Chương 303: Điều Kiện Của Chưởng Môn Thanh La Tông
- Trịnh Phù Vân, ngươi có ý gì? Ngươi khiến cho Thanh La tông ta long trời lở đất, trực tiếp hủy đi một một đệ tử chân truyền ưu tú của tông ta, ngươi đến cùng muốn làm gì?
- Chuyện ngày hôm nay, nếu ngươi không cho bản tọa một công đạo thì đừng mơ tưởng bước chân ra khỏi Thanh La tông ta!
- Còn kích động các đệ tử Thanh La tông! Giống như bản tọa bán Lục La đi, nói, ngươi đến cùng muốn làm gì?
- Còn có Bích Tâm Chân Nhân và Thương Mộc Chân Nhân, các ngươi đến cùng muốn làm gì? Muốn hại chết Thanh La tông ta sao?
- Ngươi có biết, nếu hôm nay lão phu muốn động thủ, tiểu tử ngươi đã sớm chết một ngàn tám trăm lần hay không!
....
Trong tĩnh thất chưởng môn của chưởng môn, Qua Vạn Phong gào thét như sấm, nước miếng to như hạt đậu trực tiếp phun lên mặt Diệp Chân.
Ngón tay to lớn liên tục chỉ vào mặt Diệp Chân, làm cho Diệp Chân cũng hoài nghi, cái này nếu dùng tới Linh Lực, cũng có thể đâm đầu hắn thành cái sàng.
Cứ như vậy, Qua Vạn Phong phun thì phun, Diệp Chân ngồi lẳng lặng để bị phun, trọn vẹn gần nửa canh giờ, Qua Vạn Phong mới xem như phát tiết xong lửa giận của mình.
Nhìn Qua Vạn Phong liên tục rót mấy ly trà lạnh để hạ hỏa, Diệp Chân lấy ống tay áo, lau khô nước miếng trên gương mặt, sau đó mới chậm rãi ung dung mở miệng.
- Qua chưởng môn, mắng xong, mắng xong chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện.
Nghe vậy, Qua Vạn Phong đột ngột ngẩn người.
- Qua chưởng môn, nếu ngươi còn chưa mắng xong, còn ngại mắng chưa đủ nghiền, vậy tiếp tục đi, vãn bối hầu hạ.
Qua Vạn Phong lần nữa ngẩn người, sau đó lập tức minh bạch, Diệp Chân cũng đã nhìn thấu.
Hắn đã nhìn thấu mình chỉ điên cuồng chửi mắng chứ tạm thời không có dự định thu thập hắn, cho nên mới bình chân như vại.
Khẽ thở dài một tiếng, Qua Vạn Phong có chút đáng tiếc, càng nhiều hơn là bực bội.
Đệ tử ưu tú như thế, tại sao không phải sinh ở Thanh La tông bọn hắn? Mà sinh trong một Trịnh gia không có danh tiếng gì?
Thật ra, nếu không nói đến lập trường, Qua Vạn Phong vẫn vô cùng thưởng thức Diệp Chân, thậm chí có chút ưa thích.
- Nói. Giữa chúng ta có chuyện gì đáng nói? Lão phu hiện tại chỉ muốn tiểu tử ngươi cút ngay cho ta, cút càng xa càng tốt!
- Trước khi chưa cứu được Lục La, ta sẽ không đi! Trừ phi ta... Chết!
Câu nói này, Diệp Chân nói cực kỳ kiên định, kiên định đến nỗi khiến thần sắc Qua Vạn Phong cũng ngẩn người.
- Đã như vậy. Vì sao ngươi không sớm thành hôn với Lục La. Kéo dài đến bây giờ....
Khóe miệng Diệp Chân hiện ra một nụ cười khổ. Vấn đề này, thật đúng là không dễ nói rõ ràng, quá phức tạp.
- Qua chưởng môn, ta muốn biết, Thiên Nam Hoa gia hứa cho ngươi chỗ tốt gì? Mà làm cho ngươi vung lên bút lớn đưa Lục La ra ngoài?
Diệp Chân không hỏi như vậy còn tốt, Diệp Chân vừa hỏi như vậy, Qua Vạn Phong lập tức nổi trận lôi đình, lần nữa chỉ vào mũi Diệp Chân, tức giận mắng.
- Ngươi xem Qua Vạn Phong ta là người như thế nào?
- Ngươi cho rằng Qua Vạn Phong ta là cái loại coi đệ tử tông môn là hàng hóa buôn bán? Còn chỗ tốt? Chỗ tốt cái đại đầu quỷ nhà ngươi!
- Ai!
Giận mắng vài tiếng, thần sắc Qua Vạn Phong lần nữa biến đổi, trở nên một mặt sầu khổ, hình như trước mặt Diệp Chân, chưởng môn Thanh La tông như hắn đã tháo hết mọi lớp ngụy trang.
- Vẫn là tài nghệ không bằng người...!
- Đối mặt với Thiên Nam Hoa gia, ngươi cảm thấy lão phu có thể làm cái gì?
- Chỉ riêng tên tuổi Vương giả Khai Phủ cảnh Thiên Nam Hoa Vương cũng không phải thứ dễ đối kháng. Một quản gia Hồn Hải cảnh nho nhỏ, lúc đối mặt lão - phu chưởng môn Chú Mạch cảnh mà cũng dám vênh mặt hất hàm sai khiến... Ai, không nói cũng được!
- Tiểu tử, như ngươi nói, lão phu đáp ứng bọn hắn tuyển Lục La làm một trong Bách Hoa Phi, đúng là có điều kiện!
- Điều kiện gì?
- Thứ nhất!
- Chỉ có thể tuyển một đệ tử chân truyền Thanh La tông chúng ta, lão phu phải đưa lên Hoa quản gia mười vạn viên Hạ phẩm Linh Tinh, phí chỗ tốt....
- Ngươi không biết, nguyên nhân do công pháp nên Thanh La tông chúng ta, chỉ có mấy nữ đệ tử Hóa Linh cảnh!
Nghe vậy, Diệp Chân đột ngột cười lạnh.
- Đây coi như là có ý gì, hi sinh một Lục La, hạnh phúc ngàn vạn nhà sao?
- Tại sao là Lục La mà không phải những người khác?
Đối mặt Diệp Chân chất vấn, lông mày Qua Vạn Phong lập tức dựng ngược.
- Tiểu tử, ngươi phải hiểu rõ, bản tọa không phải tới nghe ngươi nói những lời này.
- Huống hồ, ai phải hi sinh, đây là lựa chọn của bản tọa! Hơn nữa, mọi việc không phải do Văn Thiên Ngọc làm ra sao?
- Lục La nhất định phải làm Bách Hoa Phi?
Diệp Chân hỏi.
- Không phải nhất định phải, mà không có lựa chọn khác!
Qua Vạn Phong than nhẹ một tiếng.
- Loại tình huống này, ngươi cảm thấy bản tọa còn có lựa chọn nào khác? Trừ phi bản tọa nguyện ý chết, Thanh La tông nguyện ý hủy diệt...
- Nhưng mà, vương giả Khai Phủ cảnh Hoa Mãn Thiên của Thiên Nam Hoa gia, đã có ba bốn trăm năm không hiện thân, vì sao còn như thế...
- Ngươi phải biết, một khi tu vi đạt tới Khai Phủ cảnh, thọ nguyên cao nhất có thể đạt tới tám trăm, hơn nữa, dựa vào rất nhiều bí thuật linh dược vương giả, Khai Phủ cảnh sống ngàn tám trăm tuổi cũng giống như chơi.
- Chúng ta không đánh cược nổi, cũng thua không nổi!
- Không đánh cược nổi, cũng thua không nổi....
Cười khổ một tiếng, toàn bộ trong tĩnh thất lại lâm vào tĩnh mịch trầm mặc, im ắng yên lặng....
Sau một hồi lâu, Qua Vạn Phong rốt cục chủ động mở miệng.
- Tiểu tử, từ bỏ đi! Người sống một đời, sao có thể mọi chuyện như ý? Chuyện không như ý, tám chín phần mười....
Lần này, Qua Vạn Phong căn bản không giống một tông chủ quát tháo phong vân, càng giống một lão giả thất vọng thất ý, cường giả Chú Mạch cảnh cũng không phải hài lòng hết mọi chuyện!
Vượt quá dự kiến của Qua Vạn Phong, Diệp Chân lại kiên định lắc đầu.
Lập tức, Diệp Chân lấy ra một khối ngọc giản màu xanh biếc, đặt trước mặt Qua Vạn Phong, lại lấy ra hai phần kim chất bái thiếp đặt trước mặt hắn.
- Đây là?
- Thần thông võ kỹ Ngũ Độc Ấn!
- Vậy còn cái này?
Qua Vạn Phong chỉ vào hai phần kim chất bái thiếp hỏi.
- Thiệp mời của Lâu chủ Vạn Tinh Lâu - Hải Lạc Sương và tộc trưởng Trịnh gia Trịnh Thiên Thành.
Diệp Chân nói.
Thiệp mời của Hải Lạc Sương là khi Diệp Chân từ biệt Hải Lạc Sương, nàng cho hắn.
Theo Hải Lạc Sương nói, thiệp mời Lâu chủ Vạn Tinh Lâu này của nàng, cho dù ở đâu, cho dù trước mặt tông chủ Huyễn Thần tông Phù Đông Hưng cũng có thể đổi lấy ba phần mặt mũi.
Còn về thiệp mời của tộc trưởng Trịnh gia Trịnh Thiên Thành, chính là tự Diệp Chân lập ra, dù sao sẽ là một loại uy hiếp, còn uy hiếp từ đâu mà đến, rất đơn giản.
Diệp Chân là con cháu Hóa Linh cảnh của Trịnh gia, chiến lực khủng bố như thế, vậy ngươi có thể ngẫm lại tộc nhân khác của Trịnh gia khủng bố thế nào?
Diệp Chân không yêu cầu có được tác dụng quá lớn, chỉ cần phần thiệp mời này tạo thành một phần chấn nhiếp cho Thanh La tông một chút là được.
Dù sao, chỉ một mình Diệp Chân đã làm cho Thanh La tông long trời lở đất, cũng không phải đơn giản.
- Ngươi làm vậy có ý gì, uy hiếp sao?
- Hay đánh một đại bổng cho mấy quả táo ngọt?
- Nói thật, thủ đoạn này của tiểu tử ngươi. Lão phu đùa còn ít à, loại thủ đoạn này không dùng được trước mặt lão phu.
- Đừng nói thiệp mời của lâu chủ Vạn Tinh Lâu Hải Lạc Sương và tộc trưởng Trịnh gia. Cho dù bản nhân bọn hắn đích thân đến đây, lại thêm tông chủ Huyễn Thần tông Phù Đông Hưng đích thân đến, chuyện này cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi nào.
- Bản tọa tuyệt đối sẽ không vì một Lục La mà cá cược vận mệnh của Thanh La tông, còn thêm vào cái mạng già này của lão phu.
Nói đến đây, Qua Vạn Phong chỉ một khối ngọc giản, ánh mắt lộ ra một loại vẻ phức tạp.
- Nói thật, một bản thần thông võ kỹ, giá trị xác thực rất cao, đối với bản tọa cũng có lực hấp dẫn rất lớn! Nếu lúc khác, chỉ bằng bản thần thông võ kỹ này, cho dù ngươi muốn Chưởng môn Thanh La tông này làm một lần tay chân cho ngươi, lão phu cũng nguyện ý.
- Nhưng cũng có đôi khi, phải xem đối thủ là ai!
- Hiện tại, đừng nói một bản thần thông võ kỹ, cho dù ngươi đưa lão phu mười bản, trăm bản thần thông võ kỹ, lão phu cũng sẽ không ngu ngốc giúp ngươi đối kháng Thiên Nam Hoa gia, cái này không có khả năng....
- Tiểu tử, thu hồi đi thôi, vô dụng...
Qua Vạn Phong nhẹ nhàng lắc đầu.
Nhìn thấy Qua Vạn Phong từ chối, thần sắc của Diệp Chân lại không buồn không vui.
- Qua chưởng môn, ngươi nói không sai, nhưng ngươi đã hiểu nhầm rồi.
- Hiểu nhầm rồi?
- Không sai, ta lấy những thứ này ra cũng không phải muốn ngươi đối kháng Thiên Nam Hoa gia thậm chí Thiên Nam Hoa Vương! Chút nhãn lực ấy, tiểu tử vẫn phải có.
Nghe vậy, thần sắc Qua Vạn Phong đột ngột trở nên có chút kinh ngạc.
- Vậy ý của ngươi là?
- Ai cũng không giúp!
- Mời Qua chưởng môn mở một con mắt nhắm một con mắt là được, đối với hành động của ta, ngài đừng can thiệp. Còn Thiên Nam Hoa gia.... Để ta đối phó!
Diệp Chân nói.
- Tiểu tử, ngươi điên rồi!
Diệp Chân không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Qua Vạn Phong, chờ đợi đáp án của hắn.
Sau nửa ngày sau, ngoài ý muốn, Qua Vạn Phong lắc đầu.
- Thực xin lỗi, mặc dù ngay cả lão phu cũng rất bội phục dũng khí của ngươi, nhưng chuyện này, lão phu vẫn không thể đáp ứng.
- Vì sao?
Lần này, Diệp Chân gấp.
- Tiểu tử ngươi thật lợi hại, lão phu chỉ sợ một khi đáp ứng, sẽ hố lão phu và Thanh La tông.
Nghe vậy, Diệp Chân nở nụ cười khổ, lúc trước chơi đến quá mức lại dọa người Chưởng môn này.
- Qua chưởng môn, xin yên tâm, ta sẽ không làm ẩu, càng sẽ không hố Thanh La tông, nghĩ đến, chính là ta muốn hố, Lục La cũng sẽ không đáp ứng.
- Như vậy đi, ngươi ra điều kiện!
- Thật chứ?
Ánh mắt Qua Vạn Phong đột ngột sáng ngời, ánh mắt không khỏi rơi vào phía trên ngọc giản ghi lại thần thông võ kỹ Ngũ Độc Ấn kia, xem ra, rốt cục có cơ hội cầm nó bỏ vào trong túi.
Lực hấp dẫn của thần thông võ kỹ đối với cường giả Hồn Hải cảnh, quả thực là trí mạng.
- Thật!
- Điều thứ nhất, không cho phép đưa Lục La rời khỏi Thanh La tông! Chí ít trước khi người Thiên Nam Hoa gia lần nữa đến là không thể!
- Không vấn đề!
- Điều thứ hai, nếu có lúc, không cho phép kích động đệ tử Thanh La tông ta...
- Không vấn đề!
- Điều thứ ba....
....
- Một điều cuối cùng, trong đoạn thời gian này, ngươi gặp Lục La nhất định phải có người đi cùng, tuyệt đối không cho phép ngươi ở riêng với nàng!
Liên tiếp mấy điều kiện hà khắc, điều kiện cuối cùng của Qua Vạn Phong khiến Diệp Chân có chút khó hiểu.
- Vì sao?
- Hừ, còn có thể vì sao, yêu cầu của Thiên Nam Hoa gia đối với Bách Hoa Phi đều phải là xử nữ hoàn bích chi thân, ta sợ các ngươi những ngày này... Hừ!
- Móa, lão già ngươi, tư tưởng quá xấu xa, làm ta nghĩ....
Diệp Chân hết hồn.
- Đáp ứng hay không đáp ứng!
- Đáp ứng!
Sau khi Diệp Chân nói ra hai chữ, trong mắt Qua Vạn Phong lóe lên một tia thần sắc lo lắng không rõ, hiện tại, ngay cả hắn có chút muốn biết, thiếu niên trước mắt này đến cùng lấy đâu ra tự tin lớn như vậy mà đi đối kháng... Thiên Nam Hoa gia!
Trong lòng Diệp Chân lại bởi vì một điều kiện cuối cùng của Qua Vạn Phong, hiện ra một tia nghi hoặc, chẳng lẽ công pháp Thiên Nam Hoa gia tu luyện thực sự là.... Thải bổ chi đạo sao?