Chương 356: Muốn Chết
- Cái gì, cô muốn khiêu chiến với ta?
Lông mày Hoa Vô Song rõ ràng nhíu lại một chút, có chút khó tin nói.
- Bởi vì Diệp Chân?
Hoa Vô Song bổ sung thêm một câu.
- Nếu như ngươi không dám ứng chiến thì có thể nhận thua!
- Trò cười!
Trong thời gian ngắn, Hoa Vô Song đã bị Thải Y chọc giận, có lẽ Hoa Vô Song rất có hảo cảm đối với nàng, nhưng mà truyền nhân của Hoa Vương là người kiêu ngạo, tuyệt đối không cho người khác khiêu khích.
Thải Y khiêu khích chính diện, lại khiến cho tất cả mọi người sợ đến ngây người, mà Nhị trưởng lão Kế Xa và Thất trưởng lão Chung Ly lại không cảm thấy kinh ngạc.
- May mắn thấy cũng nhiều, bằng không, tâm can hai lão nhân ta chắc sẽ phải bị hai người này bị dọa cho sợ, bị quậy cho vỡ nát.
Kế Xa thở dài một hơi.
- Cũng không phải, nhưng mà ta chỉ nghĩ mãi mà vẫn không rõ, Thải Y ở đâu ra mà có lực lượng lớn được đến như vậy cơ chứ, truyền nhân của Hoa Vương đấy! Lão phu đi lên, cũng chưa chắc thắng dễ dàng.
Chung Ly đầy nghi hoặc.
Không chỉ Chung Ly, cơ hồ tất cả mọi người đều có một đầu nghi hoặc nhìn Thải Y.
Trong lúc tiểu tổ rút thăm thi đấu cùng thi đấu giành điểm tích lũy, mặc dù Thải Y vẫn muôn một mực duy trì thế toàn thắng, nhưng mà thực lực biểu hiện ra, cũng không phải quá cường hãn, cao nữa chính là Tả Tân, cấp bậc của Đào Huy kia, hơn nữa tu vi cũng chỉ có Hóa Linh cảnh tứ trọng.
- Nữ oa này? Lấy ở đâu ra lực lượng lớn được đến như vậy, đây không phải muốn chết hay sao? Còn xuất đầu vì Diệp Chân?
Tạ Luật cau mày.
- Các ngươi có lẽ đều đã quên một chuyện.
Trí Thắng mặt mày vẫn luôn âm trầm, đột nhiên mở miệng.
- Chuyện gì?
- Nữ nhân Thải Y này là người thứ nhất đi qua Vụ Hải Mê Tâm!
- Hơn nữa, thời gian ngay cả nửa khắc đồng hồ cũng chưa tới. Tốc độ thông qua Vụ
Hải Mê Tâm nhanh chóng mà ngay cả Hoa Vương năm đó cũng không bằng!
- Nhưng xem như như thế, cũng không khả năng có được thực lực khiêu chiến với Hoa Vô Song? Thải Y này và Diệp Chân đều là đệ tử của Tề Vân tông, Tề Vân tông ra Diệp Chân, một tên yêu nghiệt đến mức nghịch thiên, làm sao lại có thể ra người nữa?
Gương mặt Tạ Luật nói với vẻ không thể tin.
- Tạ trưởng lão, nếu như không tin, Hải mỗ cùng với ngươi cá cược một ván thì như thế nào? Tiểu cô nương này tuyệt đối sẽ không thua với Hoa Vô Song, ta cược một kiện trung phẩm Bảo khí, ngươi có dám hay không?
Lâu chủ Vạn Tinh Lâu Hải Lạc Sương đột nhiên mở miệng.
- Tạ trưởng lão, ngươi sẽ không dám ngay cả ta, một hạng nữ lưu mà cũng không dám tiếp đấy chứ?
Nghe vậy, sắc mặt Tạ Luật đột ngột đen.
- Hải lâu chủ, ta nào có tài đại khí thô giống như cô, cược thì miễn đi! Nhưng mà nếu Hoa Vô Song ngay cả một tiểu cô nương cũng không thể thu thập được, sau này ta sẽ theo họ của cô.
Trên bầu trời bị làm cho túi bụi, từng người lôi ở đài đầu rồng trên mặt đất gần đó một đều hướng về số lôi đài thứ tám chen chút, không nhìn thấy thì ngự không.
Người vừa rồi bỏ qua cảnh đại chiến đặc sắc của Diệp Chân và Bộ Trường Thiên, ruột đều sắp hối hận đến chết, lần này lại chỉ sợ chen lấn đến không vui.
Trên bầu trời, tạo thành một tầng lại một tầng bức tường người theo cấp độ lộn xộn, cơ hồ bao vây lôi đài số tám từ trên trời tới đất, không một kẽ hở.
Một màn này khiến cho võ giả ở trên võ đài khác vô cùng bực bội, người này cũng là người mà chênh lệch làm sao lại lớn đến như vậy cơ chứ? Ngay lúc tiếp theo, chiến ý của bọn hắn hình như cũng bị suy yếu mấy tầng.
- Thải Y, muội....
- Diệp Chân ca ca, gia hỏa này không phải người tốt, ta muốn cho hắn nhìn thấy chút lợi hại.
Khi Diệp Chân vừa mới vận dụng Thần Hồn truyền âm để khuyên Thải Y, Thải Y trước hết đi truyền âm cho Diệp Chân.
- Mặt khác, ta chuẩn bị lấy tên gia hỏa chán ghét này làm đi lập uy, vừa rồi tiểu tổ rút thăm thi đấu cùng thi đấu giành điểm tích lũy, thế mà đã khiến ta mệt muốn chết.
Thải Y nói.
Diệp Chân trầm ngâm một chút.
- Cũng tốt, nhưng mà, gia hỏa này, muội tuyệt đối không thể chủ quan, lực chiến chân thật của hắn ngay cả võ giả Hồn Hải cảnh tam tứ trọng đều kiêng dè không thôi.
- Diệp Chân ca ca, ta đã biết!
- Vòng thứ nhất, trận thứ hai, Thải Y khiêu chiến Hoa Vô Song!
Theo Thanh Dực cao giọng tuyên bố, luận võ bắt đầu.
Nhưng mà trên lôi đài đầu rồng, Thải Y và Hoa Vô Song ai cũng không ra tay trước.
- Thải Y, cô là thiếu nữ duy nhất cho đến nay ta mới thấy có khí chất cùng tướng mạo phù hợp đến hoàn mỹ nhất, chính là nhân tuyển Bách Hoa Phi tốt nhất cho Thiên Nam Hoa gia ta, Hoa mỗ cũng không muốn ra tay đập nát một đóa hoa, hay cô nhận thua đi!
Hoa Vô Song rất thân sĩ nói.
Lời vừa nói, đôi mắt Diệp Chân đột nhiên híp lại, ánh sáng nguy hiểm từ trong mắt hắn bỗng chợt lóe lên. Nếu không phải một vòng chỉ có thể khiêu chiến một lần, lúc này Diệp Chân lại muốn lần nữa khiêu chiến với Hoa Vô Song.
Diệp Chân rất muốn biết, Hoa Vô Song có thể chống đỡ mấy chiêu át chủ bài của Diệp Chân hắn?
Trên đài, đôi mắt đẹp của Thải Y chợt đẹp phát lạnh, đột ngột dâng lên vẻ chán ghét vô tận.
- Nằm mơ!
Thải Y từ trong hàm răng tuôn ra hai chữ này, khuôn mặt đột ngột mà trở nên băng hàn vô cùng, nộ khí trước nay chưa có lại dâng lên, Thải Y chưa từng có cảm giác chán ghét một người nào như thế.
Ngay cả người từng làm cho Thải Y có cảm giác rất đáng ghét, chân truyền của Tề
Vân tông Phiền Sở Ngọc, e rằng so với Hoa Vô Song cũng tốt hơn một chút.
- Xem ra, cô không có kiến thức gì về thực lực của ta rồi, nếu không cho cô thấy e là cô sẽ không hết hi vọng!
Hoa Vô Song nói với gương mặt đầy vẻ tự tin, hướng về phía Thải Y có chút đưa tay mà nói,
- Ngươi xuất chiêu trước đi!
- Muốn chết!
Khí thế kinh người đột nhiên từ trên thân Thải Y bộc phát ra, một đạo thải quang thường thường không gì lạ từ trong tay Thải Y bay ra, như thiểm điện đánh về phía Hoa Vô Song.
Thải quang vừa ra, sắc mặt Hoa Vô Song đột nhiên biến đổi, bởi vì đạo này của Thải Y có tốc độ quá nhanh, còn nhanh hơn tốc độ tia chớp, tốc độ công kích còn nhanh hơn so với rất nhiều cường giả Hồn Hải cảnh ngũ trọng đỉnh phong, nhanh đến mức hắn sắp không thể tránh né được.
Nếu quả thật nếu muốn hình dung tốc độ công kích của đạo thải quang này vậy cũng chỉ có thể so sánh như tốc độ công kích của Thần Hồn vô thanh vô tức rất khó tránh né thần.
Nhưng ngay lúc ý nghĩ này vừa mới hiển hiện ra trong đầu của Hoa Vô Song, một đạo khí tức Thần Hồn cường đại vô cùng đột ngột từ nơi bên trên đạo ánh bộc phát ra.
Thoáng chốc, tất cả cường giả Hồn Hải cảnh cường mặt đều kịch biến.
- Lực lượng Thần Hồn ba động của Hồn Hải cảnh ngũ trọng đỉnh phong?
- Không đúng, lực lượng Thần Hồn ba động này còn mạnh hơn so với lực lượng Hồn Hải cảnh ngũ trọng đỉnh phong!
- Lực lượng Thần Hồn ba động này tuyệt đối có thể so sánh với lực lượng Thần Hồn ba động của chưởng môn!
- Cái Thần Hồn ba động này, quá kinh khủng đi?
Trong thời gian ngắn, tất cả võ giả Hồn Hải cảnh ở đây từng người từng người thần sắc đều đại biến, có một loại ánh mắt như nhìn quái vật, yêu nghiệt mà nhìn về phía Thải Y.
Đồng dạng, thần sắc của Hoa Vô Song cũng biến thành dáng vẻ vô cùng hoảng sợ.
Thần Hồn ba động, hắn cảm ứng được.
Lấy thân phận truyền nhân Thiên Nam Hoa gia Hoa Vương, khẳng định đã tu luyện qua lực lượng Thần Hồn, thậm chí còn tu luyện qua bí thuật Thần Hồn, bình thường cường giả Hồn Hải cảnh công kích Thần Hồn hắn cũng không sợ.
Nhưng mà có thể có Thần Hồn ba động khủng bố như thế lại khiến cho trong đầu Hoa Vô Song lại đột nhiên nổi lên một bóng người.
Cũng trong nháy mắt khi bóng người này hiển hiện, đạo thải quang kia đã như lôi tiễn đánh vào thân thể Hoa Vô Song.
Trong nháy mắt tiếp theo, thời khắc quanh người Hoa Vô Song quanh người vừa mới dâng lên bàng bạc Thần Hồn ba động, toàn thân run lên, hai mắt trợn trừng. Mắt, tai, miệng, mũi, thất khiếu đã chảy máu tươi dạt dào, cả người hắn trông giống như một cọc gỗ ngã xuống đất.
Lúc này, bức tường người bốn phương tám hướng đang vây xem vốn còn đang nghị luận thắng bãi giữa Thải Y và Hoa Vô Song.
- Ai nha, Lão Vương, ngươi nói xem ai sẽ thắng? Thải Y hay Hoa Vô Song?
- Ta cược Hoa Vô Song thắng, một Đầu Long ở Tiên Linh lâu Thần đô, có dám tiếp hay không?
Mới bước chân vào giang hồ, võ giả Hóa Linh cảnh lão Chu đang đánh cược cùng đồng bạn.
Đột nhiên, nhìn đồng bạn, lão Chu đột nhiên phát hiện thần sắc đồng bạn lão
Vương của mình có chút không đúng, con mắt hình như lồi ra.
- Khoan khoan, ta... Ta cược Thải Y thắng! một Đầu Long ở Tiên Linh lâu Thần đô, lão Chu, không thể đổi ý!
A?
Lão Chu hơi nghi hoặc một chút, tiền đặt cược này hắn vốn không ôm bao lớn hi vọng sẽ thành công, rõ ràng cho tên đồng lõa chiếm tiện nghi, không ngờ, đồng bạn hắn lại đồng ý.
- Ha ha, lão Vương, ta là ai! Nhổ nước miếng là đinh lão Chu, làm sao có thể phản....
Cười rồi quay đầu, thần sắc lão Chu đột nhiên thất thần, nhìn lôi đài đầu rồng, ánh mắt của hắn cũng có chút bay bổng, hắn đột nhiên minh bạch, vừa rồi con mắt lão Vương vì sao lồi ra.
Giữa sân, truyền nhân Thiên Nam Hoa gia Hoa Vô Song hắn xem trọng lúc này lại giống như cá chết ngã xuống mặt đất, thất khiếu chảy máu vô cùng thê thảm, Thải Y thu thải lăng, thần sắc bình tĩnh đứng giữa sân, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra qua.
Lão Chu trợn tròn mắt, có chút khó tin mà dụi dụi con mắt mình.
Ảo giác à?
Đây có phải thật hay không, hay lại lau lau tiếp!
- Lão Chu, Nhất Long Đầu ở Tiên Linh lâu thần đô, chính ngươi nói đó!
- Lão Vương, ta... Ta chỉ dựng trò vui... Đùa giỡn tí thôi...
- Mẹ nó! Lão Chu ngươi dám đổi ý? Lần trước, ta còn dùng ba tháng mồ hôi và máu cho cầu ngươi một Long Đầu, ngươi dám đổi ý...
Lão Vương nổi giận, trực tiếp bóp cổ lão Chu.
- Đừng đừng đừng, ta xin, ta nhận thua cuộc.... Khụ khụ khụ!
Hai người này lớn tiếng ồn ào rốt cục làm cho tròng mắt của võ giả toàn trường bỗng nhúc nhích, bao gồm cả Diệp Chân ở bên trong, trên mặt hiện lên một nụ cười khổ.
- Lập uy, có cần phải khủng bố đến như vậy hay không?
Diệp Chân cũng trợn tròn hai mắt.
Một chiêu đã có thể hạ người nổi danh khắp thiên hạ, người gặp người sợ - Hoa Vô Song truyền nhân của Hoa Vương, đây là khái niệm gì?
Không chỉ có võ giả xem chiến trợn tròn mắt, ngay cả những võ giả Hồn Hải cảnh kia, tất cả đều trợn tròn mắt.
Ai nha, tiểu cô nương vừa mới nhìn qua trông như vật vô hại ấy thế mà lại người khủng hố như thế?
Tiểu tổ mới vừa rút thăm thi đấu với Thải Y thi đấu giành điểm tích lũy, đám võ giả, hai chân đã bắt đầu run rẩy.
Nghĩ tới tự mình vừa rồi chủ động đụng lên đi so chiêu với mỹ nữ này, đã cảm thấy có một loại hàn khí từ bàn chân bay thẳng lên cái ót, may mắn không chọc giận Thải Y, bằng không....
Bọn người tuyển thủ hạt như Mạc Tâm Thủy, Bộ Trường Thiên, Dã Nguyên, Tả Tân, Hoa Tâm, Đào Huy cũng triệt để trợn tròn mắt, ánh mắt đều hết hồn.
Một chiêu có thể hạ Hoa Vô Song, thế thì những trận đấu kế tiếp còn đánh như thế nào đây cơ chứ, tiểu cô nương, cô có cần phải khủng bố như thế hay không?
Trước đó, trong lòng bọn họ riêng phần mình đã có tính toán nhỏ nhặt, họ đã tự tính toán xếp hạng của mình trên Hắc Long Bảng, tất cả đều âm thầm xếp Thải Y tới vị trí thứ sau hoặc các vị trí sau nữa.
Thải Y trong mắt bọn hắn căn bản không sự uy hiếp gì cả.
Nhưng mà hiện tại Thải Y lại giống như từ một con tiểu côn trùng vô hại đột nhiên biến thành một tồn tại người ngăn cản ăn thịt người, thần ngăn ăn thần, phản ứng kia, biểu tình kia, đặc sắc đến cực hạn.
Tê tê tê tê tê tê!
Vô số âm thanh hít một hơi lãnh khí hội tụ thành một đạo trông giống như một cơn lốc, vang vọng toàn bộ bầu trời, cũng như đã đánh thức người hầu Hoa gia đang trong cơn chấn động vô cùng.
Trong nháy mắt tiếp theo, tiếng Hoa quản gia gào như khóc tang bỗng vang dội đến.
- Công tử, công tử!
- Ngươi cái đồ tiện nhân này, nếu công tử có điều không hay xảy ra, ngươi nhất định phải chết!
Vừa khóc vừa chửi, Hoa quản gia mang theo mấy người hầu như cuồng phong cuốn về phía lôi đài đầu rồng.