Chương 330: Lễ Vật Của Thải Y
- Lạnh quá!
Diệp Chân không ngừng lạnh rùng mình, trong đôi mắt hiện lên vẻ sợ hãi vô cớ, đầu lại cao tốc vận chuyển.
Đối với võ giả mà nói, sau khi tu vi bước vào Chân Nguyên cảnh, ảnh hưởng của bốn mùa nóng lạnh sẽ có hạn, khi tu vi bước vào Dẫn Linh cảnh thì có thể xưng nóng lạnh bất xâm.
Đương nhiên, loại này nóng lạnh bất xâm chỉ là nhiệt độ bốn mùa bình thường biến hóa, tỉ như tuyết rơi không lạnh, mặt trời chiếu xạ không nóng, vẫn không thể chống cự nhiệt độ biến hóa cực đoan, giống như dùng hỏa thiêu ngươi, vẫn chịu không được.
Khi võ giả tu vi bước vào Hóa Linh cảnh, sau khi bắt đầu rèn luyện Hậu Thiên linh thể, nóng lạnh bất xâm lại một lần nữa đạt được tăng cường, dù một số cực đoan thời tiết biến hóa cũng không ảnh hưởng tới.
Giống như hiện nay loại thời tiết tuyết bay này liền có thể khiến Diệp Chân cảm giác lạnh, đó là tuyệt đối không thể, huống chi trong thời gian ngắn lạnh đến đánh rùng mình, trực tiếp lạnh tận xương tủy.
- Có gì đó kỳ quái, tuyệt đối có gì đó kỳ quái!
Nơi này trong thời gian ngắn trời nắng chói chang biến tuyết bay, bản thân rất quỷ dị.
- Chẳng lẽ là huyễn cảnh?
Trong khi đang suy nghĩ, Diệp Chân lựa chọn phương thức trực tiếp nhất, đánh thức Thải Y.
Nếu Thải Y cố ý bảo hắn tới nơi này, có lẽ nàng đã biết cái gì.
- Ừm, tuyết rơi? Không đúng!
Trong nháy mắt tỉnh lại ban đầu, Thải Y lộ ra vẻ nghi hoặc, một chùm ngũ thải quang hoa đột ngột tản ra từ cái trán, những nơi mà bồng ngũ thải quang hoa kia đi qua giống như bị ánh mặt trời ấm áp nhất chiếu sáng vào, cảm giác rét lạnh đột ngột biến mất, nhưng bông tuyết vẫn bay lả tả ở chỗ cũ.
- Diệp Chân ca ca, chúng ta xông vào một Thần Hồn huyễn cảnh, nhưng mà nơi này cũng chính là mục đích của chúng ta.
Đột nhiên, Thải Y hướng về phía Diệp Chân cười tinh nghịch.
- Diệp Chân ca ca, đợi một lát, ta sẽ tặng một lễ vật cho huynh!
- Lễ vật? Lễ vật gì?
Diệp Chân vừa nghi hoặc, lại cảm thấy có chút giật mình, thì ra trước đây Thải Y tiêu hao lực lượng Thần Hồn quá mức cố ý khiến hắn đi hơn bốn vạn dặm tới nơi này là muốn tặng hắn một món lễ vật.
- Một lát nữa huynh sẽ biết, nhưng hiện tại chúng ta cần phải cẩn thận một chút.
Gia hoả kia còn mạnh hơn một chút so với trong tưởng tượng của ta. Đúng rồi, Kiếm Tâm Thông Minh của huynh mặc dù không phá được nhưng lại có thể khám phá ra Thần Hồn huyễn cảnh này, không bị ảo cảnh ảnh hưởng.
Thải Y nhắc nhở một câu.
Kiếm Tâm Thông Minh quả thật có năng lực khám phá ảo cảnh. Điểm này, Diệp Chân lại quên mất.
Thần niệm khẽ động lập tức ngưng xuống kiếm mạch thứ nhất. ong!
Khi Kiếm mạch thứ nhất chấn động kêu ong ong dài lâu, cái loại cảm giác quen thuộc này lại không lan ra. Diệp Chân minh bạch, đây là tiến vào cảnh giới Kiếm Tâm Thông Minh thất bại.
Cũng may lúc này thời gian rất dư dả, sau khi dừng lại tại chỗ chờ đợi thêm nửa khắc đồng hồ, Thần niệm của Diệp Chân lần nữa ngưng tụ, bản nguyên kiếm mạch màu vàng to lớn lập tức vạch phá hư không, lấy một loại tần suất rung động kỳ dị, hình như hòa cùng hư không này làm một thể, cái loại cảm giác quen thuộc thấy rõ mọi việc này lần nữa nổi lên trong lòng.
Tức thì một loại cảm giác mọi thứ đều chênh lệch cực kỳ quỷ dị hiện ra trong lòng Diệp Chân, Diệp Chân khó chịu đến mức muốn thổ huyết.
Ở trong cảm giác của Diệp Chân, lúc này nên là trời nắng chói, nhưng trong tầm mắt, lại tuyết lớn đầy bồng bềnh. Cũng may ý chí Diệp Chân cực kỳ cứng cỏi, bằng không chỉ là loại cảm giác lệch lạc khác biệt này có thể khiến cho tâm thần hắn đại loạn.
- Ừm, tốt, Diệp Chân ca ca có thể nhìn thấy đường sao?
Khiến cho Diệp Chân kinh dị là, Thải Y lại có thể cảm ứng được Diệp Chân đã tiến nhập trạng thái Kiếm Tâm Thông Minh, điều này khiến Diệp Chân vô cùng giật mình.
Hiện tại Thải Y đến cùng có bao nhiêu lợi hại?
Dưới sự dẫn dắt của Thải Y, Diệp Chân và Thải Y nắm tay trong tay bay hướng về chỗ sâu thăm thẳm, về phần Vân Dực Hổ tiểu Miêu đã sớm bị lạnh cóng đến run lẩy bẩy, chui vào trong ngực Thải Y.
Quanh người Thải Y chính là một nơi thiên nhiên cảng tránh gió, sẽ không bị cái Thần Hồn huyễn cảnh này ảnh hưởng. Còn Diệp Chân có Kiếm Tâm Thông Minh, chỉ có thể duy trì chính hắn khám phá Thần Hồn huyễn cảnh này, không chịu Thần Hồn ảo cảnh ảnh hưởng, lại không cách nào bảo hộ tiểu Miêu không chịu Thần Hồn ảo cảnh ảnh hưởng.
- Nơi này chính là cửa vào, chúng ta xuống dưới đi!
Lối vào theo như lời Thải Y, phía dưới là trên một trăm gốc cổ thụ che trời mà hơn trăm người cùng ôm không hết. Bên cạnh rừng cổ thụ này có một dòng sông nhỏ chảy qua, bên trong đám cây cổ thụ lại có vũng nước nhỏ rộng mười mét vuông.
Nước trong vũng nước nhỏ đục ngầu, mang theo một tia xanh âm trầm. Bên cạnh vũng nước tràn đầy bạch cốt của các loại động, nhìn qua liền biết là một vũng nước độc người sống chớ nên tới gần.
Trong mắt nhìn thấy chính là tình cảnh như thế, nhưng Kiếm Tâm Thông Minh của
Diệp Chân cảm ứng được, tình hình hoàn toàn khác nhau.
- Đây là....
Thời khắc Diệp Chân đang muốn mở miệng, đã thấy ba trung niên võ giả run lẩy bẩy bên cạnh vũng nước, nhìn tuổi, toàn bộ đều từ năm mươi trở lên, khả năng tuổi thật càng lớn hơn một chút.
Tu vi mỗi người đều rất kinh người, tất cả đều là Hóa Linh cảnh ngũ trọng đỉnh phong, hẳn là loại thật lâu không cách nào đột phá đến Hồn Hải cảnh.
Lúc này, ba trung niên võ giả cóng đến toàn thân phát xanh, ngón tay trần trụi lộ ra, đều cóng thành một màu xanh đen. Có thể đoán được, nếu cứ kéo dài như vậy, chờ đợi ba võ giả này chính là chết cóng, sống sờ sờ chết cóng.
Nhìn thấy một màn này, Diệp Chân có chút nghiêm nghị.
Thật ra thời tiết lúc này là trời nắng chói, nhưng ba người này lại cơ hồ bị đông chết.
Thần Hồn huyễn cảnh trước mắt, nói đến cùng, vẫn chỉ là huyễn cảnh mà thôi, cũng không năng lực thay đổi thời tiết cùng nhiệt độ nhưng Thần Hồn huyễn cảnh khủng bố ở chỗ này.
Hắn cũng không thay đổi gì, chỉ thông qua huyễn cảnh nói cho bọn hắn biết, nơi này rất lạnh, vô cùng lạnh, lạnh đến ngươi phát run, có thể đóng băng nứt vỡ ngón tay của ngươi, đông kết huyết mạch của ngươi.
Sau đó, những người không cách nào khám phá ảo cảnh này sẽ tin tưởng nơi này rất lạnh, chỉ cần tin tưởng nơi này lạnh, hắn sẽ cảm giác được lạnh, giống như Diệp Chân mới vừa tiến vào ảo cảnh, cho tới khi lạnh đến không thể chịu đựng, tiến vào một loại trạng thái bản thân tự đóng băng, cuối cùng, mình bị mình chết rét.
Nói đến đầu sỏ gây tội thật ra là bị lực lượng Thần Hồn của mình làm cho chết cóng.
- Diệp Chân ca ca, mau cứu bọn hắn? Lại không cứu, bọn hắn sẽ thực sự bị chết rét!
Nhìn ánh mắt tinh khiết của Thải Y, Diệp Chân khẽ gật đầu. Thải Y là như vậy, hiền lành giống như một tờ giấy trắng, chỉ muốn cứu người.
Đương nhiên, đổi lại Diệp Chân cũng sẽ cứu. Nhưng mà trước khi cứu người, tuyệt đối sẽ làm một số bố trí.
Ba điểm ngũ thải linh quang bay ra từ đầu ngón tay của Thải Y, rơi xuống đỉnh đầu ba trung niên võ giả. Trong thời gian ngắn, ba người đồng thời giật mình.
- Ta... Ta làm sao lại đông lạnh thành như vậy?
- Chúng ta thế nào?
Linh quang trên người ba người hiện lên, thời gian mấy hơi thở, ngón tay bị cóng đến xanh đen muốn thối rữa liền khôi phục bình thường, căn bản nhìn không ra thời gian mấy hơi thở trước, ba người này là ba người hấp hối sắp chết cóng.
- Đa tạ hai vị cứu trợ, ba người chúng ta vô cùng cảm kích!
Hiểu được tình huống, ba người đồng thời hướng đến Diệp Chân, Thải Y khom người làm lễ.
- Tại hạ Long Trạch, đây là Lưu Phi, đây là La Lưu, xin hỏi cao tính đại danh của ân công.
- Cảm kích thì không cần, ta gia trì linh quang cho các ngươi nhiều nhất chỉ có thể giúp cho các ngươi khám phá huyễn cảnh này nửa canh giờ, vẫn mau chóng rời khỏi nơi này đi.
- Diệp Chân ca ca, chúng ta đi thôi!
Trong lúc nói chuyện, Thải Y kéo tay Diệp Chân bước về hướng vũng nước bên trong đám cổ thụ che trời.
- Diệp Chân ca ca ca, chúng ta nhảy xuống!
Theo thanh âm của Thải Y vang lên, Diệp Chân và nàng đồng thời nhảy lên thật cao, nhảy về phía giữa vũng nước.
- Đừng, cái vũng nước kia có độc!
- Cẩn thận!
Ba người Long Trạch, Lưu Phi, La Lưu đồng thời kinh hô.
Trong nháy mắt tiếp theo, ba người há to miệng đến mức có thể nhét vào một đầu trâu, sau khi nhảy một cái, ân nhân cứu mạng của bọn hắn, Diệp Chân và Thải Y hư không tiêu thất.
Trong nháy mắt, ba người hai mặt nhìn nhau, các loại quang hoa liên tiếp bay ra từ trong ánh mắt, giống như một vở nhân gian bi hài kịch. Ba người bọn hắn khi đi lịch lãm rèn luyện, phát hiện sự dị thường của nơi này, suy đoán nơi này khả năng có bí cảnh, ở chỗ này thăm dò nửa năm lâu, lại luôn không được kỳ môn mà vào, còn kém chút chết cóng tại nơi đây.
Bây giờ đột nhiên phát hiện, vũng nước độc bọn hắn ngay cả tới gần cũng không nguyện ý kia lại là cửa vào.
Phía dưới vũng nước, Diệp Chân và Thải Y nhảy vào vũng nước độc cũng không như tưởng tượng bị bẩn thỉu bám vào trên người, ngược lại, sau khi hai người nhảy một cái, một tiên cảnh khúc kính thông u đột ngột xuất hiện ở trước mặt.
Khắp nơi là dây leo xanh biếc, hoa cỏ, dòng suối nhỏ róc rách lưu động, còn có một cầu đá bị cỏ non bao trùm, hai bên cầu đá, tràn đầy hoa tươi nở rộ.
- Nơi này?
- Ô!
Tiếng gào thét thê lương đủ làm xuyên kim liệt thạch đột ngột vang lên từ bốn phương tám hướng trong tiên cảnh, thanh âm gào thét lọt vào tai, một loại cảm giác buồn nôn, bực bội khó có thể hình dung đột ngột nổi lên trong lòng.
Bên trong tiếng gào thét, cảnh giới Kiếm Tâm Thông Minh của Diệp Chân đột nhiên bắt đầu chấn động kịch liệt, gần như muốn vỡ vụn.
Một đạo ngũ thải linh quang tức thời tan vào trán Diệp Chân, giống như hạn hán đã lâu gặp mưa, trong thời gian ngắn, khiến cho Diệp Chân sinh ra đủ loại tâm tình mặt trái bởi vì tiếng gào thét này biến mất.
- Diệp Chân ca ca, khá hơn chút không, huynh không sao chứ.
- Còn ổn, này, vừa rồi tiếng kêu kia?
Sắc mặt Diệp Chân có chút tái nhợt hỏi.
- Đó là thanh âm của Huyễn Hồn Thú! Diệp Chân ca ca, cẩn thận chút, gia hỏa này vô cùng giảo hoạt, cũng vô cùng hung tàn....
- Ô!
Thải Y lời nói chưa xong, âm thanh gào thét thảm thiết của Huyễn Hồn Thú lần nữa vang dội, nhưng mà lần này, âm thanh lại có chút không giống nhau.
Trong tiếng gào thét thảm thiết, nơi nhân gian tiên cảnh này đột ngột vặn vẹo biến ảo trong mắt Diệp Chân và Thải Y, màu xanh lá của cỏ cây biến thành từng con Yêu thú quỷ quái, nước chảy biến thành độc chướng bay lên, những bông hoa cỏ màu sắc tiên diễm lại trở thành liệt diễm mang theo nhiệt độ kinh người.
Bên trong tiếng gào thét của Huyễn Hồn Thú, từng con Yêu thú quỷ quái, độc chướng, liệt diễm kia đều giống như thuỷ triều xông tới Diệp Chân và Thải Y.
- Diệp Chân ca ca, không có việc gì, những thứ này đều là ảo ảnh, huynh bảo trì Kiếm Tâm Thông Minh..
Đột nhiên, lợi trảo một đầu quỷ quái hung hăng nhào vào phía trên Xích Ngọc Linh Giáp trong ngực Diệp Chân, không ngờ lại mang theo một chút tia lửa do sắt thép va chạm ra, một đóa liệt diễm đến gần trong nháy mắt, mái tóc Thải Y phát ra một mùi hương như vật bị đốt cháy.
Trong chớp mắt, sắc mặt Thải Y đại biến.
- Không tốt, là Huyễn Hồn Thú Vương!