Tạo Hóa Chi Vương

Chương 357: Ngự Lôi Tâm Kinh

Chương 357: Ngự Lôi Tâm Kinh
- Công tử, người không thể có việc, ngàn vạn lần không thể có việc gì a!
Hoa quản gia khóc thét lao về phía lôi đài đầu rồng số tám, đi theo còn có hai gã hộ vệ Hồn Hải cảnh khác, ai cũng một mặt sợ hãi đuổi tới, trên mặt không còn chút máu.
Bọn hắn làm hộ vệ cho Thiếu chủ Hoa gia Hoa Vô Song, nếu như Hoa Vô Song xảy ra chuyện gì, chờ đợi bọn hắn chính là việc còn kinh khủng hơn nhiều lần so với cái chết.
Quy củ của Hoa gia cũng không phải lớn bình thường.
Vốn lấy thực lực của Hoa Vô Song, chỉ cần những cường giả Chú Mạch cảnh kia còn có mấy đại năng Hồn Hải cảnh đỉnh phong không ra tay, ai cũng không làm gì được, ai có thể nghĩ tới, thiếu chủ nhà mình lại bị một thiếu nữ trông như vô hại hạ gục.
- Mấy người các ngươi, bắt giữ tiểu tiện nhân này lại, nếu như công tử có việc, để cho toàn tộc của nàng ta tới đền mạng!
Hoa quản gia chỉ vào Thải Y đang lẳng lặng đứng yên, mệnh cho mấy hộ vệ sau lưng.
- Ừm?
Lông mày Diệp Chân đột nhiên giương lên, khí tức quanh người bắt đầu tiêu thăng, Xích Ngọc Linh Giáp lập tức bao trùm đến toàn thân, một luồng khí tức kinh khủng từ trên thân Diệp Chân bạo phát, ai nếu dám xông đến động thủ với Thải Y tuyệt đối sẽ nghênh đón sát chiêu bén nhọn nhất của hắn.
- Cút!
Đột nhiên, Đại chấp sự Thanh Dực trên bầu trời Hắc Long cổ địa gầm thét, lệnh bài Hắc Long đột ngột hiển hiện từ sau đầu, mấy đạo hào quang đột ngột từ bên trong lệnh bài nổ bắn ra bắn về phía Hoa quản gia và bốn hộ vệ Hồn Hải cảnh sau lưng hắn.
- Dám xông loạn lên lôi đài hắc long, muốn chết!
Tiếng hét phẫn nộ của Thanh Dực như tiếng sấm vang dội, Hoa quản gia và bốn hộ vệ Hồn Hải cảnh sau lưng hắn đồng thời bị hào quang kia đánh trúng, cảm giác như bị sét đánh.
Từng cơn run rẩy cuồn cuộn dâng lên.
Một màn này làm cho Diệp Chân vừa mới ngưng tụ ra khí thế đột ngột tản ra, lần này, Thanh Dực làm việc công chính.
Nhưng Thanh Dực rõ ràng hơn ai, nếu hắn ngay cả một gia nô mà cũng không cản được, hắn làm Đại chấp sự lâm thời Hắc Long cổ địa cũng quá thất bại.
Nhưng người bị hào quang đánh rơi trên mặt đất - Hoa quản gia lại càng hung hăng càn quấy lớn hơn, trở mình đứng lên, chỉ vào Thanh Dực chửi ầm.
- Thanh Dực, nếu như công tử nhà ta có chuyện không hay gì xảy ra, ngươi sẽ phụ trách hay Huyễn Thần tông của các ngươi phụ trách sao? Ngươi không sợ Hoa gia lão tổ tông nhà chúng ra san bằng các ngươi.
- Hừ, nơi này là Hắc Long cổ địa! Cho dù Hoa Vương tới cũng phải rụt đầu! Thế nào, Hoa gia các ngươi muốn khiêu chiến Long Linh của Hắc Long cổ địa?
Thanh Dực hừ lạnh một tiếng, lệnh bài Hắc Long trong cơ thể mười hai chấp sự lâm thời đồng thời hiển hiện, một hư ảnh hình rồng do hào quang tinh khiết tạo thành trong nháy mắt ngưng hiện trên bầu trời, tản ra vạn uy làm cho người sợ hãi.
Nhãn châu của quang long xoay động, long nhãn lập tức nhìn chằm chằm về phía Hoa quản gia, Hoa quản gia sợ đến mức ngã xuống đất.
- Ngươi...
Một màn này đủ làm cho Hoa quản gia ngậm miệng, hắn cho dù đang nóng lòng muốn cứu chủ cũng không dám khiêu chiến Long Linh của Hắc Long cổ địa, hắn thậm chí có loại cảm giác, nếu như Long Linh nguyện ý, chỉ một ánh mắt sẽ có thể đánh giết hắn.
- Thanh Dực, thế nhưng mà công tử hắn, công tử...
- Cứu người có thể! Nhưng nếu còn dám nhắc tới nửa câu bắt võ giả tham gia thi đấu xếp hạng, các ngươi chuẩn bị bị đuổi ra khỏi Hắc Long cổ địa đi! Trật tự Hắc Long cổ địa tuyệt đối không dung bất luận kẻ nào phá hư!
Thanh Dực quát.
- Được!
Cuối cùng, sau một lúc kinh hồn táng đảm, Hoa quản gia thận trọng đạp vào lôi đài đầu rồng, sờ soạng hơi thở của Hoa Vô Song lúc này mới xem như có thể thở dài một hơi.
Không chết!
Chỉ cần người không chết là tốt rồi!
Một bình chất lỏng tản ra kỳ thơm bị Hoa quản gia đổ vào trong miệng Hoa Vô Song.
- Ninh Thần Ngọc Dịch?
Sắc mặt Diệp Chân thay đổi, hắn phát hiện đồ vật Hoa quản gia đổ vào.
Nhưng một bình Ninh Thần Ngọc Dịch không phản ứng, Hoa quản gia giống như đang tưới cho Hoa Vô Song, điên cuồng rót mười mấy bình Ninh Thần Ngọc Dịch mãi cho đến khi lông mày của Hoa Vô Song chấn động một chút mới thở dài một hơi.
Một màn này, Diệp Chân xem ở trong mắt không cảm giác gì.
Nhưng mà trong mắt các võ giả đứng ngoài quan sát lại kinh thán không thôi.
Ninh Thần Ngọc Dịch, thứ trân quý dị thường, mấy năm khó gặp, thật nhiều tông môn ngay cả một hai bình hàng tồn đều không có, cho dù Huyễn Thần tông có hàng tồn cũng sẽ không vượt quá năm bình, Hoa gia lại xem nó giống như nước mà sử dụng.
Chỉ dựa vào điều này, nội tình Thiên Nam Hoa gia thâm hậu vô cùng, không phải các tông môn bình thường có thể so sánh.
- Công tử!
Nhìn thấy Hoa Vô Song chậm rãi mở to mắt, Hoa quản gia kinh hỉ, nhưng chỉ một tiếng, Hoa Vô Song vừa mở mắt lần nữa hôn mê.
Nhưng Hoa Vô Song cũng không phải thực sự ngất, hiệu lực của mười bình Ninh Thần Ngọc Dịch cũng không phải làm nói giỡn, cho dù Thần Hồn hắn bị thương nặng cũng có thể thoáng khôi phục một chút.
Thật ra, Hoa Vô Song vẫn đang giả bộ bất tỉnh!
Không cách nào, ngoài không giả vờ ngất thì không có lối ra nào khác.
Hoa Vô Song hắn thật sự gánh không nổi!
Vừa rồi trước lúc khai chiến còn tự tin muốn cho Thải Y trực tiếp nhận thua, sau khi Thải Y từ chối nhận thua còn xin Thải Y xuất thủ trước.
Kết quả, một chiêu!
Thải Y đánh một chiêu đã có thể đánh hắn đánh ngã!
Điều này khiến người vừa mới tỉnh lại - Hoa Vô Song sao mà chịu nổi, nhất là lấy tính tình ngạo khí kia, việc này e là còn khó chịu hơn giết hắn nên chỉ có thể giả hôn mê.
- Thải Y đối chiến Hoa Vô Song, Thải Y thắng, được hai điểm, tiếp tục luận võ!
Sau khi Hoa quản gia ôm Hoa Vô Song xuống lôi đài, Thanh Dực tuyên bố kết quả chiến đấu.
Bên lôi đài chưa có động tĩnh gì thì phía các chấp sự lâm thời trên bầu trời Hắc Long cổ địa lại náo nhiệt.
- Tạ Luật, vừa rồi ngươi đã từng nói, nếu như Hoa Vô Song không thu thập được Thải Y tiểu cô nương thì ngươi sẽ theo họ của Hải lâu chủ, sau này, chúng ta sẽ phải gọi ngươi là Hải Luật à?
- Ha ha, thôi đi!
- Có hậu bối lớn tuổi như vậy, Hải Lạc Sương ta nhận không nổi, giảm thọ! Chư vị, nên đi chủ trì thi đấu thôi!
Hải Lạc Sương nói một câu làm Tạ Luật đỏ mặt, nhưng cửa ải này, cũng coi đi qua.
Thật ra cũng may tâm tình Hải Lạc Sương tốt.
Vốn Hải Lạc Sương rất kỳ vọng đối với Diệp Chân, lúc tham gia Hắc Long Bảng dự đoán xếp hạng, nàng cảm thấy với thực lực của Diệp Chân hẳn là vị trí thứ ba mươi, nhiều nhất thì vào danh sách hai mươi đứng đầu mà thôi.
Nhưng bây giờ lại lọt vào mười vị trí đầu, hơn nữa còn có dấu hiệu của ba vị trí đầu, nàng không cao hứng mới lạ.
- Thải Y, ta dám đảm bảo, sau trận đấu này muội tuyệt đối sẽ vô cùng dễ thở bởi vì sẽ có một mảng lớn nhận thua!
Sau khi đi xuống lôi đài, Thải Y tự nhiên đi về phía phía Diệp Chân, sau đó, theo thói quen cùng Diệp Chân dắt tay đứng chung một chỗ.
Một màn này lại làm cho đám võ giả mười vị trí đầu giống như bọn người Mạc Tâm Thủy, Đào Huy, Dã Nguyên, Bạch Tâm, Tả Tân, khóe miệng đều phát khổ.
Bọn hắn xem như đã thấy rõ, vì sao vừa rồi Thải Y chủ động khiêu chiến Hoa Vô Song, thay đổi bộ dáng hiền thục vô hại trước kia mà ra tay ác độc đánh trọng thương đối phương.
Nguyên nhân vì Diệp Chân!
Cũng bởi vì Hoa Vô Song nhận ra Diệp Chân chính là Trịnh Phù Vân, có ân oán với Trịnh Phù Vân, tuyên bố nhất định phải xử lý Diệp Chân.
Sau đó, Thải Y nổ tung, một chiêu đánh ngã hắn ta!
Như vậy, nếu như ai trong bọn họ dám gây bất lợi cho Diệp Chân, đầu tiên đối mặt chính là sự trả thù khủng bố của cô nàng.
Nếu như là võ kỹ, còn có khả năng tiếp được, nhưng mà nếu như công kích Thần Hồn, không cẩn thận sẽ có thể khiến cho Thần Hồn bị tiêu tán.
Hoa Vô Song chịu một lần Thần Hồn công kích đã trực tiếp hôn mê, đó bởi vì bản thân Hoa Vô Song có tu vi Thần Hồn không kém. Nếu như đổi lại bọn hắn, khả năng chính là Thần Hồn bị tiêu tán.
Con nhím!
Ánh mắt bọn hắn lúc này nhìn về phía Diệp Chân giống như đang nhìn một con nhím!
- Xem ra, chỉ có thể thế này.
Cố tình phân cao thấp với Diệp Chân. Mạc Tâm Thủy và đám người Đào Huy đồng thời hiện lên một ý nghĩ.
Đùng!
Toàn bộ lôi đài đầu rồng đột nhiên giống như núi nổ vang, chỉ thấy Dã Nguyên trên đài bỗng nhiên nhảy lên cao. Sau đó giống như một tòa núi nhỏ, rơi xuống lôi đầu, âm thanh chấn động khắp nơi.
- Họ Mạc, ngứa tay quá, hai ta chơi đùa?
Dã Nguyên nhe răng, đôi mắt giống như dã thú nhìn chằm chằm về phía Mạc Tâm Thủy.
- Tốt!
- Dã huynh đã nói như vậy, ta vừa vặn cũng muốn thử nghiệm địa từ Linh Lực!
Mạc Tâm Thủy cười một tiếng dài, bay người lên đài.
- Vòng thứ nhất trận thứ ba, Dã Nguyên đối chiến Mạc Tâm Thủy!
Thanh Dực cao giọng tuyên bố.
- Mời!
- Ngao ô!
Mạc Tâm Thủy vừa mới làm ra một tư thế mời, Dã Nguyên lại giống như một con dã thú, trong miệng phát ra một chuỗi tiếng thú rống lạ lùng, như mãnh hổ hạ núi đánh về phía đối phương.
Trong nháy mắt đập ra, từng dây xích ánh sáng màu bạc quấn quanh dày đặc cao thấp toàn thân Dã Nguyên như một áo giáp ngân liên.
Đinh đinh đinh choang!
Trong nháy mắt áo giáp ngân liên thành hình, võ giả trên các lôi đài bốn phương tám hướng, kiếm trong vỏ, đao trong tay, thương trong tay, phàm là binh khí có quan hệ đến Ngũ Hành tinh kim đều kịch liệt run rẩy, muốn rời khỏi tay.
Ngay cả Huyền Dương kiếm Trong tay Diệp Chân cũng kịch liệt run rẩy, làm cho Diệp Chân không được vận dụng Linh Lực mới có thể trấn áp được loại cảm giác muốn tuột tay.
- Địa từ Linh Lực này, lợi hại đến như thế?
Mặc dù không ở trên chiến trường, nhưng mà trong đôi mắt của Diệp Chân cũng nổi lên vẻ ngưng trọng.
- Địa từ Linh Lực, quả thật lợi hại!
Mạc Tâm Thủy lại không hề e sợ, cười một tiếng dài, trường kiếm ngăm đen trong tay nhẹ nhàng bổ một cái.
Oanh!
Mấy đạo lôi quang to bằng cánh tay trẻ con như những con cự xà uốn lượn đánh về phía Dã Nguyên, càng khiến người ta kinh ngạc chính là trường kiếm trong tay Mạc Tâm Thủy lại không bị địa từ Linh Lực của Dã Nguyên ảnh hưởng.
- Ngự Lôi Tâm Kinh!
- Ngự Lôi Tâm Kinh của Thần Ẩn sơn trang, lần nữa có người luyện thành?
Trên bầu trời, có người kinh hô, thần sắc của Thanh Dực lộ vẻ khiếp sợ không gì sánh nổi.
Hắn ẩn ẩn nhớ rõ, lần trước Thần Ẩn sơn trang có người luyện thành Ngự Lôi Tâm Kinh cũng đã hai trăm tám mươi năm trước, khi đó, Thần Ẩn sơn trang là thế lực Huyễn Thần đế quốc thậm chí bên trong toàn bộ Hắc Long Vực có thể khiêu chiến với Huyễn Thần tông.
- Lôi Linh Lực?
Con ngươi của Dã Nguyên đột nhiên co rụt, ngân liên quấn trên người thoát ra như, lấy một loại hình đường cong chữ S kì diệu điên cuồng quất qua, ngân quang đột nhiên phóng đại, năm đạo lôi quang đột nhiên bị hút tới, dẫn tới phía trên ngân liên.
Cơ hồ là đồng thời, quang hoa bên trên ngân liên đột nhiên thu lại, ngân liên trở nên vô cùng ảm đạm, Diệp Chân cảm giác được, Huyền Dương kiếm trong tay đột nhiên không còn rung động, địa từ Linh Lực trong thời gian ngắn đã biến mất.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, Huyền Dương kiếm lần nữa run rẩy một chút.
Cứ như thế Huyền Dương kiếm trong nháy mắt liên tiếp dừng lại sau đó rung động ba lần, quang hoa bên trên ngân liên của Dã Nguyên cũng ở trong thời gian ngắn sáng tắt ba lần, dưới ba động kỳ dị này, Mạc Tâm Thủy bổ ra năm đạo lôi quang uy thế kinh người cứ bị chôn vùi như vậy!
Lúc này, lông tóc của Dã Nguyên lại không tổn hao gì!
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất