Chương 5: Thận Long Châu
- Lục Ly, Thận Long Châu quá mức nghịch thiên, giao ra để cho chúng ta hủy diệt. Chỉ cần ngươi giao ra Thận Long Châu, chúng ta có thể tha cho ngươi khỏi chết!
Trong hư không, một lão nhân nắm chòm râu dài, đỉnh đầu đội ngọc quan cất cao giọng nói.
- Lục Ly, nhanh giao ra Thận Long Châu. Nếu bảo vật này tồn tại trong thế gian, sẽ khiến cho bọn ta khổ luyện vạn năm đều hóa thành hư không.
- Lục Ly, Thận Long Châu thiên địa không cho phép. Giao ra, tha cho ngươi khỏi chết!
Trong hư không, ba tồn tại khủng khiếp bao vây xung quanh Lục Ly. Toàn thân hắn đầy vết máu phẫn nộ liên tục gầm lên.
Bị bao vây ở giữa, ngọc quan bị vỡ nát, đạo bào rách rưới, mặt đầy máu me, Lục Ly lại bi thương cười ha hả.
- Cái gì mà thiên địa không cho phép? Vậy là các ngươi sợ rồi sao? Sợ ta nắm giữ bảo vật này, dao động tới vị trí của ba lão tặc các ngươi sao? Giao ra? Tha cho ta không chết? Ta giao ra bảo vật này, chết hay không có gì khác biệt? Lục Ly ta suốt đời ngang dọc, làm sao có thể mặc cho các người bày bố. Ha ha ha ha....
Trong tiếng cười điên cuồng, toàn thân Lục Ly đột nhiên phát ra ánh sáng vô cùng chói mắt.
- Không xong rồi, hắn đang tự thiêu đốt chân thân. Hắn muốn chạy trốn. Các vị đạo huynh, nhanh trợ giúp ta một tay, theo ta niêm phong hắn lại.
Lão nhân râu dài đội ngọc quan đột nhiên điểm ra một chỉ. Trong nháy mắt, trong hư không có ánh sáng màu vàng dâng cao vạn trượng.
Đồng thời, hai tồn tại khủng khiếp khác bao vây Lục Ly, từng người cũng điểm ra một chỉ. Ba đường ánh sáng màu vàng hội tụ vào một chỗ, ngưng tụ biến hóa ra từng thần văn huyền ảo khác thường, trấn áp về phía toàn thân Lục Ly.
- Trốn sao? Lục Ly ta chưa bao giờ trốn tránh như chó! Các ngươi không phải e ngại Thận Long Châu này ảnh hưởng tới địa vị của các ngươi sao? Ta phải cắm một cái gai vào trong lòng các ngươi, một cái gai vĩnh viễn khó có thể loại bỏ được!
Trong tiếng cười điên cuồng, một hạt châu từ phía sau đầu Lục Ly bay ra. Toàn thân Lục Ly bạo phát ra ánh sáng màu vàng, trong nháy mắt lại tập trung một chỗ, bao quanh hạt châu này.
- Vạn Pháp Loạn Không, Thận Long Châu, phá!
Hư không đột nhiên chấn động mãnh liệt. Thận Long Châu được lực lượng toàn thân Lục Ly bao quanh, chợt đột phá ánh sáng màu vàng trấn áp, phá vỡ một tầng lại một tầng hư không, bỏ chạy.
- Lưu lại cho ta! Phong!
Lão nhân râu dài đội ngọc quan nổi giận, ngón trỏ không rạch tự vỡ ra. Trong chớp mắt có máu màu vàng phun ra, một chỉ điểm ra. Ánh sáng rực rỡ màu vàng vô tận đột nhiên hóa thành một con rồng dài thần văn biến thành ánh sáng rực rỡ, bắn về phía Thận Long Châu.
Tốc độ của con rồng dài Thần Văn cực nhanh, trong thời gian ngắn lại bao phủ lên Thận Long Châu.
Nhưng con rồng dài thần văn này rơi xuống chưa đến một phần, trong chớp mắt không gian của Chư Thiên Vạn giới chợt hỗn loạn. Thận Long Châu lại chui vào mảnh hư không không thấy nữa.
Đợi tới lúc lão nhân râu dài đội ngọc quan tìm tới, không gian hỗn loạn trong nháy mắt đã khôi phục trở lại bình thường, lại không tìm được bất kỳ tung tích nào của Thận Long Châu.
- Ha ha ha ha, Chư Thiên Vạn giới có số lượng thế giới lớn nhỏ đếm không hết. Huyền Hoàng, ta thật sự muốn xem thử các ngươi làm thế nào hủy diệt được Thận Long Châu...
Trong tiếng cười điên cuồng, thân thể Lục Ly dần dần hóa thành vô số điểm sáng tiêu tan. Chỉ còn lại ba vị Huyền Hoàng này sắc mặt khó coi đứng sững ở trong hư không, thật lâu không nói gì...
...
Lần này tình cảnh biến mất. Hình ảnh trước mặt Diệp Chân lại thay đổi. Ở thế giới nào đó, đã thấy một vị tồn tại cường đại trong lúc vô ý phát hiện Thận Long Châu bị bụi che phủ, cho là dị bảo, cả ngày lẫn đêm nghiên cứu vô số phương pháp, cho đến cuối cùng chết đi.
Hình ảnh lại biến đổi. Thận Long Châu nhiều lần đổi chủ, còn dâng lên vô số trận tinh phong huyết vũ, vô số người chết vì nó.
Còn có thiên tài tuyệt thế sau khi thu được Thận Long Châu, dần dần biến mất ở trong đám người.
Với những lần Thận Long Châu nhiều lần đổi chủ, số lượng thần văn không nhiều niêm phong trên Thận Long Châu lại dần dần tán loạn. Thận Long Châu lặng lẽ không một tiếng động hút vào huyết khí, chân nguyên, thậm chí lực lượng ở cấp bậc cao hơn trong thân thể chủ nhân nắm giữ nó.
Trong mấy hình ảnh cuối cùng, Diệp Chân thậm chí thấy được một chi tổ tiên Diệp gia bọn họ nhận được Thận Long Châu này, sau đó xem như là đồ gia truyền, truyền từ thế hệ tới thế hệ khác.
Mà một con cháu của Diệp gia bọn họ, bởi vì bị Thận Long Châu thu nạp lực lượng, tu vi dần dần chậm lại, cũng lại suy tàn.
Một cảnh tượng cuối cùng là hình ảnh Diệp Chân trong lúc vô ý bị thương chảy máu, Bình An Châu ở trước ngực quỷ dị hấp thu máu của hắn.
Hình ảnh với ánh sáng nhiều màu vừa thu lại, một hạt châu chia làm chín tầng không gian, nhưng chỉ có một tầng tản ra ánh sáng rực rỡ lất phất. Tám tầng khác hiện lên màu xám hỗn độn, xuất hiện ở trước mắt Diệp Chân.
Diệp Chân lại chìm vào trong trầm tư.
Lượng tin tức trong những hình ảnh nhiều ánh sáng rực rỡ này quá lớn. Nhất là cục diện chiến đấu của mấy người Lục Ly, Huyền Hoàng, Diệp Chân nhìn thấy, lại chấn động kinh ngạc không hiểu nổi.
Hóa ra võ giả có thể cường đại đến trình độ khủng bố như vậy. Diệp Chân cần phải cố gắng tiêu hóa một chút.
Thận Long Châu này chắc là một bảo bối khó lường. Nhìn ba người Huyền Hoàng kiên quyết muốn hủy diệt Thận Long Châu này là có thể biết được.
Chỉ có điều, sau khi Lục Ly liều mạng vận dụng bí thuật thời không hỗn loạn, Thận Long Châu xem như đã trốn thoát khỏi độc thủ của ba người Huyền Hoàng. Chỉ có điều lúc đang lẩn trốn cách, lại có một phần nhỏ thần văn niêm phong của Huyền Hoàng hạ xuống.
Tiếp theo chính là quá trình giải phong ấn dài dằng dặc.
Năm tháng trôi qua khiến cho thần văn niêm phong tầng thứ nhất trên Thận Long Châu bắt đầu buông lỏng. Thận Long Châu khôi phục lại một ít tác dụng có thể không đáng kể.
Nó bắt đầu âm thầm thu nạp lực lượng của chủ nhân nắm giữ nó. Từng thế hệ một tích lũy xuống, đến thế hệ Diệp Chân này, mới hoàn toàn phá được thần văn niêm phong tầng thứ nhất, giải phong ấn không gian tầng thứ nhất của Thận Long Châu.
Diệp Chân tính toán một chút. Ở trước hắn, Thận Long Châu này cùng tất cả chín mươi hai đời chủ nhân, trong quá trình phá vỡ niêm phong tầng thứ nhất, không biết đã duy trì suốt mấy nghìn năm.
Chân chân chính chính là công phu nước chảy đá mòn.
- Nếu Thận Long Châu này có thể dẫn tới tồn tại tuyệt thế như ba vị Huyền Hoàng liên thủ hủy diệt, vậy nó rốt cuộc có chỗ nào nghịch thiên?
Từ đầu đến cuối, đây là một nghi vấn luôn xoay quanh ở trong đầu Diệp Chân.
Đáng tiếc chính là Thận Long Châu nghịch thiên như thế nào, hình ảnh đầy màu sắc kia lại hoàn toàn không đề cập tới.
Diệp Chân phát hiện, Thận Long Châu chắc đã hoàn toàn dung nhập vào chỗ huyệt thiên trung ở ngực hắn.
Chỉ cần ánh mắt hắn rơi vào ấn ký Thận Long Châu trên ngực, hoặc là tập trung tinh thần vào ấn ký Thận Long Châu trên ngực, Thận Long Châu lóe ra ánh sáng rực rỡ mông lung sẽ xuất hiện ở trong ý thức của Diệp Chân.
Nhưng bất kể Diệp Chân thử như thế nào, phát động thế nào, Thận Long Châu ở ngực đều hoàn toàn không có động tĩnh nào, chứ đừng nói là thể hiện ra chỗ nào nghịch thiên.
Sau khi thử không có kết quả, Diệp Chân đành tạm thời không để tâm nữa.
- Có lẽ, ta còn chưa có phát hiện ra chỗ thần bí của Thận Long Châu? Lại hoặc bí mật nhỏ ta có thể nghe hiểu tiếng thú này chính là năng lực Thận Long Châu giao cho ta, chỉ có thể chậm rãi khám phá.
Diệp Chân an ủi mình như vậy.
Chỉnh đốn lại tâm tình, Diệp Chân cũng không kịp rửa sạch toàn thân dơ bẩn, một lần nữa ngồi xuống khoanh chân, phát động Huyết Khí quyết, tập trung tinh thần cẩn thận tra xét.
Tác dụng nghịch thiên của Thận Long Châu cách Diệp Chân quá xa vời. Nhưng có thể dùng hai giọt thạch tủy linh dịch, lại là lợi ích có thể thấy được sờ được.
Đáng tiếc thời khắc mấu chốt có thể đột phá tu vi, Diệp Chân lại hôn mê.
Hiện tại, Diệp Chân nóng lòng muốn biết tu vi của mình được thạch tủy linh dịch tăng lên tới trình độ nào. Hắn muốn dùng cái này để suy tính một chút về giá trị của thạch tủy linh dịch.
Trong chớp mắt khi phát động Huyết Khí quyết quan sát bên trong, Diệp Chân lại khiếp sợ tới mức ngây người.
Huyết khí tu vi vận chuyển bên trong kinh mạch khiến cho hắn khiếp sợ tới mức ngây người.
Quả thật, Diệp Chân đã bị huyết khí tu vi trong cơ thể mình biến hóa làm cho khiếp sợ tới mức ngây người.
Nhưng loại biến hóa này cũng không phải chỉ là tu vi tăng trên diện rộng.
Mà là bởi vì tu vi của Diệp Chân không tăng ngược lại còn giảm. Hơn nữa biên độ giảm còn không nhỏ.
Trước khi dùng hai giọt thạch tủy linh dịch, huyết khí bên trong kinh mạch Diệp Chân đã đạt được trình độ huyết khí tràn mạch.
Theo Diệp Chân suy đoán, có hai giọt thạch tủy linh dịch giúp đỡ, dù thế nào huyết khí bên trong kinh mạch hắn cũng có thể đạt được huyết khí như sóng, hoặc gần đạt được Luyện Huyết nhất trọng đỉnh phong.
Nhưng sự thực là huyết khí tu vi bên trong kinh mạch Diệp Chân không biết thế nào, rơi xuống đến kích thước bằng chiếc đũa, huyết khí giống như đũa.
Đối mặt với loại kết quả ngoài dự đoán này, Diệp Chân phiền muộn đến mức muốn nôn ra máu.
Lần sát hạch hang năm sắp đến. Tu vi của hắn vốn đã kém xa, không nghĩ tới lúc này lại còn kém xa hơn.
Trong ngực nghẹn một hơi khó có thể phát tiết ra, Diệp Chân chợt nhảy lên, một quyền hung hăng đánh về phía vách sơn động, muốn phát tiết một chút.
Vù!
Một quyền nhanh như tia chớp đánh ra. Tiếng nắm đấm xé rách không khí chợt vang lên.
Ầm!
Nắm đấm đánh cho vách đá, vụn đá văng ra khắp nơi. Lúc này Diệp Chân lại ngây người.
Ra quyền xé gió, đây chính là chuyện lực lượng đột phá đến ngoài hai nghìn cân, sau khi tu vi đạt được Luyện Huyết nhất trọng đỉnh phong, mới có khả năng làm được.
Diệp Chân ngẩn người ra. Gương mặt hắn chợt hiện ra vẻ mừng rỡ như điên. Hắn giống như một trận gió lốc phóng về phía bên ngoài sơn động.
Vừa chạy đến cửa sơn động, Diệp Chân lại xoay mình dừng bước, giấu đi thi thể con chuột lớn, thi thể mục nát của tất cả con thú khác, để tránh có dã thú ngửi được mùi máu tươi ở đây tản ra.
Sau đó, Diệp Chân mới vội vàng chạy ra, vẻ mặt vui mừng bất ngờ chạy như điên về phía sân luyện võ của Bách Tùng phong.