỡ tệ.
- Lưu bá, chúng ta nghỉ ngơi một hồi lại chạy đi tiếp.
Thiếu niên một thân trường sam màu trắng, nếu không phải lúc đi đường rơi vô số lần trên mặt đất, cũng có thể xem như một vị ngọc diện tiểu lang quân.
- Thiếu chủ, lúc này cách trạm gác ngầm tiếp ứng của gia tộc còn rất xa, chúng ta tuyệt đối không thể chủ quan, chỉ cần hộ vệ Thiếu chủ đến trạm gác ngầm trong phạm vi gia tộc tiếp ứng mới có thể bảo đảm an toàn cho người.
Lưu bá khuyên.
- Lưu bá, không nguy hiểm như vậy đâu? Trên đời này, không lẽ có rất nhiều người xấu? Ai sẽ không cừu không oán xuống tay với ta?
Áo trắng Thiếu chủ nói.
- Ai!
Lưu bá thở dài một hơi, tính tình Thiếu chủ vô cùng tốt, đối đãi với bọn hắn cũng cực tốt, chính là tin vui cho hạ nhân toàn cả gia tộc, nhưng tranh đấu trong gia tộc, rất dễ bị thua thiệt, tính tình Thiếu chủ quá tốt.
- Thiếu chủ, chuyện ngoài ý muốn ba năm trước đây, người quên rồi? Còn có buổi tối một năm trước, người thiếu chút nữa...
- Tam thúc nói đây không phải chuyện ngoài ý muốn sao?
- Thiếu chủ, trên đời này nào có quá nhiều chuyện ngoài ý muốn. Lần này Ngọc Thần đại tế liên quan đến truyền thừa của gia tộc, trong thư lão chủ nhân đã cố
ý giao phó, phải vạn phần cẩn thận, có thể sẽ có người xuống tay với người.
Lưu bá nói.
- Tốt!
Thiếu chủ áo trắng vểnh miệng, có chút bất đắc dĩ.
- Phía trước một trăm năm mươi dặm có một thanh tuyền, chúng ta nghỉ ngơi ở nơi đó, mã lực cũng nghỉ ngơi một chút.
Trung niên hộ vệ phía bên phải nói.
- Ôi, quá tốt rồi! Chu thúc, làm sao ngươi biết phía trước một trăm năm mươi dặm có nhãn tuyền?
Gương mặt thiếu chủ áo trắng hưng phấn.
- Đường đi nhiều, nên biết....
....
Trong tầng trời thấp phía sau ba người năm sáu dặm, hai võ giả đang nhanh chóng phi hành, xa xa vây chủ tớ ba người lại.
- Ngô hộ pháp, chúng ta đã đi theo một ngày thời gian, lúc nào động thủ? Tên phế vật kia lại không chiến lực gì. Hai người chúng ta trực tiếp giải quyết hai con chó săn. Chẳng phải đã xong, cần rườm rà như thế sao?
Trong tầng trời thấp, một tên đao khách đeo nghiêng trường đao, nhìn qua nhanh nhẹn dũng mãnh có chút bất mãn nói.
Ngô hộ pháp bên cạnh hắn lại kiên định lắc đầu.
- Không thể!
- Tam gia đã nói qua, chuyện lần này cực kỳ quan trọng. Tuyệt đối không thể xảy ra sơ suất! Họ Lưu kia vô cùng lợi hại, ta cũng không nắm chắc bắt được hắn.
- Còn có họ Chu kia, ngươi đừng thấy tu vi hắn thấp hơn ngươi một trọng, nhưng nếu liều mạng, nói không chừng ngươi còn không phải đối thủ của hắn. Chờ một chút, nhân thủ tiếp ứng của chúng ta chắc ở ngay phía trước, chuyện này, nhất định phải làm đến vạn vô nhất thất.
- Ừm, ta liên lạc lại xem.
Khi đó, một đạo phù tấn từ trong tay Ngô hộ pháp bay ra, xông lên phía chân trời, nhưng ánh mắt Ngô hộ pháp này lại nhìn chòng chọc vào ba tọa kỵ phía trước.
- Đúng rồi, chuyện lần này có quan hệ tới tương lai Tam gia, nhất định phải không được sai sót.
- Đúng vậy, Tam gia vất vả nửa đời, tiện nghi tuyệt đối không thể để cho tiểu tử này nhặt được.
- Ai có thể nghĩ tới, Ngọc gia truyền thừa lại cổ quái như thế, bằng không, nào có phần cho tiểu tử này.
....
Bên trên bình nguyên, Diệp Chân bay lượn như chim lớn, ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua bốn phía, tìm kiếm người đi đường đi ngang qua, chuẩn bị hỏi đường.
Sau khi đi ra khỏi Thải Hồng sâm lâm, hắn vốn định đi Thần đô mua Thanh Linh Ngọc để tu luyện, nhưng một khi tiến về Thần đô, khoảng cách với Thanh La tông sẽ vượt qua mười vạn dặm, khi đó, Diệp Chân không cách nào thu được phù tấn do Lục La phát ra.
Sở dĩ Diệp Chân ở lại Huyễn Thần đế quốc là đang đợi phù tấn của Lục La.
Cẩn thận nghiên cứu sơ lược địa đồ, Diệp Chân phát hiện, khi rời khỏi Thải Hồng sâm lâm từ hướng tây nam hai vạn dặm, có một tòa Ngọc Thủy thành, chính là một trong những nơi xuất ra Thanh Linh Ngọc của Huyễn Thần đế quốc, Diệp Chân đang chuẩn bị tiến về Ngọc Thủy thành chọn mua Thanh Linh Ngọc.
Nhưng sau khi căn cứ địa đồ đi hơn phân nửa đoạn đường, Diệp Chân phát hiện, hình như hắn đã lạc đường.
Địa hình linh đồ lấy được từ quân bộ của Hắc Thủy quốc, địa đồ Hắc Thủy quốc vô cùng chi tiết, nhưng Huyễn Thần đế quốc cách Hắc Thủy quốc vô cùng xa xôi, chỉ vẽ rất đơn giản.
Đây chính là lỗ hỏng khi một người lạ lẫm dùng nó, rất dễ dàng lạc đường.
- Ừm, có tiếng ngựa hí?
Trong lúc mơ hồ, Diệp Chân nghe được thanh âm phì mũi của Thanh Diễm Quỷ Diện Câu, thần sắc vui vẻ, hai tay mở ra, như chim lớn hướng lao về phía trước.
...
- Thiếu chủ, uống nước, ăn chút lương khô, rồi chúng ta lên đường.
Một chỗ bên cạnh con suối, Ngọc Ninh đặt mông ngồi xuống tảng đá dưới bóng cây, thần sắc thống khổ vuốt đùi, đoạn đường này cưỡi ngựa chạy vội, hai đùi bị mài đến nóng rát.
- Ta đi cho ngựa ăn.
Chu thúc kia gặm mấy khối thịt khô, múc mấy thùng nước suối rót vào bên trong chuồng ngựa được người qua đường dựng tạm bợ ở ven đường, xuất ra một bao tinh liệu lớn từ trong trữ vật giới chỉ cho Thanh Diễm Quỷ Diện Câu ăn no bụng.
Thanh Diện Quỷ Diễm Câu được ăn rất vui sướng, thỉnh thoảng cúi người uống nước, khi mắt thấy một bao lớn tinh liệu vừa cho ăn sắp xong, trong đó một con Thanh Diễm Quỷ Diện Câu đột nhiên phát ra một tiếng thét kinh hoàng, thời khắc miệng phun bọt mép, trùng điệp ngã trên mặt đất.
Kịch biến cơ hồ phát sinh trong cùng một lúc, hai con Thanh Diện Quỷ Diễm Câu khác cũng liên tiếp ngã xuống đất.
- Không tốt, nhanh bảo hộ Thiếu chủ!
Lưu bá và Chu thúc như thiểm điện đến hộ vệ trước sau Ngọc Ninh, trong ánh mắt Ngọc Ninh, lại mang theo vài phần mờ mịt nhìn về phía bốn phương.
- Thiếu chủ, chờ một lát sau khi phân biệt được tình huống, ta sẽ liều mạng giúp người tạo cơ hội, có cơ hội, Thiếu chủ lập tức lao ra, chạy bao xa được bao xa!
Thần sắc trên gương mặt Lưu bá trịnh trọng, hôm nay đã triệt để trúng chiêu.
- Lưu bá....
- Ha ha, Lưu Đức Bản, lần này, không có tọa kỵ, xem các ngươi làm sao mang theo tên vướng víu này bỏ trốn?
Trong tiếng cười, hai tên võ giả thần sắc hung ác nham hiểm xuất hiện từ rừng cây sâu. Không trung phong thanh cực nhanh, hai người Ngô hộ pháp vẫn luôn theo dõi chủ tớ ba người Ngọc Ninh ở hậu phương xuất hiện.
- Ngô Bách, các ngươi... Các ngươi....
Nhìn thấy Ngô hộ pháp xuất hiện phía sau, Lưu bá giận dữ.
- Quả nhiên là do Tam gia! Các ngươi làm như thế, không sợ gia chủ nổi giận?
- Gia chủ nổi giận?
Ngô hộ pháp khẽ nở nụ cười.
- Gia chủ nổi giận, mắc mớ gì đến chúng ta? Úc, ngươi nói việc giết Thiếu chủ đúng không? Chuyện này rất bình thường!
- Dọc theo con đường này yêu thú ẩn hiện, mã tặc hoành hành, vận khí Thiếu chủ không tốt, có thể mắc mớ gì đến chúng ta?
- Nhưng, Thiếu chủ nhất định không cách nào xuất hiện trên thần tế, đến lúc đó, gia chủ chỉ có thể để Tam gia thay thế vị trí Thiếu chủ. Sau đó, gia chủ sẽ biết tin Thiếu chủ chết, hơn nữa ta nghĩ, gia chủ sẽ thương nhớ quá độ, ưu thương mà lìa đời, các ngươi nói có đúng hay không?
- Ha ha ha ha....
Ba người khác đồng thời phì cười.
Lúc này, Ngọc Ninh mới từ trong lúc khiếp sợ tỉnh ngộ lại, tay chỉ Lưu hộ pháp giận quát lên,
- Lưu hộ pháp, ngươi cầm chức cung phụng do cha ta ban cho để đối phó ta, ngươi có còn lương tâm hay không?
- Lương tâm? Chúng ta cũng không có cầm chức cung phụng cha ngươi phát, chúng ta cầm chức cung phụng của Tam gia!
Một vị võ giả nói.
- Nhưng Tam thúc phát cho các ngươi cũng là của gia tộc....
- Không cần nói nhảm!
Sắc mặt Ngô hộ pháp đột ngột mãnh liệt, vung tay lên.
- Giết, không để lại tên nào!
Khi Ngọc Ninh còn muốn nói tiếp, nghênh đón hắn là đao quang như dải lụa, hơn nữa đao khách kia và Lưu hộ pháp cùng nhau đánh về phía Ngọc Ninh.
Về phần ba người khác thì loạn chiến với Lưu bá, Chu thúc nhưng chiến pháp của bọn hắn lại vô cùng cao minh.
Hai người khác gắt gao cuốn lấy Lưu bá chiến lực đạt đến Hóa Linh cảnh tứ trọng, mà bên này, Ngô hộ pháp cũng có tu vi Hóa Linh cảnh tứ trọng, như thiểm điện đánh về phía Chu thúc có tu vi Hóa Linh cảnh nhị trọng.
Nhãn lực Lưu bá cũng vô cùng chuẩn xác, lập tức đã nhận ra đối phương dụng tâm hiểm ác, loại tình huống này, nếu muốn tạo cơ hội cho Thiếu chủ chạy trốn, trước hết ngăn chặn bọn hắn.
- Chu Hùng, theo sát ta, nhanh!
Chu Hùng ngẩn người, thân hình như thiểm điện lao theo Lưu bá.
Nhưng, Ngô hộ pháp lại âm hiểm cười hắc hắc.
- Ha ha, dựa vào là tốt, dựa vào là hay! Như vậy, ta vừa vặn một chưởng đập chết phế vật này!
Khi đó, thân hình Ngô hộ pháp khẽ động, đao khách giả bộ nhanh chóng lao về phía Ngọc Ninh đang lảo đảo lui về phía sau.
- Ngươi dám!
Chu Hùng nổi giận gầm lên một tiếng, thân hình bất ngờ di chuyển, cũng đánh về phía Thiếu, ý đồ muốn bảo hộ Ngọc Ninh.
- Ngu xuẩn!
Khóe miệng Ngô hộ pháp tràn đầy ý cười âm độc, thân hình vốn dĩ giữ lại mấy phần lực quỷ dị chuyển hướng một cái, bay đến sau lưng Chu Hùng.
Hắn định chỉ cần hắn công hướng Ngọc Ninh, Chu Hùng sẽ tới cứu Ngọc Ninh.
- Chết đi!
Một đạo chưởng ấn hỏa diễm đột ngột từ trong tay áo Ngô hộ pháp bay ra, mang theo đuôi lửa thật dài, ấn hướng về phía Chu Hùng.
- Chết, ta cũng sẽ không khiến ngươi sống tốt!
Chu Hùng biết mình không cách nào tiếp được một chiêu này nên từ bỏ phòng thủ, linh lực quanh thân tuôn trào ra, trong thời gian ngắn ngưng tụ thành một đại xà bằng linh lực màu vàng đất, thân rắn thật dài giãy dụa quấn về Ngô hộ pháp.
- Hừ, không biết tự lượng sức mình! Chiêu này của ngươi, không dùng được đối với ta!
Bàn tay trái nhô ra như thiểm điện, hai ngón tay Linh lực thô to như hùng ưng mổ vài chục cái trên Linh lực đại xà, đại xà lập tức biến mất.
Xùy!
Chưởng ấn hỏa diễm không có chút nào tiêu giảm đánh tới ngực Chu Hùng, mùi thịt cháy khét lập tức tràn ngập, vừa đánh ra mấy chưởng, Linh lực hỏa diễm bao trùm lên, lập tức thiêu Chu Hùng thành than.
- Chu thúc!
Ngọc Ninh bi thương hô to một tiếng, thời khắc Linh lực xanh ngọc quanh thân kịch liệt ba động, bộ pháp bất ổn, lập tức bị đao khách kia bổ trúng ngực một đao.
Nhưng kinh người là, hộ thể linh cương của Ngọc Ninh như từng vòng sóng nước đón đỡ được một đao kia, lông tóc không bị thương.
- Đi, các ngươi đối phó với lão già họ Lưu, ta một chưởng diệt phế vật này!
Nói đến đây, khóe miệng Ngô hộ pháp đột nhiên lộ ra vẻ tán thán.
- Không thể không nói, công pháp tu luyện Linh lực của tổ truyền Ngọc gia các ngươi, năng lực phòng ngự hoàn toàn vô cùng kinh người.
Trên mặt mang theo mỉm cười, một chưởng ảnh hỏa diễm lại như thiểm điện bay ra, đánh tới Ngọc Ninh.
- Thiếu chủ!
Lưu bá gào thét, xông ra vòng vây như hổ điên, nhưng đã chậm.
Hưu!
Một đạo kiếm quang như lưu tinh đột nhiên từ trên trời giáng xuống, trực tiếp chém nát hỏa diễm chưởng ấn, đánh xuống mặt đất.
Trên mặt đất, một vết kiếm dài đến hơn mười mét đột nhiên vắt ngang ở giữa Ngô hộ pháp và Ngọc Ninh, làm cho người ta hết sức sợ hãi!
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất