Chương 349
- Ta... Nhận thua!
Nhìn trên lôi đài đầu rồng, Xích Ngọc Linh Giáp lóe lên quanh người Diệp Chân, thần sắc Vệ Vọng tu vi cao tới Hóa Linh cảnh ngũ trọng có chút chật vật phun ra ba chữ.
Diệp Chân vốn đang lộ vẻ mặt ngạc nhiên, lập tức nhẹ nhõm cười một tiếng.
Vệ Vọng lại cũng không quay đầu lại kiên định đi xuống lôi đài đầu rồng.
Đây là một loại sách lược, cũng là một lựa chọn chật vật.
Một kích toàn lực của võ giả Hóa Linh cảnh tứ trọng, không cách nào mảy may tổn thương Xích Ngọc Linh Giáp của Diệp Chân, như vậy thì xem như hướng chỗ tốt nhất cân nhắc, hắn một võ giả Hóa Linh cảnh ngũ trọng muốn đánh tan Xích Ngọc Linh Giáp của Diệp Chân sợ rằng cũng phải sử xuất tất cả vốn liếng, liều hết tu vi.
Đây là cân nhắc tốt nhất, hắn cũng không hướng cân nhắc hỏng bên trong.
Hơn nữa này trên cơ bản tiểu tổ rút thăm thi đấu hơn nửa canh giờ một vòng, nói một cách khác, hơn nửa canh giờ sau, hắn phải tiến hành một trận chiến đấu tiếp theo.
Nếu tu vi của hắn hao tổn nghiêm trọng, mà ở bên trong hơn nửa canh giờ, khả năng hắn ngay cả năm mươi phần trăm cũng không thể khôi phục, gặp phải đối thủ hơi mạnh một chút, hắn cũng chỉ có thể nhận thua.
Quan trọng nhất chính là, hắn đối đầu với Diệp Chân, cũng không nắm chắc tất thắng, thậm chí phần thắng không nhiều.
Cho nên, sau khi trải qua cân nhắc thận trọng, Vệ Vọng tu vi cao tới Hóa Linh cảnh ngũ trọng quyết định chủ động nhận thua, bảo tồn thực lực.
Một nhận thua này của Vệ Vọng, làm cho những cái võ giả kia mong đợi hiểu chiến lực chân thật của Diệp Chân, giống như cùng ở tại nhóm hai tên võ giả hai Kiếm Nguyên tông vô cùng thất vọng.
Đương nhiên, Vệ Vọng cũng không phải người thứ nhất nhận thua với Diệp Chân.
Hôm nay tiểu tổ rút thăm thi đấu đã tiến hành được vòng thứ mười sáu, trong mười lăm người trước Vệ Vọng, trừ bỏ Vinh Nghi Niên bị Diệp Chân đánh thảm ra, khi những người khác đối đầu với Diệp Chân, tất cả đều chủ động nhận thua.
Chỉ có điều, Vệ Vọng là võ giả Hóa Linh cảnh ngũ trọng đầu tiên chủ động nhận thua Diệp Chân.
Đương nhiên, hưởng thụ loại đãi ngộ xuôi gió xuôi nước này, Diệp Chân cũng không phải là người duy nhất.
Giống như Thiên Nam Hoa gia Hoa Vô Song đang ở tổ thứ ba, đãi ngộ hưởng thụ còn cao cấp hơn Diệp Chân.
Cho dù Hoa Vô Song rút được người khác, hay người khác rút được Hoa Vô Song, thậm chí không cần Hoa Vô Song đi đến lôi đài đầu rồng, đối thủ của Hoa Vô Song đều sẽ trực tiếp chủ động nhận thua.
Cho nên cho đến bây giờ, ngoại trừ lần thứ nhất Hoa Vô Song lúc đi một lượt lôi đài đầu rồng, bên trong mười lăm vòng khiêu chiến khác, đều xa xa ngồi trên bầu trời, hoàn thành mười sáu vòng đấu thành tựu mười sáu trận thắng liên tiếp.
Phải nói thực lực của Thải Y cũng vô cùng cường hoành. Thải Y cũng cần phải hưởng thụ được loại đãi ngộ không dùng ra tay đã nhẹ nhõm chiến thắng này.
Nhưng sự thật trùng hợp là ngược lại.
Bên trong tất cả hạt giống tuyển thủ, Thải Y là người cực khổ nhất.
Không phải bởi vì thực lực Thải Y không đủ, thực lực Thải Y khủng bố đến mức nào, Diệp Chân rõ ràng nhất.
Có điều ngoại trừ duyên cớ Thải Y quá mức hiền lành, dung mạo thanh lệ thì hình tượng khí chất thanh nhã như tựa tiên tử cũng là nguyên nhân chính.
Phàm là võ giả đối chiến với Thải Y, sau khi đối chiến ba bốn chiêu đều sẽ bị
Thải Y thải lăng nhẹ nhàng đưa ra lôi đài đầu rồng, lông tóc không thương.
Căn cứ vào loại tình huống này, rất nhiều võ giả chuẩn bị nhận thua, sẽ không làm cho ý cùng một tựa tiên tử thiếu nữ thế này tới ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại, dù sao không tổn thất gì.
Chính vì vậy, cơ hồ mỗi một trận Thải Y đều phải xuất chiến.
Nhưng lực lượng Thần Hồn cường đại đến kinh khủng kia của nàng, nhưng lại có lực lượng hóa mục nát thành thần kỳ, vốn chiêu thức phổ thông, cũng biến thành uy lực to lớn, tiêu hao cũng không lớn.
Đương nhiên, Thải Y thiện lương là loại phi thường có nguyên tắc.
Giống như tên miệng ba hoa trước mắt.
- Thải Y cô nương, xin hỏi quê quán ở đâu, có vị hôn phu chưa?
- Tiểu sinh bây giờ hai mươi bốn, ở Cổ An quốc, cũng là tuổi trẻ tuấn ngạn phong lưu phóng khoáng, lại còn ức vạn gia tài, tài nguyên tu luyện vô số kể, nếu có chút ít cái tài nguyên tu luyện trợ giúp này, ta đảm bảo trong vòng mười năm Thải Y cô nương sẽ bước vào Hồn Hải cảnh.
- Đương nhiên, đây là sính lễ gia phụ chuẩn bị cho ta, chỉ cần....
Sau đó, không sau đó nữa!
Thải lăng trong tay Thải Y lắc một cái, trong nháy mắt ngưng lăng thành kiếm, trong thời gian ngắn, một đạo màu kiếm to lớn vô cùng chém thanh niên tuấn ngạn này bay ngược lên trên.
Người trên không trung, máu tươi trên người bão táp tuôn ra.
Ngực tuổi trẻ tuấn ngạn này, bổ ngang ra một đạo vết thương sâu tới xương, lấy thị lực kinh người của võ giả ở đây, xương cốt trắng hếu cũng có thể nhìn thấy.
- Ngươi... Ngươi cái tiểu tiện nhân, mà... Lại đánh lén!
Thần sắc Diệp Chân lập tức âm lãnh, nếu không phải Hắc Long cổ địa này cấm tư đấu, hắn đã chuẩn bị làm cho cái miệng tiêu xài của gia hỏa này một chút thật tốt biết cái gì gọi là tàn nhẫn.
Vừa rồi mặc dù Thải Y ra tay lệ, nhưng vẫn như cũ giữ tay.
Chỉ thuần túy đả thương người này, cũng không vận dụng Linh Lực quá mạnh mẽ, về phần ngũ sắc linh quang biến thái, xuất hiện cũng không xuất hiện, bằng không, gia hỏa này mười cái mạng cũng không đủ giết.
Cuối cùng, Đại chấp sự lâm thời Hắc Long cổ địa đài số một - Thanh Dực vả cho bay xuống đài.
Đánh lén?
Hắn – người chủ trì vừa tuyên bố chiến đấu bắt đầu, là ngươi đùa giỡn tiểu cô nương người ta, người ta giận ra tay, còn mắng tiểu cô nương người ta đánh lén, còn biết xấu hổ hay không?
Sau đó, gia hoả kia lâm vào bên trong thủy triều nước bọt số một của võ giả lôi đài đầu rồng gần đó.
Cái này.... Chính là khí chất mị lực của Thải Y!
Trừ cái đó ra, chưởng tuyệt Bộ Trường Thiên Huyễn Thần tông, Thiếu chủ Mạc Tâm Thủy Thần Ẩn sơn trang cũng thuộc về xuôi gió xuôi nước, đối thủ một đường nhận thua.
Nhất là Bộ Trường Thiên, rất nổi tiếng, từ vòng thứ nhất đến bây giờ tiến hành được vòng thứ mười sáu, cũng giống Hoa Vô Song, một lần đều không cần ra tay.
Lúc này, ánh mắt của Diệp Chân lại bị thanh niên Dã Nguyên trên lôi đài số chín đi chân trần hấp dẫn, từ khi Diệp Chân trên Thiên Mệnh Kiều nhìn thấy Dã Nguyên giống hắn nghịch thiên tranh mệnh, Diệp Chân đã đặc biệt lưu ý tình hình của Dã Nguyên.
Diệp Chân loáng thoáng có một loại dự cảm, Dã Nguyên này chính là kình địch của hắn.
Tu vi Dã Nguyên không tệ, Hóa Linh cảnh tứ trọng, mấy lần trước tu vi đối thủ của Dã Nguyên đều quá bình thường, toàn bộ nhẹ nhõm thủ thắng, nhưng trận này, đối thủ là một tên võ giả Hóa Linh cảnh ngũ trọng.
Vừa mới lên sân khấu, hai người đã đại chiến kịch liệt.
Thực lực đối thủ của Dã Nguyên lại không yếu, bên trong mấy chiêu đã cùng Dã Nguyên chiến đến ngang tay.
Đột nhiên, Dã Nguyên khẽ cau mày một cái.
Tư!
Thanh âm như lôi điện xì xì đột ngột xuất hiện, một đầu ánh sáng dây xích màu bạc bạo lấy ngân quang chói mắt quất về phía đối thủ của hắn.
Rất quỷ dị, đối thủ của Dã Nguyên đập tới roi sắt, tại khi khoảng cách ánh sáng dây xích màu bạc còn có một mét, đã không tự chủ được bị một đạo lực lượng vô danh bắn bay.
Ánh sáng dây xích màu bạc như thiểm điện quất tới, đưa hắn đối thủ trực tiếp quất đến bay ra khỏi lôi đài đầu rồng.
Hơn nữa một cái quất này uy lực cực kỳ to lớn, linh cương hộ thể chớp mắt phá diệt. Tiếng vang xương vỡ thành một mảnh. Ngực cơ hồ hoàn toàn sụp đổ, máu tươi và mảnh vụn nội tạng không ngừng phun ra từ trong miệng.
Có điều, mặc dù như thế, người võ giả kia vẫn như cũ ngoan cường thở hào hển.
Trưởng bối gia tộc vội vàng tới cho ăn đan dược chữa thương, bắt đầu chữa thương ngay tại chỗ.
Đây chính là chỗ tốt của Hậu Thiên linh thể đại thành.
Nếu đổi thành võ giả Hóa Linh cảnh Hậu Thiên linh thể chưa đại thành, trọng thương như thế đã sớm khí tuyệt bỏ mình. Nhưng võ giả Hóa Linh cảnh ngũ trọng này vẫn như cũ ngoan cường sống.
- Lực công kích này, thật mạnh....
Ngân liên vừa rồi làm cho Diệp Chân giật mình không thôi, Diệp Chân nhớ rõ, Dã Nguyên này lúc tranh mệnh trên Thiên Mệnh Kiều cũng dựa vào ngân liên này.
Lực công kích tinh khiết, cường độ công kích của ngân liên này đã miễn cưỡng tiếp cận Xích Ngọc Ấn của Diệp Chân.
Ánh mắt thỉnh giáo của Diệp Chân, nhìn về phía hai trưởng lão bên cạnh.
- Nếu như ta không nhìn lầm, Linh Lực vừa rồi ngưng tụ thành cái đạo ngân liên kia, hẳn là địa từ linh lực cực kỳ hiếm thấy khó tu!
Nhị trưởng lão Kế Xa nói.
- Địa từ linh lực? Đặc tính cụ thể như thế nào?
Diệp Chân hỏi.
- Lão phu cũng không rõ lắm, cái địa từ linh lực này đã hơn mấy trăm năm không diện thế, so với ngọc linh lực của ngươi còn hiếm có hơn mấy chục lần.
Nghe nói nặng nhẹ tùy tâm, lúc đối đầu một loại vũ khí tinh kim, có ưu thế cực lớn! Mấy trăm năm trước, địa từ Linh Lực này có danh xưng Bảo khí của sát thủ!
- Diệp Chân, Mai Nguyên Câu, nếu các ngươi sau này trong chiến đấu đụng phải người này, tuyệt đối không thể vận dụng vũ khí! Nhất là một loại vũ khí chứa tinh kim!
Đối mặt cảnh cáo trịnh trọng của Nhị trưởng lão, Diệp Chân và Mai Nguyên Câu cùng nhau gật đầu, nhưng trong đôi mắt Diệp Chân lại hiện lên một tia ngưng trọng.
Chỉ cần Diệp Chân muốn giết tiến mười trí đầu của Hắc Long Bảng, tất có một trận chiến cùng Dã Nguyên!
Dã Nguyên nhẹ nhõm chiến thắng hình như chú ý tới Diệp Chân đang nhìn hắn, xoay đầu lại, đón ánh mắt của Diệp Chân, có chút ngẩng đầu, trong đôi mắt, trong thời gian ngắn dấy lên rào rạt chiến ý.
- Trận tiếp theo, Bàng Bân đối chiến Diệp Chân!
Cơ hồ là nháy mắt thanh âm Thiên Huyễn Ưng Vương vang lên, Diệp Chân cảm thấy một đạo ánh mắt như như lưỡi đao đang từ trên đài nhìn Diệp Chân.
- Đệ tử chân truyền Kiếm Nguyên tông Bàng Bân, xếp hạng thứ ba trong đệ tử chân truyền của Kiếm Nguyên tông, tu vi cũng cao tới Hóa Linh cảnh ngũ trọng!
Thất trưởng lão Chung Ly biến sắc.
- Diệp Chân, trận này, ngươi cũng nên cẩn thận! Nghe nói chưởng giáo Kiếm Nguyên tông hạ lệnh treo giải thưởng đối với ngươi, mỗi một đệ tử Kiếm Nguyên tông nhìn thấy ngươi, con mắt đều đỏ!
- Trưởng lão yên tâm!
Lời còn chưa dứt, Diệp Chân đã phi thân bước lên lôi đài đầu rồng.
- Hừ, Diệp Chân, ta còn tưởng rằng ngươi muốn tránh chiến nhận thua, không ngờ, ngươi dám lên đài!
Quả nhiên, chính như Thất trưởng lão nói, con mắt Bàng Bân nhìn chằm chằm Diệp Chân, rất đỏ!
- Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ngươi nên vì chính ngươi suy tính thêm một chút!
Dừng một chút, Diệp Chân hỏi.
- Nghe nói Ngư Nhập Hải hạ lệnh treo giải thưởng nhằm vào ta, ta rất muốn biết, đầu của ta giá trị bao nhiêu?
- Đãi ngộ của trưởng lão tông môn, ngoài định mức có thêm một cơ hội tìm hiểu tông môn bí cảnh, một bản Linh Lực bí tịch!
Nói, Bàng Bân khát máu liếm liếm đầu lưỡi.
- Thật cao hứng, để cho ta sớm gặp ngươi!
Keng!
Trường kiếm của Bàng Bân đột ngột ra khỏi vỏ, trực chỉ Diệp Chân.
- Đầu của ta chỉ đáng giá chút như thế, cái treo giải thưởng này, quá ít!
- Còn có, gặp được là gặp, nhưng, đến cả trưởng lão Trâu Trì trong tông môn các ngươi cũng chết trong tay của ta, ngươi có năng lực giết ta sao?
- Hừ, âm mưu quỷ kế mà thôi! Hiện tại, dựa vào là thực lực! Xem chiêu!
Kiếm thế Bàng bạc từ trên thân Bàng Bân bay lên, kiếm cương lăng lệ bắt đầu phun ra ở trên trường kiếm của Bàng Bân, đồng thời trong lúc nói chuyện với Diệp Chân, Bàng Bân đã bắt đầu tích súc kiếm thế.
Chỉ là, Bàng Bân không phát hiện, trong mắt Diệp Chân chẳng biết lúc nào lại dâng lên một chút thương hại!
Không sai, là thương hại!