Chương 350: Quan Báo Tư Thù
Trong nháy mắt, hàng trăm hàng ngàn đạo kiếm quang từ trong tay Bàng Bân bay lên, kiếm quang như huyễn, nhưng lại chi chít khắp nơi, một con Chu Tước giương cánh muốn bay do Hỏa hệ Linh Lực kiếm quang tinh khiết ngưng tụ mà.
Phốc!
Bàng Bân há miệng phun một cái, một ngụm lớn bản nguyên tinh huyết cuồng phun ra, phun về phía Chu Tước do kiếm quang ngưng tụ thành.
Thoáng chốc, Chu Tước do kiếm quang ngưng tụ thành không chỉ có quang hoa tăng vọt, hơn nữa giống như giống như đang sống, che trời lấp đất cuốn về phía Diệp Chân.
- Tiểu Chu Tước kiếm trận!
- Tăng thêm một ngụm bản mệnh tinh huyết này, chính là Tiểu Chu Tước Linh Tượng kiếm trận! Bàng sư huynh thi triển ra Tiểu Chu Tước Linh Tượng kiếm trận, ngay cả cường giả Hồn Hải cảnh cũng phải kiêng kị, Bàng sư huynh đang định vừa ra tay, tuyệt đem Diệp Chân gia hỏa này tuyệt sát!
Dưới đài, các đệ tử Kiếm Nguyên tông nhìn một màn này kinh hô lên, các trưởng lão đi theo càng đem ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm trên Lôi đài đầu rồng.
Trên bầu trời, trưởng lão Trí Thắng làm lâm thời chấp sự Hắc Long cổ địa, ánh mắt cũng tinh quang mãnh liệt bắn ra, nhìn về phía Lôi đài đầu rồng số hai, ánh mắt tràn đầy chờ mong.
Làm cho tất cả mọi người kinh ngạc chính là, khóe mắt của Diệp Chân, vẫn như cũ treo một tia nhàn nhạt nhạt thương hại.
Ngay khi nháy mắt Tiểu Chu Tước Linh Tượng đập ra, một Xích Ngọc ấn nho nhỏ như tia chớp bay đến phía trên Tiểu Chu Tước Linh Tượng.
Bàng Bân làm ra động tĩnh lớn như vậy, súc thế thật lâu, nếu Diệp Chân mà còn ngây ngốc đứng ở nơi đó đợi Bàng Bân oanh kích, vậy thật là đồ ngốc.
- Xích Ngọc Ấn, trấn áp!
Ánh mắt Diệp Chân mãnh liệt, Xích Ngọc ấn bay đến phía trên Tiểu Chu Tước Linh Tượng, đột ngột trầm người xuống.
Mặc dù Tiểu Chu Tước Linh Tượng rất lớn, Xích Ngọc Ấn cực kỳ nhỏ bé, như giống như cối xay và trứng gà. Nhưng, Xích Ngọc Ấn một chút trầm xuống, dù cho rất nhỏ, nhưng xem ở trong mắt mọi người, lại rõ ràng như núi.
Lạch cạch!
Xích Ngọc Ấn hào quang vạn trượng, Tiểu Chu Tước Linh Tượng bị ép tới đột nhiên trầm xuống, phát ra một tiếng lại một tiếng than khóc không chịu nổi trọng lượng đè ép, trong thanh âm nghe rợn cả người ấy, Tiểu Chu Tước Linh Tượng bắt đầu cấp tốc sụp đổ giải thể, hóa thành từng đạo từng đạo tản mạn kiếm quang bay về phía bốn phương tám hướng, uy lực hoàn toàn không.
Sắc mặt Bàng Bân đột ngột trở nên vô cùng khó coi, hắn ở dưới đài suy nghĩ phương pháp phá vỡ Xích Ngọc Linh Giáp của Diệp Chân thật lâu, dưới sự công kích của Diệp Chân, vậy mà như thế không chịu nổi một kích.
Chẳng qua, Bàng Bân cũng không từ bỏ, trường kiếm chấn động, chủ động từ bỏ khống chế Tiểu Chu Tước Linh Tượng, muốn phát động đợt công kích thứ hai.
- Bạo!
Diệp Chân bờ môi trên dưới khẽ chạm vào nhau một, phun ra một tiếng nổ giòn nhẹ.
Cơ hồ là đồng thời, quang hoa của Xích Ngọc Ấn đã trở nên có chút ảm đạm chợt nhanh như tia chớp ấn hướng ngực Bàng Bân, trong nháy mắt khi Bàng Bân giơ kiếm nghênh đón.
Ầm!
Xích Ngọc Ấn giống như một viên pháo hoa, tuôn ra quang hoa cuối cùng, linh cương hộ thể của Bàng Bân bắt đầu chấn động kịch liệt, tựa như sắp tan nát.
Hưu!
Phong Vân kiếm cương xen lẫn lôi quang đen nhánh bão táp tới, nhẹ nhõm cắt ra linh cương hộ thể của Bàng Bân, cái đầu to lớn của Bàng Bân giống như pháo vọt lên bầu trời.
Đôi mắt trợn trừng của hắn vẫn như cũ viết đầy không thể tưởng tượng.
Trên lôi đài, Huyền Dương kiếm trong tay Diệp Chân chậm rãi vào vỏ.... Không dính một giọt máu.
Dưới đài, đám võ giả đứng trên bầu trời quan chiến lần nữa nhìn ngốc.
Diệp Chân mỗi một lần ra tay, cũng có thể làm cho bọn hắn chấn kinh vạn phần.
Một Hóa Linh cảnh ngũ trọng võ giả, lại bị Hóa Linh cảnh nhị trọng võ giả bằng hai chiêu chém chết, hơn nữa không chút sức chống đỡ nào, ngay cả trưởng lão Kiếm Nguyên tông Khổng Sán cũng lộ vẻ mặt tràn đầy ngốc trệ.
Bàng Bân vừa ra một chiêu Tiểu Chu Tước Linh Tượng kia, dưới sự gia trì của bản nguyên tinh huyết, ngay cả hắn cũng phải kiêng kị mấy phần, thế nhưng cứ như vậy bị Diệp Chân tiêu diệt.
Thật ra, chủ yếu vẫn có quan hệ với lực lượng Thần Hồn bây giờ của Diệp Chân vô cùng cường hoành. Nguyên bản uy lực của Xích Ngọc Ấn đã khá cường đại, sau khi lực lượng Thần Hồn của Diệp Chân tăng vọt gấp ba, Xích Ngọc Ấn uy lực mặc dù không có khả năng cũng tăng vọt gấp ba, nhưng dù cho tăng vọt ba, bốn phần mười, cũng rất khủng bố.
Dù sao trước đó, Xích Ngọc Ấn liền từng có chiến tích gây kích thương cường giả
Hồn Hải cảnh đỉnh phong.
Trên lôi đài số chín, đối mặt đối thủ đã có chút sợ hãi xin nhận thua, Dã Nguyên mặt mũi tràn đầy khinh thường, nhưng ánh mắt nhìn hướng Diệp Chân lại quang mang bắn ra bốn phía.
- Rất tốt, chiến lực như vậy, tuyệt đối xứng làm đối thủ của Dã Nguyên ta.
- Đây chính là Diệp Chân sát chiêu Xích Ngọc Ấn sao? Quả nhiên lợi hại...
Lông mày Bộ Trường Thiên nhăn chặt hơn, trước đây, Thiên Huyễn Ưng Vương từng nói với hắn, Diệp Chân có một loại ấn pháp màu đỏ, vô cùng khủng bố, cả hắn đều không thể kích thương.
Mới đầu, đối với Thiên Huyễn Ưng Vương cảnh cáo, Bộ Trường Thiên hắn không tin.
Nhưng hiện tại, Bộ Trường Thiên đã bắt đầu may mắn, may mắn Diệp Chân sớm bạo lộ ra cái sát chiêu này, bằng không, hắn khả năng thực sự phải bị thua thiệt.
Nếu Diệp Chân biết ý nghĩ của Bộ Trường Thiên, chỉ sợ cũng muốn cười.
Sát chiêu, át chủ bài sao?
Trước khi tu vi Thần Hồn của Diệp Chân tăng vọt, Xích Ngọc Ấn cũng không phải át chủ bài cuối cùng mà Diệp Chân chuẩn bị, chớ nói chi sau khi tu vi Thần Hồn tăng vọt, không gian tầng thứ hai Thận Long Châu được giải phong.
Bây giờ Diệp Chân, không thiếu nhất chính là lá bài tẩy.
Ngoài ý muốn, Hoa Vô Song đang ngồi xếp bằng trên hư không chợt mở mắt, nhìn về phía lôi đài số hai, trong đôi mắt tràn đầy vẻ kỳ dị.
Hắn bị khí tức Xích Ngọc Ấn của Diệp Chân làm cho giật mình.
Khí tức Xích Ngọc Ấn của Diệp Chân khiến cho hắn nhớ tới một tên gia hỏa khác khiến cho hắn hận đến nghiến răng —— Trịnh Phù Vân.
Hôm đó, Trịnh Phù Vân dùng một Xích Ngọc Ấn, xảo diệu dẫn nổ Hồ Điệp Thủ của hắn, cùng cái Xích Ngọc Ấn này của Diệp Chân giống nhau như đúc.
Thậm chí, tu vi tên Trịnh Phù Vân kia và tên Diệp Chân này cũng như nhau, khác biệt duy nhất, chính là tướng mạo và khí tức.
Khí tức của Diệp Chân, cường đại hơn Trịnh Phù Vân một chút.
- Là trùng hợp? Hay Trịnh Phù Vân và Diệp Chân vốn là một người?
- Hừ, nếu Diệp Chân ngươi chính là Trịnh Phù Vân, như vậy, cái Lôi đài đầu rồng này là nơi chôn thân của ngươi!
Mí mắt Hoa Vô Song có chút rủ xuống, trong hai mắt mãnh liệt bắn ra tinh quang lập tức bị che giấu không còn một mảnh, nhưng thần niệm của hắn, lại phân ra một tia, rơi vào trên người Diệp Chân.
- Diệp Chân, ngươi ra tay cũng quá độc ác đi? Lại một kiếm chặt đầu đệ tử của tông ta! Thiên Huyễn Ưng Vương, ngươi chủ trì lôi đài số hai, tên Diệp Chân này cố ý đả thương người, ngươi có quản hay không?
Trơ mắt nhìn đầu của Bàng Bân rơi xuống trước mặt mình, cái thi thể không đầu kia còn đang không ngừng run rẩy, Trưởng lão Kiếm Nguyên tông Khổng Sán nổi giận, nghiêm nghị chất vấn.
Lập tức, vài Trưởng lão Kiếm Nguyên tông đều nổi giận quát lớn, ngay cả Trí Thắng là một trong mười hai chấp sự cũng hướng về phía Đại chấp sự Thanh Dực mở miệng.
- Thanh Dực trưởng lão, Diệp Chân biết rõ thực lực của hắn viễn siêu Bàng Bân, nhưng vẫn như cũ cố ý ra tay giết người! Nếu không ra tay trừng trị, thế hệ tuổi trẻ của Hắc Long Vực chúng ta, khả năng sẽ bởi vì một trận đấu Hắc Long Bảng này mà nguyên khí đại thương!
Trí Thắng rất giảo hoạt, trực tiếp đem vấn đề Diệp Chân đả thương người thăng lên phương diện có quan hệ đến sự hưng suy của võ đạo Hắc Long Vực. Còn vì sao như thế mà không quản thể diện dựa thế công kích Diệp Chân, nguyên nhân rất đơn giản!
Diệp Chân Hóa Linh cảnh nhị trọng đều đã khủng bố như thế, dùng chiến lực này kéo dài nữa, khẳng định có thể thu hoạch được một trí tốt trên Hắc Long Bảng.
Dưới tác dụng của ban thưởng đặc hữu của Hắc Long Bảng, Diệp Chân rất có thể càng tiến một bước, thậm chí Tề Vân tông cũng sẽ thu hoạch được chỗ cực tốt.
Nếu Tề Vân tông đại hưng, vậy bọn hắn Kiếm Nguyên tông Kiếm Nguyên đế quốc sẽ phiền toái.
Quan trọng nhất chính là, Trí Thắng trưởng lão Huyễn Thần tông và Diệp Chân cũng đối đầu, dưới sự khuyến khích, Thanh Dực rất có thể ra tay thu thập Diệp Chân!
- Hoang đường, lôi đài luận võ, lên đài tức đại biểu ký giấy sinh tử, nào có sau khi chết tính sổ....
Nhị trưởng lão Kế Xa nổi giận quát.
- Thanh Dực trưởng lão, Diệp Chân kẻ này xác thực trong lòng vô cùng độc ác, thật ra một Xích Ngọc Ấn kia đã đặt vững khả năng thắng cục, một kiếm phía sau kia, thuần túy là hại tính mạng kẻ khác!
Người chủ trì lôi đài số hai Thiên Huyễn Ưng Vương mở miệng, trong đôi mắt lóe ra một tia âm mưu hương vị.
Chỉ cần Đại chấp sự Thanh Dực đồng ý trừng phạt Diệp Chân, ta có thể thừa cơ.
- Thiên Huyễn Ưng Vương, coi như ta giết đồ đệ của ngươi, ngươi đã từng truy sát ta ba vạn dặm, nhưng ngươi cũng không cần quang minh chính đại quan báo tư thù như thế?
Trong nháy mắt tiếp theo, thanh âm của Diệp Chân như sấm rền vang vọng toàn bộ
Hắc Long cổ địa, Chung Ly và Kế Xa đang cực lực kháng nghị, con mắt đồng thời sáng ngời.
Một chiêu này của Diệp Chân thật diệu!
Trong nháy mắt dời ánh mắt làm cho Thanh Dực có kiêng kị.
Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn chằm chằm về phía Thiên Huyễn
Ưng Vương.
Thì ra còn có một nguyên nhân như thế!
- Huống hồ, các vị quan chiến Lôi đài đầu rồng số hai cũng có thể thay Diệp Chân ta chứng minh! Bàng Bân luôn mồm muốn lấy đầu của ta đi lĩnh treo giải thưởng, chẳng lẽ chỉ cho hắn giết ta, không cho phép ta phản kích sao?
- Lại nói, Hắc Long Bảng giác trục, nếu không thể chiến đấu sinh tử, vậy thì còn so cái chim gì! Ra tay trước còn muốn suy đi nghĩ lại, cân nhắc có nên giết hay không, có thể đả thương đối phương hay không? Ngay cả thi đấu trong tông môn thôi cũng có thương vong?
- Chẳng bằng dứt khoát, từ người Huyễn Thần tông các ngươi ra mặt, cho mọi người sắp xếp cái thứ tự chẳng phải đã xong, còn so cái gì mà so?
Câu nói sau cùng, Diệp Chân thanh âm trở nên vô cùng mỉa mai cũng thần sắc của khiến Thanh Dực và Thiên Huyễn Ưng Vương trở nên khó coi vô cùng.
- Im miệng!
Thanh Dực gầm thét.
- Thanh Dực trưởng lão, các ngươi không cần ngạc nhiên như thế chứ? Mỗi một lần Hắc Long Bảng giác trục, không phải chết mấy chục người? Hôm nay mới chết hai người, không nhiều! Diệp Chân nói đúng, nếu đều chân tay co cóng, dứt khoát đấu võ mồm được, luận võ làm gì?
Vạn Tinh Lâu chủ Hải Lạc Sương mở miệng.
Theo Hải Lạc Sương mở miệng, phần đông dự thi võ giả cũng nghị luận lên, chẳng qua, dư luận lại đảo hướng Diệp Chân một phe này.
Bởi vì Bàng Bân rất rõ ràng là đệ tử đại tông môn, chết một đệ tử đại tông môn thì sẽ bị hưng sư vấn tội, vậy sau này đối đầu với đệ tử đại tông môn, ai dám ra tay?
- Ta phi, bao che khuyết điểm cũng không phải bao che kiểu đó?
- Quan báo tư thù, điển hình quan báo tư thù....
Theo phía dưới tiếng nghị luận càng ngày càng nhiệt liệt, sắc mặt của Đại chấp sự Thanh Dực cũng càng ngày càng khó coi.
- Yên lặng!
- Yên lặng!
Thanh Dực quát lên mấy tiếng liên tiếp, hiện trường mới an tĩnh lại.
- Trách móc cái gì trách móc, đều bình thường luận võ, muốn kéo dài tới trời tối sao?
- Lão phu một lần nữa cho các ngươi cường điệu một câu, vừa lên lôi đài, đã biết là đã ký tên giấy sinh tử, sinh tử chớ luận! Nếu có sợ chết, cho dù chính ngươi hay tông môn các ngươi, sớm xéo đi!
Một câu nói kia, khiến cho mặt mo Trưởng lão Kiếm Nguyên tông Khổng Sán và Trí Thắng đang tranh cãi vì Bàng Bân, đồng thời cứng đờ, đây là đang mắng bọn hắn.
- Ưng Vương, ngươi là chấp sự lôi đài, kịp thời bảo hộ người chiến bại, cũng là trách nhiệm của ngươi, dù sao tất cả mọi người là sinh tử tương bác, thu tay lại không được rất bình thường!
Thanh Dực ngay trước mặt răn dạy khiến cho mặt mo của Thiên Huyễn Ưng Vương lập tức trở nên đỏ bừng, trước mặt nhiều hậu bối như vậy, mất mặt cho cả đám người xem.
Thật ra, Thanh Dực cũng rất tức giận.
Hành vi hôm nay của Thiên Huyễn Ưng Vương, thật sự đang bôi xấu hình tượng của Huyễn Thần tông.
Có chút chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng, tất cả mọi người đều đang làm, nhưng lộ ra trước mặt mọi người, sẽ thực sự sẽ xấu hổ chết người.
- A, vẫn là Thanh Dực trưởng lão công chính!
Diệp Chân mỉa mai tán thưởng một câu, ánh mắt đột nhiên nhìn chằm chằm về Trí Thắng trưởng lão đang ở phía trên bầu trời.
- Trí Thắng, nếu như đệ tử nào của Kiếm Nguyên các ngươi cũng muốn dùng đầu của ta đổi lấy giải thưởng của chưởng giáo Ngư Nhập Hải, như vậy, ngươi phải căn dặn bọn hắn, bảo vệ tốt cái đầu của bản thân một chút!
- Bằng không, ta lại có thể tặng cho Ngư Nhập Hải mấy phần đại lễ, như đầu của Trưởng lão Kiếm Nguyên tông Trâu Trì các ngươi!
Nói xong, Diệp Chân nghênh ngang xuống đài, sắc mặt Trí Thắng đã trở nên tái nhợt!