Tạo Hóa Chi Vương

Chương 329: Mơ Bốn Vạn Dặm

Chương 329: Mơ Bốn Vạn Dặm
Răng rắc, răng rắc!
Bên trong Phù Vân Động, Diệp Chân nhìn pho tượng võ giả oai hùng nứt ra từng tấc từng tấc, vẻ mặt tràn đầy đáng tiếc.
Theo lĩnh ngộ của Thải Y, bí cảnh chi lực chứa đựng bên trong pho tượng này đã tiêu hao sạch. Diệp Chân vốn dĩ chuẩn bị chờ Thải Y lĩnh ngộ xong, sẽ cống hiến trí Phù Vân Động cho tông môn để Phù Vân Động trở thành bí cảnh của tông môn.
Không ngờ, Thải Y vừa mới lĩnh ngộ Phù Vân Chỉ xong, pho tượng võ giả này đã vỡ nát từng tấc từng tấc.
- Chỉ cần sáu ngày, Thải Y, muội đang đả kích ta sao?
Diệp Chân nhìn cái lỗ ngón tay sâu thẳm mà Thải Y lưu lại trên vách đá, cười khổ không thôi.
- Làm sao vậy, sáu ngày rất lâu hả?
- Cũng được....
Diệp Chân không biết nên nói cái gì. Lúc trước hắn lĩnh ngộ chiêu Phù Vân Chỉ này, lĩnh ngộ suốt ba mươi sáu ngày mới ngộ ra được; thế nhưng Thải Y đến nơi đây lĩnh ngộ chỉ cần số ngày bằng chữ số lẻ của số ngày hắn lĩnh ngộ thì đã lĩnh ngộ thành công.
- Thải Y, lại đây, chúng ta dùng Phù Vân Chỉ luận bàn một chút.
- Được!
Gần như là đồng thời với lúc Thải Y đáp ứng, khí thế trên người Diệp Chân và Thải Y đồng thời biến đổi, một loại khí tức tuyên cổ bao la mờ mịt đột ngột bay lên, bởi vì hai cỗ khí thế đồng thời bay lên, không khí hình như cũng bắt đầu chấn động vô hình.
Trong nháy mắt tiếp theo, hai người đồng thời giơ tay lên, hai ngón tay trắng muốt như ngọc cơ hồ cùng một thời gian nhô ra từ trong hư không, giống như giống như hai viên sao băng va chạm vào nhau.
Xì!
Giống như thời gian cùng không gian ở trong một sát na này ngưng kết lại, trong nháy mắt tiếp theo, quang hoa màu xanh ngọc nhanh chóng nổ tung, Phù Vân Chỉ của Diệp Chân đột nhiên bị phá thành mảnh nhỏ. Thải Y điểm ra Phù Vân Chỉ giống như giống như sao băng đánh phía lồng ngực của Diệp Chân.
Diệp Chân cười khổ, thực lực này, thật đúng là…
Răng rắc!
Xích Ngọc Linh Giáp của Diệp Chân bắt đầu rạn nứt từng khúc, trong thời gian ngắn đã sinh ra vô số vết rạn tinh mịn, một khối Xích Ngọc Linh Giáp trước ngực Diệp Chân trực tiếp vỡ nát thành từng khối.
- Thải Y, vì sao muội thi triển ra Phù Vân Chỉ khủng bố như thế?
Diệp Chân sợ ngây người.
Cùng là Phù Vân Chỉ, Thải Y điểm ra một Phù Vân Chỉ không chỉ nổ nát Phù Vân Chỉ của hắn, còn nổ nát Xích Ngọc Linh Giáp của hắn. Phải biết, Xích Ngọc Linh Giáp của Diệp Chân, dù Hồn Hải cảnh ngũ trọng đỉnh phong như Nhị trưởng lão Kế Xa toàn lực oanh kích cũng hoàn hảo không chút tổn hại.
- Cái này...
Thải Y vén mái tóc đen mượt của bản thân.
- Chắc hẳn có quan hệ với lực lượng Thần Hồn? Ta cảm giác được trong lúc thi triển Phù Vân Chỉ, thời gian dùng làm cho điều động lực lượng Thần Hồn phải chiếm một nửa tỉ lệ.
- Lực lượng Thần Hồn của huynh bây giờ vẫn còn tương đối yếu, nếu lực lượng Thần Hồn có thể tăng lên biên độ lớn, uy lực cũng có thể tăng lên...
Lời nói nói được một nửa thì Thải Y đột nhiên không nói nữa. Bởi vì đối đại đa số người kể cả Diệp Chân, tu vi không đột phá đến Hồn Hải cảnh, tăng lên lực lượng Thần Hồn luôn rất chậm.
- Lực lượng thần hồn, chắc hẳn là vậy... Thải Y, tâm chí của ta không yếu ớt như vậy! Lực lượng thần hồn nha, ta chậm rãi tu luyện, kiểu gì cũng sẽ cường đại lên.
Điểm này, Diệp Chân hoàn toàn không cách nào so sánh được với Thải Y, Thải Y mặc dù chỉ có tu vi Hóa Linh cảnh tứ trọng, nhưng hiện tại tu vi Thần Hồn thì dù cường giả Hồn Hải cảnh đỉnh phong cũng không bằng nàng.
Chẳng qua, điều khiến Diệp Chân buồn bực là hắn đạt được khống linh khiếu môn dành cho tu luyện lực lượng Thần Hồn từ trong tay đệ tử chân truyền Đồ Phương Diệp của Tề Vân tông, hiệu quả một lần càng kém hơn so một lần.
Tùy theo lực lượng Thần Hồn của hắn ngày càng mạnh lên, cho tới bây giờ, đã không còn hiệu quả nữa.
Đương nhiên, cái khống linh khiếu môn kia vẫn có tác dụng, chí ít làm cho tu vi Thần Hồn hiện nay của Diệp Chân lớn mạnh không kém lực lượng Thần Hồn của võ giả
Hồn Hải cảnh nhất trọng.
Ầm ầm...
Thanh âm của ngọn núi sụp đổ vang lên. Vừa rồi hai người luận bàn, động tĩnh quá lớn, uy lực quá lớn, không ngờ đã chấn sụp ngọn núi.
- Không tốt rồi!
Kinh hô một tiếng, Diệp Chân kéo Thải Y chạy vội thoát đi, sau lưng bụi đất tung bay, đá vụn vẩy ra.
Cơ hồ chạy nhanh như bay ra ngoài cửa động, lướt qua Phệ Huyết Đằng, Diệp Chân mới thở phào một hơi. Chỉ qua thời gian một chớp mắt, Phù Vân Động đã sập một nửa.
Dù sao cái pho tượng võ giả có thể lĩnh ngộ Phù Vân Chỉ kia đã vỡ nát, Phù Vân Động cũng không còn giá trị gì, sập thì sập. Đáng giá mà nói chính là, Phệ Huyết Đằng ở trước cửa Phù Vân Động đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ Diệp Chân, chỉ cần Diệp Chân đến sẽ tự động tránh ra một con đường.
Nếu không phải tu vi của Diệp Chân chưa đạt tới Hồn Hải cảnh, Diệp Chân đều muốn nhận Phệ Huyết Đằng làm yêu phó, thứ này, nói không chừng rất có tác dụng trong thời khắc mấu chốt.
Ở xung quanh Phù Vân Động, sau khi thưởng thức một vòng cảnh sắc mây trời bao quanh núi non, Diệp Chân và Thải Y rời đi. Tính toán ra, Phù Vân Động đã là trạm thứ bảy dọc theo con đường này thậm chí là trạm thứ tám.
Dù sao một đường bay tới, Diệp Chân cứ dựa theo địa đồ, nơi nào có cảnh đẹp kỳ quan liền mang theo Thải Y bay tới đó.
Hai người ngồi song song trên đỉnh An Đài Sơn cùng nhìn mặt trời mọc. Đã từng nhìn thác nước Ngọc Long khí thế kinh người, nước chảy như bay rơi thẳng xuống dưới, đã từng ngồi xếp bằng bên trong đám mây, lăng không ngóng nhìn con cá bơi qua bơi lại trong hồ trong suốt.
Nhưng mà, hai người hưởng thụ nhất là ban đêm đốt một đống lửa, nướng cá, rúc vào với nhau nhìn trăng sao sáng lấp lánh đầy trời đêm.
Trên đường cảnh đẹp rất nhiều, Diệp Chân an bài du ngoạn một trạm sau cùng là Ngọc Thủy hồ. Diệp Chân chuẩn bị ở Ngọc Thủy hồ thu lấy Xích Linh Ngọc do Ngọc gia khai thác sẽ cùng Thải Y tiến vào Hắc Long cổ địa.
Lúc này, hai người một nam một nữ đang phi hành trên bầu trời Thải Hồng sâm lâm, Diệp Chân chuẩn bị cùng Thải Y đi vào sâu bên trong Thải Hồng sâm lâm tìm xem Thải Hồng Chi Thụ.
Nghe nói, Thải Hồng Chi Thụ là một trong thập đại kỳ cảnh của Hắc Long Vực.
Bất kỳ thời khắc nào, từ bất cứ phương hướng nào nhìn, Thải Hồng Chi Thụ đều giống như một đạo cầu vồng, nếu ngồi trên đỉnh Thải Hồng Chi Thụ nhìn về phía bốn phương tám hướng, khắp nơi đều là cầu vồng, cảnh đẹp như thế, nghe nói có thể khiến người ta say.
Lại có cả một đôi cầu vồng chim bay ra bay vào theo nhau, vô cùng xinh đẹp.
Mà Thải Hồng Chi Thụ này, chính là trạm đếm ngược thứ hai mà Diệp Chân và Thải Y du ngoạn, bọn hắn một đường đi, bỏ ra hơn nửa tháng thời gian, cách thời gian Hắc Long cổ địa mở ra không lâu nữa.
- Diệp Chân ca ca, cám ơn huynh, những ngày này chính là thời gian ta vui sướng nhất trong đời. Ta chưa từng nghĩ tới, mỹ cảnh thế gian này lại có thể kỳ dị đến loại trình độ này.
Bốn chữ “Diệp Chân ca ca” này là Thải Y nghĩ ra được cách xưng hô thân mật nhất với Diệp Chân, mặc dù trên thực tế, tuổi tác của Thải Y lớn hơn Diệp Chân đến bốn năm tuổi.
Nhưng Thải Y thích xưng hô thế này, Diệp Chân càng thích nghe, dứt khoát cứ như vậy.
- Sau này, còn nhiều cơ hội, thiên hạ này có khá nhiều loại mỹ cảnh! Hắc Long Vực xem hết, chúng ta sẽ rời khỏi Hắc Long Vực, đi Thủy Vân Vực càng xa, Tam Quang Vực. Nghe nói kỳ cảnh nơi đó càng thêm mỹ lệ!
Diệp Chân nói.
Những chuyện liên quan tới Thủy Vân Vực, Tam Quang Vực này vẫn là do trước đó vài ngày Diệp Chân nhìn thấy từ tuyệt bí điển tịch bên trong tông môn. Hiện tại ở Tề Vân tông, ngoại trừ Tề Vân bí điển Diệp Chân không thể đọc ra, những cái khác Diệp Chân có thể mở ra toàn bộ xem.
Tề Vân tông có hơn ngàn năm truyền thừa. Có mấy trưởng lão đều đi du lịch rất nhiều nơi, những chuyện về Thủy Vân Vực, Tam Quang Vực chính bởi vậy mà tới.
Nghe nói, nơi đó cường giả càng nhiều, võ đạo càng thêm hưng thịnh. Đương nhiên, kẻ ngoại lai cũng càng thêm khó có thể dừng chân.
- Ừm, tốt!
Nghĩ nghĩ, Thải Y nghiêm túc nhẹ gật đầu.
- Meo ô....
Vân Dực Hổ tiểu Miêu dưới thân hai người ngồi đột nhiên phát ra từng tiếng gọi, có chút vội vàng.
- Nó nói cái gì?
Thải Y hỏi.
- A, tiểu Miêu nói, chúng ta muốn đi đâu, nhất định phải mang theo nó, nó sẽ rất cố gắng để bay!
- Gia hỏa này!
Thải Y nhẹ nhàng vỗ cái đầu to lớn của Vân Dực Hổ, phát ra từng chuỗi tiếng cười như chuông bạc. Bỗng nhiên, những tiếng cười như chuông bạc của Thải Y đột ngột dừng lại, đôi mi thanh tú hơi cau, vẻ mặt chú ý ngưng thần yên lặng lắng nghe.
- Thế nào, đã xảy ra chuyện gì?
- Suỵt…
Thải Y làm ra thủ thế đừng nói chuyện, nhắm lại đôi mắt đẹp, từng đạo ngũ thải quang hoa đột nhiên từ trung tâm trán của Thải Y tản ra giống như nước gợn sóng, hướng về bốn phương tám hướng.
Diệp Chân có thể cảm ứng được, bên trong từng đạo từng đạo ngũ thải quang hoa kia ẩn chứa lực lượng thần hồn rất kinh khủng.
- Thải Y làm cái gì đây?
Rất nhanh, một lớp mồ hôi mỏng manh thấm ra ở chóp mũi Thải Y, ngay cả sắc mặt của nàng cũng trở nên tái nhợt. Diệp Chân rõ ràng, đây là dấu hiệu lực lượng Thần Hồn của tiêu hao quá độ.
Ngay khi Diệp Chân nhịn không được muốn đánh gãy Thải Y, Thải Y đột nhiên mở hai mắt ra, trong đôi mắt còn mang theo một tia vui mừng.
- Diệp Chân ca ca, theo phương hướng này, phi hành bốn vạn dặm.
- Ừm, ta ngủ một chút, tới nơi gọi ta!
Vừa nói chuyện, Thải Y vừa uống luôn hai bình Ninh Thần Ngọc Dịch, sau đó thân thể mềm nhũn, đổ nghiêng vào trong lòng của Diệp Chân, chìm sâu vào trong giấc ngủ.
Lúc Thải Y ngủ, yên lặng mà an tường, chỉ là lúc này sắc mặt tái nhợt làm cho người ta có chút đau lòng.
Diệp Chân thực sự nghĩ mãi mà không rõ, Thải Y vừa nãy làm gì, chỉ ngắn ngủi thời gian mấy chục hơi thở đã tiêu hao lực lượng thần hồn quá mức, còn đặc biệt yêu cầu hắn theo phương hướng nọ phi hành bốn vạn dặm?
Nghi hoặc thì nghi hoặc, Diệp Chân vẫn dựa theo giao phó trước khi ngủ của Thải Y, bảo tiểu Miêu phi hành theo hướng kia.
Chẳng qua, vì chiếu cố ngủ Thải Y, Diệp Chân tận lực khiến tiểu Miêu duy trì một tốc độ phi hành đều đặn, còn cố ý dựng lên một Linh Lực kết giới bảo vệ Thải Y đang ngủ.
Tiểu Miêu xác thực giảm đi vô số chuyện cho Diệp Chân, cho dù đang chạy cũng có thể nghỉ ngơi, tu luyện, tinh thần tràn đầy, căn bản không mỏi mệt sau khi đường dài phi hành.
Đương nhiên, trong tình huống bình thường, tiểu Miêu cũng chỉ dùng tốc độ bay phổ thông, một canh giờ bay được ước chừng khoảng ba ngàn sáu trăm dặm, mà bốn vạn dặm cần nó phi hành hơn một ngày.
- Ừm, khoảng cách bốn vạn dặm, sắp đến rồi nhỉ?
Giữa trưa ngày thứ hai, Diệp Chân xem chừng khoảng cách sắp đến, nhưng nhìn Thải Y ngủ rất ngon, cũng không lập tức đánh thức nàng mà lệnh cho tiểu Miêu chậm rãi phi hành, quan sát xung quanh có cái gì dị thường không.
Trên biển mây, không nhìn ra điều khác thường gì.
- Tiểu Miêu, phi hành tầng trời thấp!
Dùng vân khí quanh người một chút, độ cao lập tức giảm xuống, phía dưới là mảng lớn rừng rậm cùng vùng núi, hẳn là sâu trong Thải Hồng sâm lâm.
- Nơi này, không gì dị thường… Hả? Chuyện gì xảy ra?
Trong thời gian ngắn, Diệp Chân chỉ cảm thấy trước mắt quang hoa hơi biến hóa.
Thời tiết mặt trời chói chang, đột nhiên biến thành đêm tối hàn phong gào thét.
Trên bầu trời không ngờ lại rơi xuống lượng lớn bông tuyết tung bay!
- Lạnh quá!
Diệp Chân nhịn không được rùng mình một, sau đó, trong mắt dâng lên vô số ngạc nhiên.
- Điều này sao có thể?
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất