Tạo Hóa Chi Vương

Chương 340: Vân Dực Hổ Tiểu Miêu Nghịch Tập

Chương 340: Vân Dực Hổ Tiểu Miêu Nghịch Tập
Oanh!
Hai đạo lôi quang to bằng cánh tay trẻ con một trước một sau, cơ hồ phong kín đường lui của Vân Dực Hổ tiểu Miêu, hơn nữa tốc độ cực nhanh.
Nhưng mà, tiểu Miêu cũng rất cao minh, thời khắc mấu chốt, thân hình khổng lồ bỗng nhiên vọt tới, tránh khỏi lôi quang phía sau, quanh người tụ lại vân khí, một cái đuôi hổ dài đến mười mấy thước giống như cái roi hung hăng quất về phía lôi quang.
Tư!
Uy lực lôi quang cực kỳ cường đại, làm cho đuôi hổ của tiểu Miêu cháy đen không thôi, hồ quang điện màu xanh bắt đầu tán loạn khắp người Vân Dực Hổ, bổ đến lông tóc quanh người tiểu Miêu dựng ngược, hổ thân khổng lồ không nhịn được run lẩy bẩy.
Tâm Diệp Chân lập tức cao lên.
Trên bầu trời, một kích thành công, lợi trảo của Phong Dực Lôi Ưng giống như lợi đao, cắt về phía Vân Dực Hổ đang run rẩy kịch liệt.
Thần sắc Thải Y đột ngột trở nên khẩn trương.
Vẻ tươi cười nổi lên khóe miệng Bộ Trường Thiên.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, ngay khi lợi trảo của Phong Dực Lôi Ưng sắp cắt vào cái ót của Hổ tiểu Miêu, hai chân tiểu Miêu mềm nhũn, bỗng nhiên lăn nằm trên đất.
Xùy!
Vết thương sâu tới xương đột ngột xuất hiện trên phần lưng Vân Dực Hổ, đại lượng hổ huyết cuồng phún mà ra, nhưng cuối cùng vẫn tránh khỏi trí mạng yếu hại.
Một màn này, làm cho tâm Diệp Chân đang treo lên tới cổ họng thoáng buông lỏng.
- Đáng tiếc, hổ huyết tươi mới như thế lại lãng phí.
Chân truyền Kiếm Nguyên tông Đào Huy đột nhiên cười nói.
Trên dưới Kiếm Nguyên tông bây giờ hận thấu xương Diệp Chân, hận không thể sinh đâm Diệp Chân mấy vạn kiếm. Chân truyền Kiếm Nguyên tông Đào Huy đứng đối diện Diệp Chân, mặt không thể bình thường hơn.
- Ha ha. Đào huynh cứ yên tâm, nếu như ngươi ưa thích hổ huyết tươi mới, một lúc sau, muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu.
Bộ Trường Thiên thoải mái cười to, giống như đã liệu định thành quả chiến đấu.
Đám địch nhân của Diệp Chân đang cười, nhưng thần sắc của Diệp Chân lại trở nên khẩn trương.
Phong Dực Lôi Ưng cực kỳ có linh tính, một chiêu trọng thương Vân Dực Hổ tiểu Miêu, lập tức đuổi theo. Một lần lại một lần từ phía trên không trung đáp xuống, lợi trảo mở ra một đạo lại một đạo miệng vết thương trên người tiểu Miêu.
Mặc dù tiểu Miêu liên tục gầm thét, nhưng không thể tránh khỏi lâm vào hoàn cảnh đỡ trái hở phải. Cho dù liều mạng hay là Lực đặc thù, Phong Dực Lôi Ưng đều chiếm hữu ưu thế cực lớn.
Li!
Một tiếng ưng gáy vang dội, một trảo Phong Dực Lôi Ưng xốc tiểu Miêu ngã nhào.
Quanh người ngưng tụ Phong hệ Linh Lực cuồng quyển, hai ưng trảo tả hữu mở rộng, trảo trảo như đao, lập tức bức Vân Dực Hổ tiểu Miêu lâm vào tuyệt cảnh.
Xùy!
Một ưng trảo bắn ra Phong hệ Linh Lực như thiểm điện cắt về phía phần cổ Vân Dực Hổ, ý muốn chém đầu tiểu Miêu.
Lúc này, Vân Dực Hổ tiểu Miêu vừa mới ổn định thân hình, tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể đón đỡ.
Nhưng bản thân tu vi của tiểu Miêu thấp hơn so với Phong Dực Lôi Ưng một giai, mà giờ luân phiên bị thương, liên tục ở thế yếu, đón đỡ căn bản không tiếp nổi, tiểu Miêu coi như không bị chém đầu, cũng phải bị mở ngực mổ bụng.
Trong thời gian ngắn, tiểu Miêu đứng trước cánh cửa sinh tử.
- Tiểu Miêu!
Dưới tình thế cấp bách, thân hình Diệp Chân lắc lư một cái, khi chưa có di động, một cánh tay Bộ Trường Thiên để ngang trước người Diệp Chân.
- Diệp Chân, ta và ngươi sớm đã có nói trước đây, trận chiến này chỉ là trận chiến của hai con yêu bộc, do bọn nó phân ra thắng bại, hai người chúng ta ai cũng không thể nhúng tay.
- Các hạ vẫn an tĩnh xem hết trận đấu này lại nói, ít nhúng tay!
Cơ hồ là đồng thời, thân hình chân truyền Huyễn Thần tông Tả Tân và chân truyền Kiếm Nguyên tông Đào Huy cùng nhau chớp động, ngăn trước người Thải Y đang muốn cứu tiểu Miêu.
- Các ngươi....
Thải Y chán nản.
Ánh mắt Diệp Chân lại đột ngột biến đỏ.
- Tiểu Miêu!
Tiếu dung trên khóe miệng Bộ Trường Thiên đang nhanh chóng mở rộng, đột nhiên, tiếu dung trong nháy mắt ngưng trệ.
Thậm chí Mạc Tâm Thủy đang chuẩn bị rời sân cũng ngẩn người.
Những người khác đang quan chiến có chút há hốc mồm.
- Đây là...
Thời khắc sinh tử, thân hình Vân Dực Hổ tiểu Miêu giống như khí cầu bị đâm thủng, cấp tốc thu nhỏ.
Cơ hồ là trong chốc lát, hình thể Vân Dực Hổ tiểu Miêu đã từ dài mười lăm mét cao chín mét thu nhỏ đến dài năm mét cao ba mét, hình thể co lại một phần ba.
Một trảo trí mạng của Phong Dực Lôi Ưng vung không mà qua khi Vân Dực Hổ tiểu Miêu biến nhỏ.
Bí thuật Càn Khôn Như Ý.
Thời khắc mấu chốt, bí thuật Càn Khôn Như Ý xưa nay được tiểu Miêu dùng để che dấu hình thể cứu được nó một mạng.
Người quan chiến đều bởi vì một màn này thấy choáng váng.
Yêu Thú biết biến hóa hình thể cũng không phải quá thần kỳ.
Dù sao Yêu Thú có linh trí, được võ giả chỉ điểm, chỉ cần võ giả có đầy đủ kiên nhẫn, luôn có thể học được một hai dạng bí thuật.
Nhưng có thể chủ động vận dụng trong chiến đấu, đồng thời dùng nó để bảo mệnh, cái này phi thường hiếm thấy, đây cũng không phải Yêu thú có linh trí bình thường có thể làm được.
- Vậy mới tốt chứ, tiểu Miêu!
Diệp Chân hưng phấn đỏ bừng cả khuôn mặt, hung hăng siết chặt nắm đấm.
Cách đó không xa, Tả Tân và Đào Huy chặn đường Thải Y, thần sắc có chút khó coi, lại uổng làm người ác.
Ai cũng không chú ý, Thải Y bị bọn hắn ngăn lại nhìn chằm chằm Tả Tân và Đào Huy một thật sâu, nhớ kỹ bọn hắn. Ngày sau, ai cũng nghĩ không ra, chính vì uổng làm người ác cản nàng lại là ngọn nguồn bi kịch của hai người.
Tránh thoát một kích trí mạng, nhưng hình thể Vân Dực Hổ tiểu Miêu thu nhỏ nhưng không bỏ dở.
Hình thể của nó đang tiếp tục thu nhỏ lại, thu nhỏ đến dài gần hai thước cao một thước.
Thi triển bí thuật Càn Khôn Như Ý trong khoảnh khắc sinh tử vừa rồi hình như mở ra cho Vân Dực Hổ tiểu Miêu một cánh cửa chiến đấu khác.
Sau đó trong chiến đấu, Vân Dực Hổ tiểu Miêu bảo trì hình thể đến dài gần hai thước, cao một thước nhỏ nhắn xinh xắn này.
Bên trong hình thể nhỏ nhắn xinh xắn này của Vân Dực Hổ tiểu Miêu, trước mặt Phong Dực Lôi Ưng giương cánh dài đến bảy mươi, tám mươi mét thì vô cùng nhỏ yếu, hình như lập tức có thể bị Phong Dực Lôi Ưng xử lý.
Nhưng sự thật tương phản.
Dưới tình huống bình thường, loại hình thể nhỏ nhắn xinh xắn này vô cùng ăn thiệt thòi.
Nhưng loại hình thể nhỏ nhắn xinh xắn này rơi lên người Vân Dực Hổ sau khi đã có tốc độ, trở nên vô cùng linh hoạt.
Bản thể Vân Dực Hổ tiểu Miêu to lớn, có thể điều khiển vân khí, có được tốc độ có thể so sánh với Phong Dực Lôi Ưng.
Sau khi hình thể rút nhỏ gần mười lần, tốc độ và tính linh hoạt của Vân Dực Hổ, trong thời gian ngắn trở nên vô cùng kinh khủng.
Siêu việt tốc độ và tính linh hoạt của Phong Dực Lôi Ưng, lập tức làm cho ưu thế hình thể to lớn của Phong Dực Lôi Ưng biến thành một loại thế yếu.
Vân Dực Hổ tiểu Miêu nhẹ nhàng xoay người một cái có thể tránh thoát Phong Dực Lôi Ưng công kích.
Trong nháy mắt tiếp theo, Phong Dực Lôi Ưng công lâu vô ích nổi giận, lấy ra tuyệt kỹ áp đáy hòm, hai đạo lôi dực điên cuồng đánh ra, một đạo lại một đạo lôi quang như nước mưa tát về phía Vân Dực Hổ tiểu Miêu.
Đối mặt tuyệt kỹ áp đáy hòm của Phong Dực Lôi Ưng. Tiểu Miêu lần này làm được tuyệt hơn.
Thân hình lần nữa hối hả thu nhỏ. trong thời gian ngắn co lại lớn chừng bàn tay.
Sau đó, một đạo lại tiếp một đạo lôi quang của Phong Dực Lôi Ưng biến thành một trận pháo hoa mỹ lệ.
Lôi quang mặc dù lệ, nhưng Vân Dực Hổ lớn chừng bàn tay tại trong đó lại thành thạo nhẹ nhàng lóe lên có thể tránh thoát mấy đạo lôi điện oanh kích dày đặc.
Mà tốc độ của Vân Dực Hổ tiểu Miêu thậm chí còn nhanh hơn so với thiểm điện. Vân khí nhẹ nhàng thúc giục, đám người chỉ cảm thấy thời gian một nháy mắt, Vân Dực Hổ tiểu Miêu đã lòe ra vài trăm mét.
Mà trên bầu trời, Phong Dực Lôi Ưng còn đang thê lương kêu to. Tung bốn năm tia chớp về vị trí lúc trước của Vân Dực Hổ tiểu Miêu, mới phát hiện Vân Dực Hổ đã không còn ở đó.
Mấy chục hơi thở sau, Phong Dực Lôi Ưng tung ra mấy trăm đạo lôi quang vô lực kêu to một tiếng, đình chỉ lôi oanh, nguyên bản bên trên một đôi lôi dực dày đặc lôi quang đã trở nên dị thường ảm đạm, thậm chí không nhìn thấy hồ quang điện lóe lên nữa.
Thực lực của Phong Dực Lôi Ưng lại bị Vân Dực Hổ tiêu hao hết hơn một nửa.
- Rống!
Nhưng vào lúc này, Vân Dực Hổ nhỏ như có thể bỏ túi xông đến Phong Dực Lôi Ưng, phát ra tiếng hổ gầm khiêu khích, một tiếng hổ gầm tiếp theo một tiếng, Diệp Chân nghe được thiếu chút nữa bật cười.
Vừa rồi Phong Dực Lôi Ưng nhục mạ khiêu khích Vân Dực Hổ tiểu Miêu, lúc này bị
Vân Dực Hổ tiểu Miêu còn nguyên trả lại.
Nguyên bản Phong Dực Lôi Ưng bởi vì tu vi hao tổn có chút ỉu xìu, lần nữa phát ra một tiếng kêu phẫn nộ, lợi trảo co lại, như thiểm điện đánh về phía tiểu Miêu.
Nhìn một màn này, Bộ Trường Thiên đột nhiên có một loại dự cảm không tốt.
Vân Dực Hổ của Diệp Chân hình như có chút yêu nghiệt?
Nguyên bản đám võ giả không có hứng thú quan chiến cũng biến thành tinh thần chấn hưng, bắt đầu từ khi Vân Dực Hổ tiểu Miêu thi triển Càn Khôn Như Ý, thành quả chiến đấu hình như đã trở nên khó có thể đoán trước.
Bởi vì tu vi bị tiêu hao hơn phân nửa, Phong Dực Lôi Ưng hướng về phía Vân Dực Hổ tiểu Miêu triển khai vật lộn thảm thiết nhất.
Nhưng đối mặt với hình thể nhỏ nhắn của Vân Dực Hổ, bất kỳ một nào động tác công kích nào của Phong Dực Lôi Ưng đều có điểm giống... Pháo cao xạ đánh con muỗi.
Thậm chí lợi trảo phá tập mang theo kình phong đều có thể thuận thế thổi Vân Dực Hổ tiểu Miêu ra xa, nhưng mà Diệp Chân quen thuộc Vân Dực Hổ tiểu Miêu biết, đó chỉ là tiểu Miêu đang mượn lực mà thôi.
Đột nhiên, hai lợi trao của Phong Dực Lôi Ưng như thiểm điện hướng về phía Vân Dực Hổ tiểu Miêu phiên bản bỏ túi, giống như diều hâu trảo con gà.
Nhưng ưng trảo này quá lớn, lớn đến nổi dù đã khép lại, Vân Dực Hổ tiểu Miêu vẫn lao ra ngoài được.
Trong thời gian ngắn, Vân Dực Hổ tiểu Miêu phiên bản bỏ túi đã trôi dạt đến vị trí cách Phong Dực Lôi Ưng hơn mười mét, độ cao ngang với Phong Dực Lôi Ưng.
Ngay tại một sát na này, Linh Lực màu xanh bàng bạc đột nhiên nổ tung, hình thể của Vân Dực Hổ tiểu Miêu phiên bản bỏ túi cơ hồ trong nháy mắt khôi phục thành bản thể lớn.
Giống như l Vân Dực Hổ tiểu Miêu tận lực khống chế, tận lực tính toán, bản thể của nó vừa khôi phục, đầu hổ của Vân Dực Hổ tiểu Miêu đã phi thường xảo xuất hiện ở bên cạnh Phong Dực Lôi Ưng.
Nháy mắt hiện ra bản thể, Vân Dực Hổ tiểu Miêu mở ra miệng to như chậu máu, bỗng nhiên duỗi đầu ra cắn đến cổ Phong Dực Lôi Ưng.
Sau đó, dùng sức khẽ cắn.
Trong nháy mắt tiếp theo, hổ khẩu của Vân Dực Hổ tiểu Miêu với lực lượng kinh khủng toàn bộ bộc phát ra, tiếng xương cốt bị gãy khiến cho người ghê răng giống như hạt đậu nổ vang dội đến.
Xoạt!
Đầu chim Phong Dực Lôi Ưng giống như diều bị đứt dây từ không trung rơi xuống, máu chim tanh nóng từ phía trên chảy xuôi ra giống như thác nước.
Một nửa thi thể Phong Dực Lôi Ưng còn lại, lúc này còn đang trong miệng Vân Dực Hổ.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất