Chương 50: Chân Nguyên Kiếm Chỉ
Hoàng kim, tràn đầy một rương lớn hoàng kim lóng lánh.
Trong vòng tay chứa đồ của Quá Sơn Phong, chói mắt nhất, là một rương hoàng kim kim quang lóng lánh, mỗi một đĩnh vàng đều là Kim Nguyên Bảo mười lượng, thô sơ giản lược tính một chút, mỗi tầng năm mươi đĩnh, ước chừng sáu tầng, là khoảng ba ngàn lượng hoàng kim.
Ba ngàn lượng hoàng kim, là tương đương ba vạn lượng bạc, cơ hồ bằng tất cả tài sản trên người Diệp Chân hiện tại.
Nhưng mà một rương hoàng kim chói mắt nhất, cũng không phải đồ vật giá trị lớn nhất trong vòng tay trữ vật của Quá Sơn Phong, đồ vật có giá trị lớn nhất, lại là đan dược.
Diệp Chân thô sơ giản lược đếm một chút, một bình Ngưng Chân Đan giá trị vạn lượng bạc, liền có năm bình, chỉ là năm bình đan dược này, thì tương đương năm vạn lượng bạc.
Một bình Huyết Nguyên đan giá trị hai ngàn lượng bạc chỉ có hơn một bình, hẳn là Quá Sơn Phong không dùng đến, cất giữ cũng không nhiều. Để Diệp Chân kỳ quái là, trong vòng tay trữ vật của Quá Sơn Phong chứa nhiều nhất, lại là một loại đan dược tên Tôi Nguyên Đan.
Tôi Nguyên Đan, chính là một loại đan dược phụ trợ, dùng cũng không thể trực tiếp gia tăng tu vi, lại có thể trợ giúp võ giả rèn luyện Chân Nguyên, để Chân Nguyên trở nên càng thêm tinh thuần.
Trong vòng tay trữ vật của Quá Sơn Phong, có đến mười bình Tôi Nguyên Đan này, còn nhiều hơn Ngưng Chân Đan gia tăng tu vi, khiến Diệp Chân có chút khó hiểu.
Có điều, khi ánh mắt Diệp Chân rơi xuống hai quyển bí tịch ở trong góc vòng tay trữ vật, liền rõ ràng tất cả.
Hai quyển công pháp bí tịch, một quyển tên Chân Nguyên Kiếm Chỉ!
Một quyển khác, là Bàn Thủy Miên Chưởng mà Đô Úy Quan Bình nói. Thoáng lật xem một lượt, Diệp Chân liền rõ ràng, Tôi Nguyên Đan trong vòng tay chứa đồ của Quá Sơn Phong, tất cả đều là vì chuẩn bị cho bí kỹ Chân Nguyên Kiếm Chỉ.
Lật xem hết bí kỹ Chân Nguyên Kiếm Chỉ, sau lưng Diệp Chân chảy ra mồ hôi lạnh, may mắn Quá Sơn Phong không luyện thành bí kỹ Chân Nguyên Kiếm Chỉ, nếu luyện thành, Diệp Chân có khả năng đã biến thành một bộ thi thể lạnh như băng.
Bí kỹ Chân Nguyên Kiếm Chỉ là một loại pháp môn vận dụng Chân Nguyên đặc thù, nghe nói trong Tề Vân Tông cũng có pháp môn tương tự, nhưng Chân Nguyên bí kỹ cực kỳ trân quý, đừng nói đệ tử ngoại môn như Diệp Chân, coi như đệ tử nội môn, cũng không được truyền thụ.
Sau khi luyện thành Chân Nguyên Kiếm Chỉ, liền có thể thông qua phương pháp đặc thù thúc dục Chân Nguyên, ngưng tụ ra Chân Nguyên Kiếm Chỉ ở trên đầu ngón tay.
Căn cứ tu vi khác biệt, ngưng tụ ra Chân Nguyên Kiếm Chỉ không chỉ dài ngắn tùy tâm, hơn nữa uy lực của nó có thể so với thần binh lợi khí. Quan trọng nhất là, chỉ cần luyện thành Chân Nguyên Kiếm Chỉ này, có thể phối hợp bất kỳ vũ kỹ nào thi triển ra.
Lấy Linh Xà Tiệt Mạch Thủ của Diệp Chân làm thí dụ, muốn chỉ điểm đối thủ, Diệp Chân phải phá tan phòng ngự, tới sát bên người đối phương.
Nhưng nếu tu thành bí thuật này, khi cách cổ họng của đối thủ hai thước, đối thủ giết tới, Chân Nguyên Kiếm Chỉ phun ra, như vậy kết quả chỉ có một!
Bị xỏ xuyên cổ họng!
Nếu luyện thành, Chân Nguyên Kiếm Chỉ này quả thực là xuất quỷ nhập thần, khiến cho người khó lòng phòng bị.
Có điều, muốn luyện thành Chân Nguyên Kiếm Chỉ này, ngoại trừ cần Chân Nguyên hùng hậu, yêu cầu Chân Nguyên tinh thuần cũng cực cao, cần Chân Nguyên tinh thuần như thủy ngân.
Trong vòng tay chứa đồ của Quá Sơn Phong còn có rất nhiều Tôi Nguyên Đan, là dùng đến tôi luyện Chân Nguyên, ý đồ luyện thành sát chiêu Chân Nguyên Kiếm Chỉ này.
- Cần Chân Nguyên cực kỳ thuần túy, không biết trình độ Chân Nguyên của ta có đủ hay không?
Xem hết bí tịch Chân Nguyên Kiếm Chỉ, Diệp Chân không khỏi có chút kích động.
Ngay sau đó, Diệp Chân từng bước từng bước dựa theo phương pháp tu luyện mà Chân Nguyên Kiếm Chỉ ghi lại, thử nghiệm tu luyện Chân Nguyên Kiếm Chỉ.
Đừng nhìn trình tự của Chân Nguyên Kiếm Chỉ này đơn giản, nhưng phương pháp thúc dục Chân Nguyên lại cực kỳ quỷ bí, có mấy kinh mạch vận chuyển Chân Nguyên trong danh sách ngay cả Diệp Chân cũng không biết.
Hơn nửa canh giờ sau, Diệp Chân đột nhiên cảm thấy đầu ngón tay trỏ xiết chặt, xùy!
Một tia kiếm khí Chân Nguyên thuần thanh sắc mà mắt trần có thể thấy phát ra tiếng xé gió nhỏ nhẹ, đột ngột xuất hiện ở trên đầu ngón tay của Diệp Chân, đang theo Diệp Chân thúc dục Chân Nguyên mạnh yếu dài ngắn mà không chừng phun ra nuốt vào.
Xoát!
Nhẹ nhàng khẽ động, trong quân trướng có một cây thiết thương do thép tinh đúc thành, bị Chân Nguyên Kiếm Chỉ của Diệp Chân cắt thành hai đoạn, chỗ đứt gãy bóng loáng như ngọc.
Hít!
Diệp Chân cả kinh hít vào một ngụm khí lạnh.
Trong thời gian ngắn luyện thành Chân Nguyên Kiếm Chỉ, Diệp Chân cũng không kinh ngạc, lúc trước hắn tu luyện Tinh Huyết Nguyên Thể Công cùng bây giờ tu luyện Nhất Khí Hỗn Nguyên Công, đều cực kỳ chú trọng tôi luyện Chân Nguyên.
Mà trong cơ thể hắn lại có kỳ bảo như Thận Long Châu, có thể không ngừng rèn luyện Chân Nguyên, để Chân Nguyên của hắn trở nên rất tinh thuần, cho nên, bây giờ luyện thành Chân Nguyên Kiếm Chỉ, là sự tình thuận lý thành chương, nước chảy thành sông.
Diệp Chân kinh ngạc, là uy lực của Chân Nguyên Kiếm Chỉ.
Nếu một kiếm này cắt lên thân người, quyết không có may mắn, trong lúc công kích, một kiếm tập kích qua, ai có thể ngăn cản?
Chỉ sợ chỉ có Chân Nguyên cảnh tam trọng ngưng luyện ra Chân Cương hộ thể, mới có thể ngăn cản, có điều, coi như Chân Nguyên cảnh tam trọng ngưng luyện ra Chân Cương hộ thể, muốn ngăn Chân Nguyên Kiếm Chỉ, Chân Nguyên của hắn cũng phải tinh thuần giống như Diệp Chân mới được.
- Chân Nguyên bí kỹ, quả nhiên cường đại!
Uy lực của bí kỹ Chân Nguyên Kiếm Chỉ này quá cường đại, nếu vận dụng chính xác, thời khắc mấu chốt, chính là pháp bảo khắc địch chiến thắng.
Khuyết điểm duy nhất, là tiêu hao Chân Nguyên quá lớn, Diệp Chân vẻn vẹn duy trì Chân Nguyên Kiếm Chỉ trăm tức, Chân Nguyên ở trong đan điền liền tiêu hao hơn một nửa.
Có điều, ở trước mặt uy lực to lớn, khuyết điểm của Chân Nguyên Kiếm Chỉ này sẽ không còn là khuyết điểm.
Lần nữa thu quyển bí tịch này vào trong vòng tay trữ vật, Diệp Chân cực kỳ mừng rỡ, so với được một rương Kim Nguyên Bảo, nhiều đan dược như vậy mà nói, thu hoạch có giá trị nhất, là Chân Nguyên Kiếm Chỉ này.
Loại Chân Nguyên bí tịch này, giá trị căn bản không cách nào đánh giá, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.
Bình phục tâm tình, Diệp Chân tiếp tục cầm lấy Bàn Thủy Miên Chưởng xem qua.
Bàn Thủy Miên Chưởng, Võ kỹ Nhân giai hạ phẩm, kỳ thế liên miên như nước, một khi thi triển ra, kình lực liên miên bất tuyệt, uy lực cực lớn, nếu tu luyện tới chỗ cao thâm, quyền thế của nó như vòng xoáy trong nước, một khi lâm vào, rất khó tránh thoát, chính là một môn quyền pháp hậu phát chế nhân cao minh.
Lật xem một lần, mặc dù không có tu luyện, nhưng điểm tinh diệu của Bàn Thủy Miên Chưởng đã vào hết trong đầu Diệp Chân.
Rất nhiều võ kỹ cường đại, liền quý ở chỗ đối thủ không biết, nếu hiểu rõ, tựa như Bàn Thủy Miên Chưởng, quý ở quyền thế liên miên bất tuyệt, trước khi có được bí tịch, rất khó đối phó.
Bây giờ Diệp Chân biết rõ tinh diệu của Bàn Thủy Miên Chưởng, mặc dù không hề tu luyện, nhưng muốn phá vỡ nó, lại dễ như trở bàn tay.
Diệp Chân tin tưởng, nếu Quá Sơn Phong đứng ở trước mặt hắn lần nữa, dựa vào Chân Nguyên thuần túy của hắn, muốn đánh bại sẽ dễ như trở bàn tay.
....
Ngày thứ hai, Diệp Chân theo Quan Bình về quận Vũ An.
- Diệp sư huynh, ngươi có thể ở quận thành nghỉ ngơi mấy ngày không?
Thời điểm Diệp Chân cáo từ, Đô Úy Quan Bình đột nhiên nói.
- Có chuyện gì sao?
- Diệp sư huynh, là như vậy, đánh chết Quá Sơn Phong, ngoại trừ quân công ra, còn có một phần giải thưởng, có điều, quận thành phát xuống giải thưởng, cần quận trưởng đại nhân gật đầu đóng dấu, không khéo chính là, quận trưởng đại nhân đi các huyện tuần tra, cần sư huynh chờ mấy ngày.
- Giải thưởng? Các huynh đệ tử thương thảm trọng, phần giải thưởng này, ta không lấy cũng được, chia cho các huynh đệ đi!
Diệp Chân cũng là thiếu niên nhiệt huyết, tuy ở chung thời gian không lâu, nhưng để Diệp Chân cùng đám binh sĩ kia rất thân quen.
Đô Úy Quan Bình đỏ mặt, không ngừng lắc đầu nói:
- Diệp sư huynh có thể chia quân công cho các huynh đệ, đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, cái giải thưởng này, nếu chúng ta cầm, chúng ta còn là người sao?
Dừng một chút, Quan Bình lại nói:
- Diệp sư huynh, nếu không lưu lại hai ba ngày, quận trưởng đại nhân sẽ trở lại. Còn nữa, các huynh đệ còn muốn cùng sư huynh không say không về...
- Quan đại ca, ta thật sự rất vội...
Vẻ mặt Diệp Chân thật có lỗi.
Quan Bình nhướng mày.
- Đã như vậy, phần thưởng này liền giữ lại cho ngươi, có ta ở đây, tuyệt đối không chạy được. Đi, sư đệ ta đưa ngươi ra khỏi thành. Diệp sư huynh, ở quận Vũ An, nếu ngươi có sự tình gì, cứ việc báo lên danh hào của ta, ở quận Vũ An này, còn không người dám không cho ta mấy phần mặt mũi...
Mới nói một nửa, đột nhiên Quan Bình dừng lại.
- Xem ta này, với tu vi của Diệp sư huynh, ở quận Vũ An thành, nào có sự tình không giải quyết được.
- Thịnh tình của Quan đại ca, tiểu đệ nhớ kỹ, ta nơi này thực có một sự tình cần phiền toái Quan đại ca!
Đang khi nói chuyện, Diệp Chân lấy mấy tấm da Yêu thú ở trên lưng xuống, còn có một ít tài liệu trên người Yêu thú, bao quát tấm da rắn của Huyễn Ảnh Xà Vương, toàn bộ giao cho Quan Bình.
- Quan đại ca, ta đang vội trở về, thực sự chờ không được, những da lông Yêu thú này, liền làm phiền Quan đại ca giúp ta xử lý, còn da rắn Huyễn Ảnh Xà Vương, làm phiền Quan đại ca tìm thợ thủ công giúp ta chế tác hai bộ giáp da.
- Huynh đệ, ngươi yên tâm, có ta ở đây, thứ này, ta tuyệt đối bán đi giá tốt cho ngươi, đi, ta đưa ngươi ra khỏi thành!
Thời điểm đến cửa thành, Quan Bình đột nhiên kéo Diệp Chân qua một bên nói:
- Diệp sư huynh, ta nghe nói ngày ấy thời điểm ngươi giết đến tận sơn trại, Hà Bán Thành không phải nói cho ngươi một nửa gia sản sao, bây giờ nữ nhi của Hà Bán Thành kia được cứu ra, đảo mắt liền quên chuyện này. Thế nào, có muốn ta giúp ngươi một tay không, để hắn phun ra giải thưởng hứa hẹn?
Nghe vậy, Diệp Chân cười một tiếng.
- Ngày đó ta giết đến tận hang ổ của Quá Sơn Phong, chỉ vì một cái công đạo, đơn giản là Quá Sơn Phong này quá mức hung tàn, thậm chí ngay cả hài tử cũng không buông tha. Coi như không có Hà Bán Thành treo giải thưởng, ta cũng sẽ nghĩa vô phản cố giết đến tận Bán Bộ Đa. Máu tươi ba thước, há vì treo giải thưởng? Quan đại ca, tiểu đệ cáo từ!
Leo lên ngựa, Ngân Giác Mã liền như gió xông ra ngoài, lưu lại quận phủ Đô Úy Quan Bình đứng ở nơi đó, sau nửa ngày, Quan Bình nhìn Diệp Chân chỉ còn một điểm đen, xa xa giơ ngón tay cái lên!