Tạo Hóa Chi Vương

Chương 315: Sách Lược Thiết Huyết

Chương 315: Sách Lược Thiết Huyết
- Hóa Linh cảnh?
Cảm ứng được tu vi của Diệp Chân, một mắt Sở Quân hưng phấn co rúm, thần sắc đột ngột trở nên hưng phấn mà khát máu.
Trận này trong lúc vô tình nhấc lên tranh đấu của chân truyền hai đại tông môn, kéo dài đến ba ngày như hiện tại đối với Sở Quân không bất kỳ lực hút cái gì nữa, bởi vì không có ai là đối thủ của hắn.
Nhưng Diệp Chân xuất hiện làm cho Sở Quân một lần nữa hưng phấn.
Hắn thấy, Diệp Chân không phải đối thủ, nhưng tuyệt đối là đối thủ có thể cho hắn hành hạ.
Trước kia trở ngại tu vi Diệp Chân, hắn không cách nào chính diện khiêu chiến nhưng bây giờ, sau khi tu vi Diệp Chân bước vào Hóa Linh cảnh, một chướng ngại này đã không tồn tại nữa.
Sở Quân đã hạ quyết tâm, hôm nay mặc kệ Diệp Chân lên hay không lên tràng, hắn đều muốn khiêu chiến Diệp Chân, coi như Diệp Chân bởi vì e ngại mà sợ chiến, hắn cũng phải thỏa thích.... Nhục nhã Diệp Chân!
- Diệp sư đệ, ngươi đã đột phá đến Hóa Linh cảnh rồi?
Ánh mắt Mai Nguyên Câu nhìn về phía Diệp Chân tràn đầy kinh ngạc, mấy chân truyền khác cũng một mặt kinh ngạc nhìn Diệp Chân, đệ tử chân truyền mười chín tuổi, cho dù làm cho ở nơi đâu, đều rất hiếm có.
Sau khi tu vi Diệp Chân đột phá đến Hóa Linh cảnh, ngay từ đầu các đệ tử chân truyền mắt cao hơn đầu, cả đám đều bỏ lòng kiêu ngạo chào hỏi Diệp Chân, cả chân truyền Lữ Tín trước kia từng có xung đột với Diệp Chân cũng xông ra lộ vẻ tươi cười với Diệp Chân.
Đương nhiên, có một ngoại lệ.
Chính là Phiền Sở Ngọc đứng đầu chân truyền, thần sắc nhìn về phía của Diệp Chân rất u ám, có điều, ánh mắt u ám cũng khó che đậy chấn kinh trong lòng.
Tốc độ tu vi tăng lên của Diệp Chân quá nhanh, đến nổi không thể tưởng tượng được.
Trong nháy mắt tiếp theo, Diệp Chân bị một đám đệ tử nội môn vây quanh.
Hàn Thạch, Trưởng Tôn Nhiên, Nhâm Tây Hoa, Ngô Ca, một đám đệ tử nội môn từng gặp Diệp Chân, từng gương mặt kinh hỉ.
- Diệp sư huynh, không ngờ, ngươi đã đột phá đến Hóa Linh cảnh, ngươi vừa nhanh ta một bước, ta vốn tưởng rằng, bằng vào tư chất của ta, trong vòng hai năm nhất định có thể bước vào Hóa Linh cảnh, tuyệt đối có thể siêu việt hơn ngươi. Không ngờ, ngươi một năm đã làm được...
Cao Hành Liệt cũng lộ ra gương mặt đắng chát, lúc tu vi của hắn tại Dẫn Linh cảnh đỉnh phong, tu vi của Diệp Chân cũng mới Dẫn Linh cảnh hậu kỳ, tu vi của Diệp Chân đột phá đến Dẫn Linh cảnh đỉnh phong. Tu vi của hắn còn tại Dẫn Linh cảnh đỉnh phong. Bây giờ, Diệp Chân đột phá đến Hóa Linh cảnh, tu vi của hắn còn tại Dẫn Linh cảnh đỉnh phong.
Lời ấy của Cao Hành Liệt làm cho trên mặt Trưởng Tôn Nhiên và Nhâm Tây Hoa đồng thời hiện lên một tia vẻ khổ sở.
Từng có lúc, hai người Trưởng Tôn Nhiên, Nhâm Tây Hoa bọn họ là đại danh từ
“thiên tài” bên trong Tề Vân tông. Thậm chí nhóm trưởng lão tông môn đã sớm liệu định, đệ tử chân truyền thứ chín của Tề Vân tông, nhất định là một người bên trong Trưởng Tôn Nhiên và Nhâm Tây Hoa.
Nhưng bây giờ, phần thần thoại này lại bị Diệp Chân nhẹ nhõm đánh vỡ.
Đột nhiên, trong lòng Diệp Chân có cảm giác, bỗng nhiên quay đầu hướng lên trời, trên bầu trời, một đạo thải quang đang hướng về bên này nhanh chóng bay tới.
- Là Thải Y sư tỷ.
Không biết ai hô một tiếng, đệ tử nội môn vây quanh bên cạnh Diệp Chân toàn bộ tản ra, hiển nhiên, toàn bộ trên dưới tông môn đều biết quan hệ của Diệp Chân và Thải Y.
Cái gì, ngươi có ý kiến?
Ừm, nếu ngươi có ý kiến, không nói Diệp sư huynh có hơn nửa năm thời gian ở bên trên Tiên Nữ Phong của Thải Y, mà coi như trải qua một đêm trên Tiên Nữ Phong của Thải Y sư tỷ coi như ngươi trâu bò.
Cách đó không xa, sắc mặt Phiền Sở Ngọc lại càng thêm đen.
Nơi có Diệp Chân và Thải Y, Phiền Sở Ngọc sẽ là một kẻ thất bại bị chèn ép hết sức sáng tỏ, ừm, là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga điển hình.
- Trở về!
- Ừm!
Không quá nhiều kích động, đơn giản vài câu thăm hỏi ân cần, tay Diệp Chân và Thải Y tự nhiên nắm cùng một chỗ. Có điều, đến người ngu cũng nhìn ra được, Thải Y sư tỷ nhìn thấy Diệp Chân, thần sắc vẫn là bộ dáng lạnh nhạt này ngày xưa nhưng bên trong lạnh nhạt lại tràn ngập một loại vui sướng khó tả.
- Ôi, ba ngày! Chân truyền Thải Y bế quan này của các ngươi cuối cùng đi ra, không làm con rùa đen rút đầu nữa rồi, có gan tranh thủ thời gian cút ra đây cho ta, sớm mất mặt cũng ném, muộn ném...
Ly Thủy Tông Ba Quốc An tức thời rống to.
- Hả?
Ánh mắt Diệp Chân bất thình lình nhìn chằm chằm qua, ánh mắt lạnh như băng kia khiến cho thần sắc Ba Quốc An cứng lại, tiếng mắng chửi hung hăng càn quấy cũng theo đó dừng lại.
- Ừm... Muốn lên thì lên, các ngươi đã kéo ba ngày....
Bị ánh mắt Diệp Chân nhìn chằm chằm, Ba Quốc An đột nhiên có một loại cảm giác bị Yêu thú khủng bố nhìn chằm chằm vào, dũng khí trong nháy mắt biến mất hơn phân nửa.
- Việc lạ, ta lại bị một ánh mắt của thái điểu vừa mới bước vào Hóa Linh cảnh hù sợ?
Ba Quốc An có chút buồn bực.
- Thải Y sư tỷ, Diệp sư đệ, mau tới bên này, chúng ta cùng thương lượng đối sách, lại không đối sách, những chân truyền như chúng ta này trong tông môn sẽ không còn mặt mũi gặp người.
Mai Nguyên Câu nói.
Phải nói, những ngày này Thải Y ẩn mà không ra là tấm màn che sau cùng của đám chân truyền Tề Vân tông, bây giờ Thải Y đi ra sẽ đại biểu cho thời khắc quyết định thắng bại cuối cùng đã đến.
Mặc dù không quá nguyện ý, nhưng Diệp Chân vẫn nắm tay Thải Y đến gần tập hợp một chỗ với mấy chân truyền này. Diệp Chân nhìn thấy, trên người mấy người đều có thương tích, nhất là chân truyền tu vi Hóa Linh cảnh nhất nhị trọng.
Giống như Lữ Tín, cánh tay trái tự nhiên rũ xuống, không phải khớp nối bị hao tổn thì là tay cụt, trên mặt càng có một khối máu lớn ứ đọng. Một chân truyền tên Lục Thước khác thì hay thở dốc, hẳn là phổi bị trọng thương, trong thời gian ngắn, tuyệt đối không có năng lực xuất chiến.
- Ta nghĩ qua, hôm nay một trận chiến này, chúng ta chỉ có thể thắng, không thể bại!
Gương mặt Phiền Sở Ngọc ngưng trọng.
Trước đó, bởi vì tồn tại của người biến thái như Liêu Phi Bạch, đệ tử chân truyền của Tề Vân tông một mực không có một người dẫn đầu chân chính, bởi vì ai cũng không biết tu vi Liêu Phi Bạch đến cùng là Hóa Linh cảnh hay Hồn Hải cảnh.
Có điều, mấy năm gần đây, Liêu Phi Bạch đều không thể thiếu trong mỗi lần đại sự tông môn, chuyện giữa đệ tử chân truyền, Liêu Phi Bạch cũng rất ít nhúng tay, hình như Liêu Phi Bạch đã rời khỏi danh sách đệ tử chân truyền.
Cự vô phách Liêu Phi Bạch vừa đi, Phiền Sở Ngọc đã thành lão đại bên trong hàng đệ tử chân truyền của Tề Vân tông.
Có điều, theo Diệp Chân thấy, điều này rất có loại trong núi không có lão hổ, hầu tử xưng đại vương, giống như Phiền Sở Ngọc hiện tại.
- Chỉ có thể thắng, không thể bại, đây là nhất định, nhưng chúng ta chỉ nói ngoài miệng cũng vô dụng, Phiền sư huynh, ngươi có an bài gì!
Lữ Tín hỏi.
- Thiết huyết!
- Vì vinh dự của tông môn, vì vinh nhục của chúng ta, đương nhiên còn vì tài sản bản thân!
Phiền Sở Ngọc liếc qua hai mươi vạn Hạ phẩm Linh Tinh xa xa đang xếp thành núi nhỏ.
- Hôm nay, chúng ta chỉ có thể tiến hành sách lược thiết huyết!
- Nói thế nào?
Mai Nguyên Câu nhíu mày.
- Sở Quân quá mạnh mẽ. Trong chúng ta ai cũng không cách nào chiến thắng! Hơn nữa, Ba Quốc An lại quá trơn đầu, một khi ta lên sân khấu thì hắn sẽ để Sở Quân lên sân!
Có điều, nếu thực lực Sở Quân lọt vào trình độ suy yếu nhất định. Ta vẫn có biện pháp chiến thắng Sở Quân.
Phiền Sở Ngọc nói.
- Phiền sư huynh, ý của ngươi là chúng ta có thể chiến mấy người, vì ngươi.... tạo ra cơ hội?
Mai Nguyên Câu hỏi.
- Không sai, đây là thiết huyết!
- Một lát lúc lên sân đấu, có thể chiến mấy người, cho dù đối thủ là ai, đều là liều mạng huyết chiến! Có thể thắng là tốt nhất, không thể thắng thì dùng đấu pháp lấy thương đổi thương liều mạng, sáng tạo cơ hội cho người kế tiếp lên sân đấu.
Bây giờ, bọn hắn chỉ có bốn người, tính cả Thải Y cùng Diệp Chân mới tới, chúng ta bên này ít nhất có bảy người có thể chiến, chỉ cần chấp hành sách lược thiết huyết, chúng ta nhất định có thể thắng!
Nói đến đây, thần sắc Phiền Sở Ngọc đột ngột trở nên vô cùng nghiêm túc.
- Thời gian cấp bách, ta sẽ không nhiều lời nữa, ta trực tiếp đưa ra trình tự lên sân đấu, chúng ta đã bị bọn hắn cười nhạo ba ngày, lần này, nhất định phải tìm về mặt mũi này!
- Bây giờ Ba Quốc An đang gọi chiến, Thải Y vừa tới, vậy thì do Thải Y lên sân khấu đầu tiên, nghĩ đến sẽ không thay người!
- Thải Y, một lát ngươi lên sân đấu, có thể thắng là tốt nhất! Không thể thắng thì liều mạng! Lấy thương đổi thương, liều mạng trọng thương, cũng phải làm cho chiến lực của Ba Quốc An đại giảm, để giảm bớt áp lực cho người kế tiếp lên sân đấu.
- Tranh thủ dùng hai người hạ Ba Quốc An, sau đó, chúng ta dùng những người còn lại liều mạng với Sở Quân, cho dù thổ huyết trọng thương cũng phải tạo thành một chút phiền toái cho Sở Quân, sau đó....
- Sau đó do ngươi xuất hiện, đại thương tứ phương, cuối cùng ngươi được cả danh và lợi!
Đột nhiên, Diệp Chân lạnh lùng chen vào một câu.
- Diệp Chân, ngươi nói cái gì đó?
Thần sắc Phiền Sở Ngọc lạnh lẽo, khóe miệng đột nhiên xuất hiện một tia cười nhạo.
- Nếu ngươi đã không đồng ý sách lược thiết huyết của ta, không đồng ý kế hoạch ta an bài. Vậy ngươi tới an bài, đưa ra kế hoạch, chỉ cần có thể làm ra kế hoạch tất thắng, nghe ngươi cũng không có gì.
Áp chế, lúc này Phiền Sở Ngọc tuyệt đối đang áp chế Diệp Chân, hắn liệu định thực lực của Diệp Chân, càng liệu định dưới tình huống bây giờ, ngoại trừ sách lược thiết huyết ra, không còn đường của hắn, mới nói như vậy.
- Diệp sư đệ, hay là cứ nghe Phiền sư huynh! Ta càng nghĩ, cũng chỉ có kế hoạch của Phiền sư huynh mới không trở ngại.
Mai Nguyên Câu có chút bất đắc dĩ nói, mặc dù hắn biết rõ Phiền Sở Ngọc an bài xem bọn họ như là pháo hôi.
- Đúng rồi, Diệp Chân! Ngươi có thể thỏa thích an bài kế hoạch, chúng ta cũng có thể chấp hành, nhưng nếu cuối cùng thua, tổn thất mười mấy vạn viên Hạ phẩm Linh Tinh của các sư huynh, ngươi phải gánh chịu.
Phiền Sở Ngọc cười lạnh bổ sung một câu.
- Vì sao kế hoạch của Diệp Chân thua phải gánh chịu tổn thất, Phiền sư huynh ngươi lại không cần.
Thải Y vẫn không mở ra miệng đột nhiên mở miệng.
- Mặt khác, Phiền sư huynh, võ giả trọng thương một lần thì có khả năng lãng phí mấy tháng thậm chí thời gian nửa năm, tu vi của ngươi mạnh nhất, vì sao ngươi không đi lên liều mạng trước? Lấy tu vi của Phiền sư huynh, chỉ cần có tâm tư liều mạng, cũng có thể làm cho Sở Quân trọng thương?
- Còn có, nhiều ngày như vậy, sư huynh đệ khác từng cái bị thương bị thương, vì sao Phiền sư huynh ngươi hoàn hảo không chút tổn hại chứ?
Câu hỏi của Thải Y, một câu bén nhọn hơn một câu, một câu trực tiếp hơn một câu, trực tiếp hỏi đến mặt mo Phiền Sở Ngọc đỏ lên, thẹn quá hoá giận.
- Thải Y, chuyện các ngươi đã nhiều như vậy, ta không quan tâm, dù sao bên cạnh Linh Tinh nơi đó, lại không chỉ của một mình ta!
Phiền Sở Ngọc trực tiếp đùa nghịch vô lại.
- Hừ, ngươi không quan tâm, ta quan tâm!
Tiếng Diệp Chân lạnh lùng vang lên.
- Chỉ bằng ngươi, bằng tu vi vừa đột phá Hóa Linh cảnh của ngươi? Hoặc là nói, ngươi lại có thể có kế hoạch gì?
Phiền Sở Ngọc cười nhạo.
- Kế hoạch? Đối phó bốn tôm cá nhãi nhép, còn dùng đến kế hoạch gì sao? Ngươi còn thiết huyết, còn xa luân chiến, nếu dùng phương pháp của ngươi, coi như miễn cưỡng chiến thắng Ly Thủy Tông, đó cũng là mặc dù thắng còn hổ thẹn!
- Họ Diệp, khoác lác ai không biết nói! Còn mặc dù thắng còn hổ thẹn! Có bản lĩnh, ngươi thắng một cho ta xem!
- Vậy ngươi xem đi!
Trong tiếng khinh miệt cười nhạo, Diệp Chân nhanh chân bước về võ đài.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất