Chương 341: Vân Dực Hổ Vương
Lạch cạch lạch cạch!
Thanh âm Vân Dực Hổ nhấm nuốt thi thể Phong Dực Lôi Ưng giống như sấm sét đánh thức những người đang ngay ngẩn xem cuộc chiến dậy, cũng đánh thức Bộ Trường Thiên đang trợn mắt há mồm.
- Lôi Ưng! Không!
Bộ Trường Thiên trừng đến muốn rách cả mí mắt, theo bản năng rống lên một tiếng, định phóng tới Vân Dực Hổ tiểu Miêu.
Thân hình Diệp Chân tức thời chắn trước mặt hắn.
- Bộ Trường Thiên, đây chính là tác phong của Huyễn Thần tông các ngươi? Vừa rồi ngươi còn ngăn cản ta nhúng tay, nói đây là cuộc chiến đấu giữa hai yêu phó, hiện tại, ngươi lại muốn ra tay giúp Phong Dực Lôi Ưng báo thù?
- Ngươi....
Bị câu nói của Diệp Chân ngăn lại, Bộ Trường Thiên lập tức có chút không chịu nổi, cả người cũng trở nên thanh tỉnh, trên mặt, trong mắt đều tràn đầy vẻ đau lòng, ngay cả gân xanh trên trán đều co quắp.
Vân Dực Hổ tiểu Miêu trưởng thành có tác dụng với Diệp Chân quan trọng biết bao, cũng giống như vậy, Phong Dực Lôi Ưng trưởng thành cũng phát huy tác dụng quan trọng cho Bộ Trường Thiên!
Thậm chí có hơn chứ không kém.
Luận về tình cảm, Phong Dực Lôi Ưng đi theo bên người Bộ Trường Thiên đã vượt qua mười năm, vào sinh ra tử, thân như huynh đệ, xưng là bạn lữ trưởng thành cũng không cho nói.
Nhưng mà bây giờ nó lại chết rồi.
Lại còn chết ở trước mắt Bộ Trường Thiên, lúc này hắn đến cùng có bao nhiêu thống khổ cũng chỉ có một mình hắn biết mà thôi.
Song quyền nắm chặt sít sao, móng tay đâm vào trong lòng bàn tay, máu tươi không tự chủ được chảy mà.
Tả Tân và Đào Huy vừa rồi ngăn cản Thải Y thì lại quá sợ hãi, kể từ khi nhìn kết quả, hành vi vừa rồi bọn hắn ngăn cản Thải Y giống như đám ngu xuẩn không sai biệt lắm.
Gương mặt Mạc Tâm Thủy thì giật mình, hắn thế nào cũng không nghĩ ra, cuộc chiến đấu giữa hai đại yêu phó, chiến thắng sau cùng không ngờ chính là Vân Dực Hổ.
Khôi phục bản thể, Vân Dực Hổ nuốt thi thể Phong Dực Lôi Ưng vô cùng nhanh, chỉ trong chốc lát, thi thể Phong Dực Lôi Ưng đã bị nó ăn hơn phân nửa.
Lúc này, Bộ Trường Thiên vừa rồi tức giận sôi trào đã triệt để phản ứng lại.
- Diệp Chân, tránh ra, ta muốn nhặt xác cho Lôi Ưng!
Diệp Chân thì lại dùng một loại ánh mắt không tín nhiệm nhìn về phía Bộ Trường Thiên.
- Yên tâm, Bộ Trường Thiên ta đã nói lời sẽ giữ lời!
Cũng trong lúc Bộ Trường Thiên nói chuyện, thân hình Vân Dực Hổ lại khẽ động, ném đi xương cánh chim Phong Dực Lôi Ưng không còn thịt ra ngoài, xông về cái đầu to lớn rớt xuống mặt đất của Phong Dực Lôi Ưng.
Lạch cạch!
Vài tiếng vang lên, Vân Dực Hổ tiểu Miêu đã nuốt cái đầu không lớn lắm của Phong Dực Lôi Ưng vào bụng, còn có hai viên Yêu Đan hệ phong lôi trong đó.
Hai viên Yêu Đan hệ phong lôi vào bụng lập tức hóa thành năng lượng cuồn cuộn phát tán toàn thân Vân Dực Hổ, từng đạo sóng lớn kỳ dị đột nhiên truyền ra từ trên thân tiểu Miêu.
Rống!
Vân Dực Hổ tiểu Miêu ngẩng đầu thét dài, tiếng gào như sấm, lại cũng như hiệu lệnh, trong tiếng gào, vân khí đầy trời bắt đầu tụ tập trên đầu nó.
Trên người Vân Dực Hổ tiểu Miêu phát tán ra ba động kỳ dị, càng ngày càng nghiêm trọng.
- Đây chẳng lẽ là...?
Kiến thức rất rộng, ánh mắt Mạc Tâm Thủy biến đổi, thần sắc trở nên kinh dị.
Trong đám người, bên trong võ giả xem chiến cũng có những người có kiến thức phong phú đã nhìn ra một chút manh mối, từng người đều lộ ra vẻ giật mình.
- Súc sinh, lại còn có cơ duyên đến bực này!
Trong hư không, một trong chủ sự thi đấu lâm thời đứng trên Hắc Long cổ địa, gương mặt của chấp sự Thanh Dực lộ ra vẻ kinh hãi.
Vân Dực Hổ tiểu Miêu gào thét, còn có động tĩnh trên người nó tản ra, cơ hồ đã kinh động đến tất cả chấp sự Hồn Hải cảnh.
Lần này, ngay cả truyền nhân Thiên Hoa Nam gia - Hoa Vô Song giống như ở một thế giới khác với mọi người lần thứ nhất xoay người lại, đưa ánh mắt về phía Vân Dực Hổ tiểu Miêu.
Những người khác có cảm giác khiếp sợ không tên, nhưng mà từ thời khắc Vân Dực Hổ tiểu Miêu ăn sạch sẽ đầu Phong Dực Lôi Ưng, Bộ Trường Thiên đã lập tức bạo phát.
- Khá lắm súc sinh, ngươi... Ngươi... lôi dực của ta, hỗn đản!
Trong tiếng rống giận dữ, quanh người hắn lập tức dâng lên một đạo Linh Lực ba động vô cùng bàng bạc, thân hình khẽ động, định đột phá Diệp Chân đang ngăn cản phóng tới Vân Dực Hổ tiểu Miêu.
- Cút ngay cho ta!
- Nằm mơ!
Thoáng chốc Diệp Chân đại chiến với Bộ Trường Thiên trên bầu trời.
Hưu!
Diệp Chân phóng ra Phong Vân kiếm cương lại cùng chưởng tuyệt của Bộ Trường Thiên Thiên Tuyệt Chưởng liều mạng, xem như tương xứng, khiến cho con ngươi của đám người Mạc Tâm Thủy, Tả Tân và Đào Huy đồng thời co rụt.
Thực lực của chưởng tuyệt Bộ Trường Thiên, những người bọn hắn vô cùng rõ ràng.
Diệp Chân lại có thể liều mạng đánh ngang tay, mặc dù chỉ có một chiêu nhưng mà cũng đã đủ làm cho Diệp Chân tiến vào tầm mắt của bọn hắn.
Tức thì, Mạc Tâm Thủy, Tả Tân, Đào Huy và phần đông cường giả thực lực cao cường, trong đôi mắt đều toát ra vô tận vẻ chờ mong, hi vọng Diệp Chân có thể liều thêm mấy chiêu với Bộ Trường Thiên.
Bởi vì lấy danh khí và thực lực của Chưởng Tuyệt, xác định hắn sẽ giết một đường tiến vào trong mười hạng đầu Hắc Long Bảng, Bộ Trường Thiên tuyệt đối sẽ là chướng ngại vật của những võ giả có thực lực cao cường muốn tiến vào mười trí đầu Hắc Long Bảng.
Lúc này, có thể hiểu rõ thêm mấy phần thực lực của Bộ Trường Thiên, thời gian càng dài, khả năng nắm chắc nhiều thêm mấy phần.
Đương nhiên, cũng có người liếc mắt về phía Diệp Chân.
Ví dụ như mấy đệ tử chân truyền Kiếm Nguyên tông đang nhìn chòng chọc vào Diệp Chân, chuẩn bị nghiên cứu thực lực của Diệp Chân.
Ngay lúc đến đây, chưởng giáo Kiếm Nguyên tông Ngư Nhập Hải đã hạ tử lệnh cộng thêm phần thưởng, nếu ai ở trong giải thi đấu Hắc Long Bảng có thể tại chỗ chém giết Diệp Chân, lập tức hưởng thụ đãi ngộ trưởng lão, cũng có thể chấp chưởng một phương.
Nhưng, kỳ vọng của tất cả mọi người đều theo một tiếng gầm thét mà rơi vào khoảng không.
- Diệp Chân, ngươi lớn mật!
- Theo pháp lệnh Hắc Long cổ địa, dám nhấc lên chiến đấu trong khi tham gia, chém!
Bên trong tiếng hét phẫn nộ, thân hình chấp sự Hắc Long cổ địa lâm thời - Thiên Huyễn Ưng Vương như chớp giật đánh về phía Diệp Chân, nháy mắt bổ nhào qua, Hắc Long lệnh bài đột ngột bay ra từ đỉnh đầu Thiên Huyễn Ưng Vương, như thái sơn áp đỉnh chụp về phía Diệp Chân.
Hí!
Nháy mắt bị Hắc Long lệnh bài bao phủ, trong lòng Diệp Chân xiết chặt, một cỗ uy áp không hiểu đột nhiên xuất hiện trong Thần Hồn, giống như Hắc Long lệnh bài đó vỗ xuống, mình không chút nào có thể phản kháng.
- Diều hâu chết tiệt, có thể vô sỉ đến trình độ như ngươi cũng coi như ngưu bức!
Không phải chỉ là quan báo tư thù à, tới đi!
Diệp Chân gầm thét.
- Thiên Huyễn Ưng Vương, bản tọa lấy tư cách đã chủ trì qua ba lần Hắc Long cổ địa nói cho ngươi biết, Hắc Long lệnh bài này của ngươi chụp không được.
Đột nhiên, thân hình Vạn Tinh Lâu chủ Hải Lạc Sương xuất hiện sau lưng Thiên Huyễn Ưng Vương.
- Hắc Long lệnh bài vô cùng thần minh, há là thứ ngươi có thể dùng để điên đảo hắc bạch? Đương nhiên, ngươi có thể thử một chút. Nếu như ngươi cưỡng ép thử, ngày sau ắt gặp phản phệ!
Hải Lạc Sương vượt qua hư không đứng ở giữa Diệp Chân và Thiên Huyễn Ưng Vương.
Đứng chắp tay, không chút quan tâm Thiên Huyễn Ưng Vương đang thôi động Hắc Long lệnh bài công kích.
Ánh mắt Thiên Huyễn Ưng Vương mãnh liệt, Hắc Long lệnh bài như thiểm điện ấn xuống, tốc độ cực nhanh, nhưng khi cách Diệp Chân khoảng cách càng gần, tốc độ của Hắc Long lệnh bài càng ngày càng chậm.
Khi Hắc Long lệnh bài cách đỉnh đầu Diệp Chân ba mét thì cho dù Thiên Huyễn Ưng Vương đem mạng già giãy đến đỏ bừng cũng không cách nào thôi động nửa phần.
- Điên đảo hắc bạch, lấy công báo tư thù! Thiên Huyễn Ưng Vương, ngươi tự đưa đến báo ứng sau này cho mình, tội gì khổ như thế?
Hải Lạc Sương nói.
- Báo ứng cái chim, một thân thực lực của lão tử, tung hoành thiên hạ, ai có thể báo ứng ta?
Mặc dù Thiên Huyễn Ưng Vương mạnh miệng, nhưng lại không cách nào cưỡng ép Hắc Long lệnh bài ấn xuống một phân.
- Ưng Vương, lui ra đi! Long Linh ban thưởng cho chúng ta Hắc Long lệnh bài là để cho chúng ta duy trì trật tự, chọn lựa anh tài, không thể phạm vào kiêng kị!
Đại chấp sự chủ trì cuộc tranh tài Hắc Long Bảng - Thanh Dực mở miệng.
Đến tận đây, Thiên Huyễn Ưng Vương mới có hơi lộ vẻ tức giận thu Hắc Long lệnh bài, một mặt buồn bực lui ra phía sau. Vốn muốn mượn cơ hội tiêu diệt Diệp Chân nhưng không ngờ, Hắc Long lệnh bài lại thông linh như thế.
Một màn này cũng rơi vào trong mắt tất cả võ giả Hóa Linh cảnh tham gia Hắc Long Bảng, Hắc Long cổ địa quả nhiên bất phàm.
Thiên Huyễn Ưng Vương lui xuống, nhưng chuyện cũng chưa xong, đến phiên chấp sự
Hắc Long cổ địa lâm thời Hải Lạc Sương dời ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Bộ
Trường Thiên.
- Bộ Trường Thiên, ngươi tự tiện nhấc lên tư đấu ở Hắc Long cổ địa. Niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, chỉ trừng phạt nhỏ. Nếu có tái phạm, trục xuất khỏi Hắc Long cổ địa.
- Đi!
Khẽ quát một tiếng. Hắc Long lệnh bài trong cơ thể Hải Lạc Sương đột ngột bay ra, sau khi phát ra một âm thanh chấn động tâm, như thiểm điện đập vào hậu tâm
Bộ Trường Thiên.
Bộ Trường Thiên hét thảm một tiếng, toàn thân run lẩy bẩy, trong lúc run rẩy, có chút khống chế không nổi thân hình từ trên cao rơi xuống.
Ầm!
Từ trên cao rơi xuống, Bộ Trường Thiên lập tức ngã đến mặt mũi tràn đầy hoa đào, máu tươi chảy ngang, nhưng mà sau một cú rơi này, cả người đã bớt run rẩy.
Trên bầu trời, cho dù trưởng lão Huyễn Thần tông Thanh Dực hay Thiên Huyễn Ưng Vương, sắc mặt đều vô cùng khó coi. Đệ tử của mình lại bị trừng phạt, cái này khiến mặt bọn hắn có chút khó coi.
Nhưng trừng phạt xuất ra từ Hắc Long lệnh bài, bọn hắn cũng không có cách, chỉ có thể nhịn.
Hống hống hống!
Trên mặt đất, Vân Dực Hổ tiểu Miêu ngửa mặt lên trời thét dài, tiếng gào càng ngày càng sáng, càng ngày càng liệt, trong hư không cuồn cuộn tụ tập vân khí, chậm rãi, lại tụ tập thành một chữ "Vương" cực đại!
Nháy mắt chữ "Vương" thành hình bên trong vân khí, vân khí trên bầu trời giống như núi lớn bỗng nhiên ầm ầm rơi xuống, một mạch chui vào trong cơ thể tiểu Miêu.
Hình thể tiểu Miêu hối hả bành trướng, mấy hơi thở công phu đã từ dài mười lăm mét cao mười mét tăng vọt đến dài hai mươi mét cao mười hai mét.
Không chỉ có hình thể trở nên phi thường to lớn, khí tức quanh người cũng đang tăng vọt, uy áp tản ra khủng bố kia dọa một vài võ giả Hóa Linh cảnh cách gần đó từng bước lui về phía sau, thậm chí không dám nhìn vào mắt hổ của tiểu Miêu.
- Địa Giai..... Thượng phẩm!
Thần sắc Mạc Tâm Thủy đột ngột ngẩn ngơ.
- Đột phá, tiểu Miêu rốt cục đột phá!
Cảm ứng được khí tức Vân Dực Hổ tiểu Miêu biến hóa, Diệp Chân cuồng hỉ.
Tích lũy thời gian lâu như vậy, Vân Dực Hổ tiểu Miêu đã ngay trong hoàn cảnh này mà đột phá.
Lúc này, Diệp Chân mới có chút minh bạch, tại sao lúc ấy tiểu Miêu phải cố ý phải đại chiến một trận với Phong Dực Lôi Ưng, có lẽ, chính nó cũng ý thức được đây là thời cơ nó đột phá.
Cuộc chiến số mệnh của Tiểu Miêu?
Đột nhiên, câu nói của Thải Y chợt lóe lên trong đầu Diệp Chân, chẳng lẽ Thải Y đã sớm biết một trận chiến này là thời cơ tiểu Miêu đột phá?
Nhìn khí tức Vân Dực Hổ tăng vọt, Bộ Trường Thiên mới vừa từ trên mặt đất đứng lên máu chảy đầy mặt, hàm răng trắng cắn đến khanh khách rung động, giống như cao răng đều sắp nát.
- Rống!
Sau một tiếng gầm thét cuối cùng của Vân Dực Hổ tiểu Miêu, quang hoa trên trán nó lóe lên, một chữ Vương to lớn chậm chạp hiển hiện, ngưng kết trên trán!
- Vân Dực Hổ Vương!