Chương 344: Nếu Ngươi Là Thiên, Vậy Ngươi Chính Là Thiên Mệnh
Khi tiến vào phía trước Hắc Long cổ địa, Nhị trưởng lão Kế Xa và Thất trưởng lão Chung Ly đã giảng kỹ càng tình hình và hạng mục cần chú ý hai cửa trước trong Thiên Mệnh Tam Quan cho các đệ tử chân truyền Tề Vân tông đến đây tham gia nắm rõ!
Nhưng đối với cửa thứ ba trong Thiên Mệnh Tam Quan, Thiên Mệnh, hai trưởng lão giao phó cho tất cả mọi người cũng chỉ có một câu, mọi việc bằng vào tạo hóa của mỗi người!
Nếu như nói hai cửa trước của Thiên Mệnh Tam Quan là Dây Sắt Hư Không và Vụ Hải Mê Tâm, trước khi Diệp Chân xông quan đều có bảy tám phần nắm chắc, dù sao cái đó liên quan đến thực lực.
Chỉ cần thực lực đạt tới trình độ kia, ứng đối thoả đáng thì vẫn có thể thông quan.
Nhưng cửa thứ ba Thiên Mệnh mọi thứ toàn bằng tạo hóa cá nhân, làm cho trong lòng của Diệp Chân khá là không chắc.
Theo như kinh nghiệm của lịch đại đệ tử chân truyền Tề Vân tông khi giác trục Hắc Long Bảng cửa thứ ba thiên mệnh xem ra vô cùng đơn giản.
Chỉ là vượt qua một cầu nhỏ laajo lòe linh quang.
Nhưng, người khác nhau thì đi qua cây cầu kia có kết quả hoàn toàn khác nhau.
Có người, vừa sải bước ra, đã đến bờ bên kia.
Có người, vừa sải bước ra, chính là vực sâu, như vậy trầm luân.
Có người, vừa sải bước ra, có thể là thiên lôi địa hỏa, vạn tiễn phệ tâm.
Cũng có người, vừa sải bước ra là tinh không vạn lý, Thiên Cung tiên cảnh.
Tề Vân tông đều có ghi chép đối với kinh nghiệm của mỗi một đệ tử chân truyền vượt quan Hắc Long Bảng, từ ngàn năm nay, tổng cộng có gần hai ngàn đệ tử chân truyền thành công xông đến cửa thứ ba Thiên Mệnh, nhưng mỗi người tao ngộ đều không giống nhau.
Mà trong gần hai ngàn đệ tử chân truyền đó thì trên bốn thành đều dừng ở cửa thứ ba Thiên Mệnh, vô duyên với Hắc Long Bảng.
Mỗi một lần Hắc Long cổ địa mở ra, võ giả kẹt tại cửa thứ ba Thiên Mệnh này là nhiều nhất, có đôi khi, thậm chí có thể đạt tới tỉ lệ một nửa.
- Ta thì sao đây?
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Chân cũng có chút tâm thần bất định.
- Thải Y, các trưởng lão nói, cửa thứ ba Thiên Mệnh này chính là Thiên Mệnh, liều chính là vận khí của một người, là một cửa liều nhiều nhất, muội thấy thế nào?
Diệp Chân hỏi.
Thải Y cũng không vội vã trả lời Diệp Chân mà dùng một đôi mắt biết nói chuyện lẳng lặng nhìn hắn, một mực nhìn.
Dùng một đôi mắt đẹp đặc hữu trầm tĩnh cảm nhiễm Diệp Chân. Thẳng đến một tia tâm thần bất định từ đáy lòng Diệp Chân dần dần biến mất, Thải Y mới nói một câu ảnh hưởng đến cả đời Diệp Chân.
- Diệp Chân ca ca, thật ra, nếu huynh là thiên, vậy huynh chính là.... Thiên Mệnh!
Câu nói của Thải Y như hoàng chung đại lữ vang vọng trong đầu Diệp Chân. Trong thời gian ngắn, Diệp Chân nhớ tới khi còn bé đọc được một câu trong sách —— mệnh ta do ta không do trời!
‘Nếu huynh là thiên, vậy huynh chính là.... Thiên Mệnh!" Câu nói này của Thải Y rất giống với câu "Mệnh ta do ta không do trời" nhưng lại có một loại hương vị khác.
Trong nháy mắt, trong ánh mắt Diệp Chân nhìn về phía Thải Y đột nhiên nhiều một tia.... Thần bí, còn có một tia loáng thoáng lo lắng.
Từ sau lần trước ở Vạn Linh Cốc bị Hồng Bán Giang mai phục, Thải Y đã thức tỉnh huyết mạch mà theo lời của tồn tại xé rách bầu trời kinh khủng kia, trên người Thải Y lộ ra càng ngày càng nhiều thần bí, trên thực lực biến hóa cũng càng lúc càng lớn.
Từ đầu đến cuối, tính cách của Thải Y không có một chút biến hóa nào, bao gồm cả quan hệ với Diệp Chân, giống nhau như trước.
Nhưng có đôi khi, trong lòng Diệp Chân luôn có một loại loáng thoáng lo lắng, mặc dù Diệp Chân cũng nói không rõ ràng loại lo lắng này là gì.
Nhưng mà, ý nghĩ thế này chỉ chợt lóe lên, Diệp Chân suy tư càng nhiều, vẫn là câu nói kia của Thải Y —— nếu huynh là thiên, vậy huynh chính là Thiên Mệnh!
Câu nói này làm cho Diệp Chân loáng thoáng có một loại mông lung nắm chắc đối với cửa thứ ba Thiên Mệnh, nhưng vẫn như cũ che một tấm khăn che mặt bí ẩn.
Sau khi chưởng tuyệt Bộ Trường Thiên đi ra từ trong Vụ Hải Mê Tâm, mấy người Mạc Tâm Thủy, Tả Tân cũng lần lượt ra tới, nhưng khi bọn hắn nhìn thấy Diệp Chân, biểu lộ đều giống nhau... Giật mình.
Một ngày thời gian nháy mắt đã qua, võ giả từ bên trong Vụ Hải Mê Tâm đi ra càng ngày càng nhiều, nhưng tuyệt đối không phải toàn bộ.
Giữa trưa ngày thứ hai, sau một trận gió lớn thổi qua, Linh Vụ bên trong Vụ Hải Mê Tâm giống như bị thổi tan, đột nhiên trở nên nhạt hơn rất nhiều, lộ ra bóng người lờ mờ ngồi xếp bằng bên trong.
Có người đang đi loạn bốn phía, có người cầm kiếm chém lung tung, có người đang cười, có người đang khóc, còn có một bộ phận xếp bằng ngồi dưới đất, toàn thân mồ hôi đầm đìa.
Nhưng mà, trong vụ hải cực kỳ kỳ dị, nhưng võ giả đang bị vây trong đó, bất luận đi như thế nào, biến ảo phương hướng thế nào đều giống như người hai ở hai hướng khác nhau, không gặp phải người khác.
Tự mình trải qua Vụ Hải Mê Tâm, Diệp Chân rất rõ ràng những người kia hiện tại là một loại trạng thái gì, làm cho Diệp Chân có chút giật mình là số lượng võ giả bị vây ở trong vụ hải.
Bảy trăm, Diệp Chân nhìn ra, ít nhất cũng trên bảy trăm người.
Tỉ lệ đào thải ở cửa ải này gấp ba cửa thứ nhất Dây Sắt Hư Không.
- Tỉnh lại!
Một tiếng quát lớn như sấm rền đột ngột từ trên cao vang lên, trong lúc hét vang ẩn chứa một đợt lực lượng thần hồn khác thường giống như sấm sét giữa trời quang làm cho võ giả trong vụ hải đang đắm chìm trong huyễn cảnh nháy mắt bừng tỉnh.
Cười to tiếu dung ngưng lại, khóc lớn quái dị lau nước mắt trên mặt, thần sắc từng người đều trở nên hơi khó coi.
- Thời gian một ngày đã đến, bọn ngươi đã bị đào thải, tự mình rời đi đi!
Thần sắc mọi người còn buồn ngủ ngồi trong vụ hải lập tức trở nên đắng chát.
Chân truyền Tề Vân tông Lữ Tín và Lục Thước cũng ở trong đó.
Tính cả Diệp Chân, Tề Vân tông trước mắt tổng cộng chín đệ tử chân truyền, đều có tư cách tham gia Hắc Long Bảng, nhưng cửa thứ nhất đào thải một người, cửa thứ hai đào thải hai người, trước mắt còn dư có sáu người.
Tình huống của Ly Thủy Tông và Tề Vân tông không sai biệt lắm, Diệp Chân còn chứng kiến Sở Quân, đương nhiên, hai cửa trước của Thiên Mệnh Tam Quan, Sở Quân đều thuận lợi thông qua được.
- Chư vị, cùng với lão phu một đạo mở ra cửa ải cuối cùng của Hắc Long cổ địa Hải Tuyển Tam Quan - Thiên Mệnh đi!
Thanh âm của lâm thời chấp sự Thanh Dực vang lên trên bầu trời.
Thời khắc đám người cùng nhau ứng thanh, mười hai Lệnh bài Hắc Long từ đỉnh đầu bay ra, mỗi lệnh bài cũng không phải ra một hào quang, hội tụ đến phía trước nhất bãi cỏ lớn này.
Một thiên tiệm tinh khiết do hắc vụ tạo thành xuất hiện trước mắt mọi người, mười hai đạo hào quang tụ lại, phía trên hắc vụ cuồn cuộn ngưng tụ thành một đạo quả cầu ánh sáng, trên quả cầu ánh sáng có ba chữ to linh quang lập loè —— Thiên Mệnh Kiều!
- Cửa thứ ba của Hải Tuyển Tam Quan - Thiên Mệnh bắt đầu, chư vị võ giả theo tự vượt qua Thiên Mệnh Kiều. Chỉ cần võ giả có thể thuận lợi vượt qua Thiên Mệnh Kiều đến bờ bên kia có thể tham gia tranh tài Hắc Long Bảng!
Thanh âm của Thanh Dực vang dội toàn bộ bãi cỏ.
Trước sau hai cửa trước đã đào thải hơn ngàn người, lúc này võ giả có tư cách xông cửa thứ ba chỉ có hơn một ngàn bảy trăm người.
Không hề nghi ngờ, Hoa Vô Song vẫn như cũ là võ giả thứ nhất vượt quan.
Tay cầm quạt xếp, hoa không quạt giống như đi bộ nhàn nhã bước lên Thiên Mệnh Kiều.
Trên Thiên Mệnh Kiều lập tức quang hoa đại tác, nhưng tất cả mọi người đều thấy không rõ lắm tình hình bên trên đó, càng không nhìn thấy bên trên Thiên Mệnh Kiều xảy ra chuyện gì.
Ước chừng mười hơi thở sau, thân ảnh của Hoa Vô Song ẩn ẩn thướt tha xuất hiện ở bờ bên kia của Thiên Mệnh Kiều.
- Người kế tiếp!
Lúc Thần Ẩn sơn trang Mạc Tâm Thủy bước lên Thiên Mệnh Kiều. Trên bầu trời lâm thời chấp sự Thanh Dực nhìn chằm chằm thân ảnh Hoa Vô Song, mắt lộ ra kỳ quang.
- Ưng Vương, trăm năm trước, truyền nhân của Thiên Nam Hoa gia dùng mấy hơi để xông qua Thiên Mệnh Kiều, sáu hơi thở hay bảy hơi thở?
Thanh Dực hỏi.
- Sáu hơi thở! Trăm năm trước là sư tôn đã mất của ta làm Đại chấp sự cho nên vô cùng rõ ràng chuyện này.
Thiên Huyễn Ưng Vương đáp.
- Sáu hơi thở, lần này lại dùng mười một hơi, xem ra....
Thanh Dực khẽ nở nụ cười.
- Thế nào?
Thiên Huyễn Ưng Vương có chút khó hiểu.
- Ưng Vương. Cầu kia gọi là gì?
- Thiên Mệnh Kiều?
- Vậy thì đúng rồi, trên cơ bản, thời gian qua cầu dài hay ngắn sẽ đại biểu trình độ được thiên mệnh chiếu cố. Hai trăm năm trước, truyền nhân của Thiên Nam Hoa gia dùng năm hơi, trăm năm trước dùng sáu hơi thở, còn lần này, lại dùng tới mười một hơi...
Thanh Dực nhìn thoáng qua Thiên Huyễn Ưng Vương, trong mắt tràn đầy thâm ý.
- Ngươi nói, thiên mệnh hoặc nói khí vận của Thiên Nam Hoa gia đang yếu bớt?
Trong tích tắc, trong mắt của Thiên Huyễn Ưng Vương cũng lấp lóe tinh quang.
- Chỉ có thể nói là xu thế đã thành, cái này thiên mệnh khí vận mà nói, rất huyền ảo, nói không chính xác.
- A, mau nhìn nha đầu kia!
Con mắt Thiên Huyễn Ưng Vương đột nhiên trừng lớn, thấy thân ảnh Thải Y xuất hiện ở bờ bên kia của Thiên Mệnh Kiều.
Thần sắc Thanh Dực đột ngột ngẩn ngơ:
- Nhanh như vậy? Nàng dùng mấy hơi?
- Bốn hơi thở, hoặc là ít hơn bốn hơi thở, có thể là... Ba hơi đi!
- Ba hơi....
Ánh mắt đại chấp sự Thanh Dực có chút sợ run.
- Năm trăm năm trước, khai sáng Thiên Nam Hoa gia một mạch năm trăm năm khí vận Hoa Vương Hoa Mãn Thiên thông qua Thiên Mệnh Kiều cũng dùng đến bốn hơi thở.
- Nha đầu kia chỉ cần dùng ba hơi?
Chuyện này... Điều này sao có thể?
- Thanh Dực, đừng xoắn xuýt chuyện này, Thiên Mệnh Kiều mặc dù có thể từ trình độ nhất định đưa ra khí vận của một người, nhưng cũng không phải tuyệt đối!
Ngươi quên Hoắc Truyền Kỳ bốn trăm năm trước rồi sao, lúc thông qua Thiên Mệnh Kiều chỉ dùng bốn hơi thở, danh xưng vương giả thứ hai sau Hoa Vương Hoa Mãn Thiên.
Nhưng kết quả thì sao, trung niên đột tử!
Còn có hai trăm năm trước, Diêm Tác Mệnh chỉ dùng năm hơi thông qua Thiên Mệnh Kiều, cũng trung niên đột tử, khi chết, số tuổi thọ còn chưa đến bốn mươi.
Thiên Huyễn Ưng Vương nói một phen để cho Thanh Dực có chút đi đứng không bình thường lấy lại tinh thần.
- Đúng thế, ta quá cố chấp rồi. Thiên Mệnh, cũng không chỉ khí vận của ngươi, tông môn, gia tộc, huyết mạch thậm chí bằng hữu, địch nhân các loại đều có ảnh hưởng nhất định.
- Nhưng mà, nha đầu kia cũng quá yêu nghiệt một chút, phải trọng điểm chú ý!
Thanh Dực nói.
- Người kế tiếp!
Phía trước Thiên Mệnh Kiều, thật nhiều võ giả mặc dù chen phía trước một bên, nhưng lại cũng không vội vàng bước lên Thiên Mệnh Kiều, đều đang quan sát, đều muốn quan sát tình cảnh người khác thông qua Thiên Mệnh Kiều, muốn nhìn được tới chút đoan nghê, tìm ra một chút kinh nghiệm tham khảo, Diệp Chân cũng là một thành viên trong số những người này.
Mặc dù trước mắt còn chưa phát hiện gì, nhưng hơn nghìn người, nói không chừng thật có thể nhìn ra chút gì, tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.
Đến mức võ giả trước Thiên Mệnh Kiều rất nhiều, mà thanh âm "Người kế tiếp" hô lên, sau khi mấy thiên chi kiêu tử ở đằng kia thông qua, người trên cầu xuất hiện có tính cách tạm thời trống không.
Nhìn mặt cầu vắng vẻ, Diệp Chân đột nhiên giật mình một cái!
Nếu ngươi là thiên, ngươi chính là thiên mệnh!
Mệnh ta do ta không do trời!
Tranh giành!
Mấy câu nói đó theo thứ tự xuất hiện, Diệp Chân đột nhiên ngộ ra được một chữ —— tranh giành!
Mệnh ta do ta không do trời là tranh giành!
Giành mạng sống!
Nếu là tranh giành, vậy thì mọi thứ đều nắm giữ trong tay mình, còn gì phải sợ?
- Tránh ra!
Khẽ quát một tiếng, Diệp Chân sải bước bước lên Thiên Mệnh Kiều!