Tạo Hóa Chi Vương

Chương 314: Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 314: Oan Gia Ngõ Hẹp
- Chưởng môn, lúc người rời đi trước mấy ngày vừa dịp đến lúc Tề Vân tông ta thi đấu mỗi năm một lần trong tông môn...
Trong tông môn những việc vặt vãnh này đều luôn luôn do Thất trưởng lão Chung Ly phụ trách tổ chức.
- Thế nào? Không phải do ngươi ở đó hay sao? Có sai lầm?
Quách Kỳ Kinh có chút khó hiểu.
- Bình thường thi đấu trong tông môn chắc chắn sẽ không xảy ra sai lầm. Nhưng vấn đề là năm nay vừa gặp Ly Thủy Tông, đệ tử nội môn hai tông thi đấu ba năm một lần, cũng là người của Ly Thủy Tông phái tới.
- Ly Thủy Tông? Ly Thủy Tông còn có thể lật ra bọt nước gì? Năm trước đệ tử tinh anh ngoại môn đã bị Diệp Chân diệt sạch, mặc dù nguyên khí của đệ tử nội môn không bị thương nhưng đệ tử nội môn trong Tề Vân tông chúng ta lại có Mông Tiểu Nguyệt, ai có thể lật bàn chứ?
- Chưởng môn, không phải đệ tử nội môn! Mông Tiểu Nguyệt một người đơn độc đánh bại ba đệ tử nội môn của Ly Thủy Tông, mà ba tên này còn xếp ở ba trí đầu....
- Đây không phải chuyện tốt hay sao?
- Ai nha, là chuyện tốt, chưởng môn, người vẫn nên tự mình xuống dưới xem đi, việc này, một lời nửa câu ở đây nói cũng không rõ ràng.
Thất trưởng lão Chung Ly cười khổ.
Quách Kỳ Kinh khẽ cau mày, sau đó mang theo một đám trưởng lão hướng về phía sơn môn Tề Vân tông, vừa bay đi không bao xa đã có thể nghe thấy một thanh âm cực kì phách lối vang vọng đến.
- Nha, Tề Vân tông các ngươi bây giờ không phải có bát đại chân truyền hay sao?
Thế nào chỉ ra có bảy tên, còn một tên nữa đâu, thế nào lại không ra, không phải muốn làm rùa đen rút đầu đấy chứ!
Nếu như hôm nay lại không có ai ứng chiến, trận đấu chân truyền lần này, Tề Vân tông các ngươi e rằng sẽ thua! Hắc hắc, tiền đặt cược lần này…
- Đây không phải đệ tử chân truyền của Ly Thủy Tông - Ba Quốc An hay sao? Hắn là một tên chân truyền thế nào có thể đứng ở trên lôi đài khiêu chiến như thế?
Nhìn quanh bốn phía đài đấu võ, lông mày Quách Kỳ Kinh lần nữa nhíu lại.
Lúc này, bốn phía đài đấu võ là một mảnh hỗn độn, hiện đầy hố to này đến hố to khác, đại thụ bị đánh gãy ngang chặn trên đất, mười mấy đài đấu võ cơ hồ không một cái nào hoàn hảo, hiển nhiên do chúng đã trải qua không chỉ một lần ác chiến.
Hơn nữa, loại trình độ phá hư này tuyệt đối không phải đệ tử nội môn có thể tạo thành.
Đệ tử chân truyền của Ly Thủy Tông Ba Quốc An đứng trên đài kêu gào, sau lưng là vài tên đệ tử chân truyền Ly Thủy Tông đang tập hợp ở cùng một chỗ, gương mặt ngạo nghễ. Người dẫn đầu chính là người cũ Diệp Chân quen biết, đại sư huynh của Ly Thủy Tông, Sở Quân.
Các đệ tử chân truyền của Tề Vân tông thì lại tụ ở phía bên kia. Cả bảy người Lữ
Tín, Phiền Sở Ngọc, Ô Minh Đạt, Mai Nguyên Câu từng người từng người đều mang một mặt sầu khổ, thỉnh thoảng lại về phía một chỗ sơn phong.
Nhìn thấy một màn quỷ dị này, Thất trưởng lão Chung Ly từ đám mây nói đến mặt đất, nói cả một tràng đủ làm cho Diệp Chân cuối cùng có thể hiểu rõ chuyện.
Vấn đề này thật đúng là không phải việc Ly Thủy Tông đang nháo, trước hết nhất lên chuyện này là đệ tử Tề Vân tông, đệ nhất nội môn bây giờ - Mông Tiểu Nguyệt.
Hơn một năm trước, Mông Tiểu Nguyệt đã biết hung thủ chân chính sát hại tỷ tỷ của nàng là ai, kẻ đó chính là Đại sư huynh Ly Thủy Tông Sở Quân, hơn nữa bởi vì nguyên nhân truy sát, Mông Tiểu Nguyệt cực hận đệ tử Ly Thủy Tông.
Cho nên trong lúc hai tông thi đấu, Mông Tiểu Nguyệt đã ra tay cực độc, một lần đã hạ đệ tử nội môn ba vị trí đầu của Ly Thủy Tông, thảm nhất là gân tay của họ đều bị Mông Tiểu Nguyệt đánh gãy.
Trình độ thảm liệt kia chỉ yếu hơn so với Diệp Chân.
Mông Tiểu Nguyệt chiến thắng luân phiên lại có chút váng đầu, tiến tới khiêu chiến Sở Quân, ý muốn thừa dịp này báo thù.
Sở Quân đương nhiên sẽ không đích thân ra tay, hành động như vậy quá thấp kém, phái ra Ba Quốc An có tu vi cao tới Hóa Linh cảnh tứ trọng một tay ứng chiến.
Không chút nào ngoài ý muốn, Mông Tiểu Nguyệt đã thua, dù sao tu vi chênh lệch quá xa, Mông Tiểu Nguyệt chỉ mới đến Dẫn Linh cảnh hậu kỳ, hơn nữa còn là thua một cách thảm bại.
Bởi vì Mông Tiểu Nguyệt lúc trước ra tay quá mức tàn nhẫn nên Ba Quốc An cũng ra tay hơi nặng chút ít, làm cho Mông Tiểu Nguyệt thổ huyết tại chỗ.
Theo lí mà nói, trong thời gian một hai năm này, Mông Tiểu Nguyệt lấy tác phong lạnh lùng, tu vi kiếm đạo cao tuyệt đã có thể thay thế Thải Y thành nữ thần trong mộng của các đệ tử trong Tề Vân tông.
Mông Tiểu Nguyệt trọng thương, quần chúng đệ tử Tề Vân tông xúc động phẫn nộ, sau đó ở dưới áp lực mấy chân truyền bức bách Tề Vân tông đã khiêu chiến đánh trả.
Sau đó, thời khắc hắc ám nhất của Tề Vân tông bao năm qua đến nay tới.
Ly Thủy Tông tính cả Sở Quân, tổng cộng chỉ có bốn đệ tử chân truyền, nhưng chính là cả bốn đệ tử chân truyền này lại có thể giết bảy tên đệ tử chân truyền của Tề Vân tông đến quăng mũ cởi giáp, hôm nay đã là ngày thứ ba ở trên võ đài.
Theo lời của Chung Ly, dẫn đội Ly Thủy Tông là Ly Thạch trưởng lão đã cười đến cúc hoa đều tỏa ra.
Bởi vì lần này các đệ tử chân truyền chiến đấu với nhau không chỉ thắng lợi về danh vọng mà còn có lợi ích to lớn như vàng ròng bạc trắng.
Cũng không biết tên quỷ xui xẻo nào nói, theo như Thất trưởng lão Chung Ly nói là đệ tử chân truyền của Tề Vân tông Phiền Sở Ngọc nói đầu tiên.
Đệ tử chân truyền hai bên tiến hành luận bàn cũng không thành vấn đề, nhưng mà dù sao cũng phải thêm chút quà tặng thưởng.
Lúc người khiêu chiến lên sân khấu, một lần đặt cược một vạn viên Hạ phẩm Linh Tinh, nếu ai ở trên đài sau cùng, tất cả tiền đặt cược sẽ thuộc về người đó.
Vốn dĩ nhóm đệ tử chân truyền của Tề Vân tông đang còn chuẩn bị hung hăng cắt một miếng thịt trên người đệ tử chân truyền của Ly Thủy Tông, không ngờ, thịt của người khác không thể cắt bỏ được, thịt của mình đã bị người ta cắt xuống rồi.
Việc này không tính là gì, ba ngày trôi qua đã bị ép đến tiền đặt cược trên lôi đài vượt quá hai mươi vạn Hạ phẩm Tinh Linh rồi.
Trong đó, mười bốn vạn viên Hạ phẩm Linh Tinh đều là tiền đặt cược của bảy đệ tử chân truyền Tề Vân tông xuất chiến, trên cơ bản mỗi người đã xuất chiến hai lần.
Còn có sáu vạn là đệ tử Ly Thủy Tông lên sân khấu bỏ ra.
Ba trận chiến tổng cộng chiến gần hai mươi lần, Tề Vân tông có nhân số gấp đối phương những hai lần, thế mà thắng ít thua nhiều, hai mươi lần đấu chỉ thắng được sáu lần.
Khi nói lên tỷ số thắng này, Thất trưởng lão Chung Ly nghe còn có chút xấu hổ.
Nhưng mà cũng hết cách rồi, Ly Thủy Tông Sở Quân và Ba Quốc An vô cùng cường đại, hơn nữa lại có chút vô lại.
Vốn dĩ trong hàng đệ tử Tề Vân tông lấy thực lực của hai người Phiền Sở Ngọc, Mai Nguyên Câu cũng rất mạnh, nhất là Phiền Sở Ngọc, chiến thắng Ba Quốc An kia là việc không bất cứ vấn đề gì.
Nhưng mà chỉ cần Phiền Sở Ngọc lên sân khấu, Ba Quốc An sẽ chủ động nhận thua, sau đó Sở Quân lại sẽ lên sân khấu khiêu chiến, đánh bại Phiền Sở Ngọc.
Mấy ngày nay liên tiếp bại trận, sĩ khí đệ tử nội ngoại môn đều bị đả kích đến vô cùng sa sút, theo Thất trưởng lão thấy, với thành quả chiến đấu này, chỉ sợ sang năm lúc tuyển nhận môn đồ sẽ chịu ảnh hưởng vô cùng lớn.
- Chung trưởng lão, đã thua cả mười bốn trận, lôi đài thi đấu này vì sao còn không kết thúc chứ?
Diệp Chân thắc mắc.
Nghe vậy, mặt mo của Chung trưởng lão trong nháy mắt đỏ lên.
- Cái này... Xem như trò vặt lão phu đùa bỡn thôi, lại kéo…! Ừm, lão phu nói khéo là còn có một chân truyền Thải Y đang bế quan, không thể ngay lập tức có thể xuất quan, chờ sau khi Thải Y có thể xuất quan, để cho họ đánh qua với Thải Y mới có thể xem như thắng.
- À, lão phu cũng giao phó cho Thải Y, nói nàng tuyệt đối đừng lộ diện. Phải biết, bây giờ tiền đặt cược đã đạt tới hai mươi vạn Hạ phẩm Linh Tinh, việc này nếu như bị thua. Nửa năm thậm chí trong vòng một năm, đệ tử chân truyền trong tông môn chúng ta e rằng nguyên khí đều phải đại thương!
Diệp Chân nghe thế chân mày cau lại.
- Thải Y có thực lực không kém....
- Không yếu, nhưng mà Thải Y lại rất ít khi ra tay. Ai cũng không biết nàng có thực lực chân chính ra sao. Hơn nữa kinh nghiệm đối chiến phải nói rất ít....
- Chưởng môn, người xem việc này.... Có phải nên tính cách tạm thời ban thưởng một kiện trung phẩm Bảo khí hay không?
Thất trưởng lão xin chỉ thị.
Chưởng môn Quách Kỳ Kinh lại đưa ánh mắt nhìn về phía Diệp Chân, sau khi thấy Diệp Chân khẽ gật đầu mới lên đường.
- Chung trưởng lão, ngươi mang Diệp Chân đi qua đi, ta thân là chưởng môn nếu dẫn người qua sẽ sự vây hỏi của quần chúng, ta nghĩ chúng ta vẫn không thể làm trò cười cho người khác đâu nhỉ?
- Diệp Chân....
- Ngươi đã Hóa Linh cảnh rồi?
Thất trưởng lão Chung Ly vốn đang vui vẻ, lập tức nở nụ cười khổ.
- Chưởng môn, coi như Diệp Chân là Hóa Linh cảnh, thế nhưng vẫn không dùng được!
Hơn nữa, tên Sở Quân kia lại có cừu oán với Diệp Chân, ta sợ Sở Quân sẽ ra tay độc ác...
- Chung trưởng lão, chúng ta đi thôi!
- Thật ra lần này coi như Sở Quân không đến, ta cũng phải đích thân đi đến Ly Thủy Tông để chăm sóc Sở Quân, giải quyết ân oán cá nhân với hắn!
Nghe vậy, Đại trưởng lão Lộ Trường Xuyên, Nhị trưởng lão, bao gồm cả chưởng môn Quách Kỳ Kinh sau lưng Diệp Chân thần sắc đều đã khẽ động.
Không vì cái gì khác, Diệp Chân nói một câu này thật sự có khẩu khí hơi lớn.
Ly Thủy Tông, đó cũng không phải nơi người tùy tiện nào cũng đều có thể xông.
Liêu Phi Bạch một bên lại híp mắt, bên trong đôi mắt đẹp kia lập loè tinh quang.
- Chưởng môn?
Thất trưởng lão làm bộ đáng thương nhìn về phía Quách Kỳ Kinh.
- Đi thôi!
- Tề Vân tông của ta cho dù thua cũng phải thua một cách đường đường chính chính, mặt khác, ngươi thông báo một chút cho Thải Y, bảo Thải Y cũng có thể ra tay!
- Vâng!
Lập tức một đạo phù tấn từ trong tay của Thất trưởng lão bay ra.
- Diệp Chân, một hồi nếu như thật sự đối đầu với Sở Quân, ngươi cũng không nên cậy mạnh, dù sao tu vi của Sở Quân cũng rành rành ra đó. Ngươi năm nay mới mười chín tuổi, núi xanh cũng không sợ không có củi đốt.
Diệp Chân đương nhiên hiểu rõ, Thất trưởng lão thật lòng quan tâm mình, đối với thực lực chân chính của mình cũng không biết, chỉ cười ha hả đáp lời.
- Ha ha, Chung Ly, ngươi lần này lại đưa đến tên cứu binh gì? Ta nói ngươi, quả là lão già không xấu hổ, thua thì thua đi, còn chết không nhận nợ, cứ kéo dài như vậy.
Người quen biết cũ, Ly Thạch cất tiếng cười to vang lên, lại nói Ly Thạch và Chung Ly đối địch cũng xem như có chút giao tình.
Thế nhưng một khi Tề Vân tông và Ly Thủy Tông tranh đấu, hai người lại có thể đấu đến mức ngươi chết ta sống, cũng xem như một đôi kì tài.
Đều là người quen cũ, cho nên Chung Ly có những thủ đoạn kéo dài thời gian kia đã sớm bị Ly Thạch nhìn ra hết, nhưng mà lại cũng không nói, thời gian có thể nở mày nở mặt như thế này cũng không nhiều.
- Gặp qua Ly Thạch trưởng lão!
Diệp Chân cung kính vấn an Ly Thạch.
Từ khi lần đại chiến bảo hộ Chiến Hồn Huyết Kỳ kia qua đi, Diệp Chân vẫn luôn rất tôn kính Ly Thạch, dù hai tông có đôi khi ở vào quan hệ thù địch, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng đến sự tôn kính của Diệp Chân dành cho Ly Thạch.
- A, Diệp Chân? Ngươi đã lịch lãm rèn luyện về rồi...
Lời nói còn chưa dứt, thần sắc Ly Thạch đã biến đổi đột ngột, hắn dùng tay chỉ về phía Diệp Chân với gương mặt kinh hãi.
- Ngươi... Ngươi... Ngươi còn dùng thời gian ngắn như vậy đột phá đến Hóa Linh cảnh, ngươi mới mười chín tuổi thôi, ngươi là tên biến thái hay là thiên tài....
Cảm giác được khí tức của Diệp Chân khiến Ly Thạch trực tiếp trợn tròn mắt.
Cách đó không xa, Sở Quân đứng đó đột nhiên quay người, một con mắt kia gắt gao nhìn chằm chằm về phía Diệp Chân, bịt mắt bảo thạch bên phải bao trùm trên mắt cũng không nhịn được co quắp, toàn bộ cái trán tựa như bởi vì nguyên nhân nào đó trở nên đỏ thẫm.
Lòng có cảm giác, Diệp Chân vừa quay đầu đã thấy Sở Quân dùng một con một mắt gắt gao nhìn chằm chằm hắn.
Hai ánh mắt giao nhau không khỏi hung hăng đụng vào nhau, ngay cả không khí đều bởi vì vậy mà ba động một chút.
Ly Thạch và Chung Ly liếc nhau, đáy lòng đồng thời hiện lên cùng một ý niệm.
- Oan gia ngõ hẹp!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất