Chương 30: Tùy tùng
"Con và Thúc Tôn cùng đi?" Trương Thị vừa nghe thấy vậy đã giãy nãy lên, chỉ thấy bà thở gấp, hét lớn: "Không được, con không được đi. Con còn nhỏ tuổi vậy, đi cùng có tác dụng gì? Hơn nữa, đó là doanh trại, con đi tới đó làm gì?"
Không chỉ Trương Thị không đồng ý, Tào Nam cũng phản đối.
Đặng Tắc mắt đỏ hoe, tiến lên kéo lấy tay Tào Bằng, xúc động nói: "A Phúc, tâm ý của đệ, anh rể hiểu… nhưng anh không thể dẫn đệ đi. Trong doanh trại rất phức tạp, loại người nào cũng có. Ngộ nhỡ đệ gặp kẻ xấu, huynh sao có thể yên lòng? Nghe lời anh rể, ở nhà chăm sóc cho cha mẹ, còn cả tỷ tỷ của đệ nữa. Đợi huynh xong việc trở về, nhất định dẫn đệ đi chơi."
Đệ không phải là trẻ con nữa!
Tào Bằng cười gượng trong lòng nhưng không đáp lại, liếc nhìn sang Tào Cấp.
"Ông cũng nên nói gì đi chứ."
Tào Cấp từ từ ngẩng đầu lên nhìn Tào Bằng, trầm giọng hỏi: "Bằng nhi, con đi cùng anh rể, có thể giúp được gì?"
Nói rồi, ánh mắt ông quét một lượt khắp người Tào Bằng.
Rõ ràng ý ông là; Đừng nói con có thể bảo vệ an toàn cho anh rể, tấm thân nhỏ bé của con có lẽ không dùng được trong doanh trại.
Tào Bằng cười, nụ cười rất rạng rỡ.
Vẻ mặt vui mừng đó khiến Trương Thị đang sốt ruột đã được bình tĩnh hơn, càng làm cho Đặng Tắc đứng bên cạnh có cảm giác Tào Bằng đã tính toán kỹ lưỡng.
"Cha, tục ngữ nói đúng, đánh hổ sẽ là huynh đệ thân thiết, lâm trận cha con đều là binh sỹ.
Không phải con nói anh rể không được, chỉ là huynh ấy quá thật thà, dễ bị bắt nạt. Con đi cùng, ít nhất có thể giúp huynh ấy lập kế sách… con không nói con lợi hại, chỉ là ở một số phương diện nào đó, con có thể giúp anh rể giảm bớt rất nhiều phiền phức không đáng có. Đúng như anh rể ban nãy nói, trong doanh trại rất phức tạp, tính cách của huynh ấy nếu không có người hiểu biết để giúp đỡ, thực sự dễ thiệt thòi.
Không may, con cũng được coi là người hiểu biết…"
Tào Cấp và Vương Mãnh không hẹn mà cùng gật đầu.
Tên tiểu tử này đâu chỉ hiểu biết? Có thể cùng ngồi với Tư Mã Huy, Bàng Nguyên An đàm luận đại thế thiên hạ, quả thực đúng là hiểu biết sâu rộng vô cùng…
Tào Bằng nói tiếp: "Điểm thứ hai ư, con tuổi nhỏ, đi cùng với anh rể cũng không gây sự chú ý. Một số việc con có thể làm, nhưng anh rể lại không tiện làm. Vì thế nói mặc dù cơ thể con không cường tráng nhưng đầu óc con cũng được đấy chứ.
Hơn nữa, con lớn vậy rồi cũng chưa được thấy chuyện đời nào.
Cam La mười hai tuổi đã làm tể tướng, Hoắc Phiêu Kỵ mười tám tuổi đã đuổi đánh quân Hung nô hàng nghìn dặm, làm cho bọn chúng nghe tên đã khiếp vía. Con nhớ lão thần tiên dạy con đã nói, đi một ngày đàng học một sàng khôn. Anh rể được triệu tập, với con chẳng phải cũng là một cơ hội mở rộng tầm mắt sao?"
Cái gì mà đánh hổ đều là huynh đệ thân thiệt, cái gì mà đi một ngày đàng…
Những câu tục ngữ này, Tào Cấp chưa từng nghe thấy, nhưng không có nghĩa là ông không hiểu hàm nghĩa trong đó.
Nghĩ kỹ, quả thực rất có lý.
Tào Cấp nghĩ một lát, đang định cất lời thì Vương Mãi bên cạnh nói: "Cha, thúc phụ, con và A Phúc cùng đi nhé. A Phúc đầu óc linh hoạt, võ nghệ của con cũng không quá kém. Dù sao người bình thường cũng đối phó được, thật may có thể bảo vệ A Phúc và anh rể. Hơn nữa con ngang tuổi với A Phúc, đi cùng anh rể cũng không quá chướng mắt. Ngoài ra, A Phúc ban nãy nói, đánh hổ thì đều là huynh đệ thân thiết, con và A Phúc dù không phải là huynh đệ ruột thịt nhưng còn hơn cả tay chân. Con đi cùng cũng có thể chăm sóc thêm."
Vương Mãnh ngây người rồi bật cười.
Còn Tào Cấp nghĩ ngợi, cảm thấy lời nói này thật sự khá có lý.
Trương Thị nói: "đầu hổ, nếu đi thì để thúc phụ hoặc cha con đi cùng, chẳng phải tốt hơn sao?"
Tào Bằng lập tức phản đối, "mẹ, nếu cha và Vương bá bá đi thì chướng mắt. Con và đầu hổ còn nhỏ, không gây sự chú ý, nhưng cha và Vương bá bá… con nghĩ, con và đầu hổ đi là đủ rồi. Dù sao thời gian cũng không dài, cũng coi như là đi chơi."
Đặng Tắc mặc dù muốn phản đối nhưng lại không tìm ra lý do.
Vương Mãnh và Tào Cấp nhìn nhau, Tào Cấp đứng dậy nói: "Đã thế thì quyết định vậy đi! Con trai có chí hướng lớn, người làm mẹ đừng phản đối nữa. Vả lại, Thúc Tôn là người có học vấn, chỉ cần ba huynh đệ đồng lòng, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
"Lão Vương, giúp ta mở lò. Ta sẽ rèn cho Thúc Tôn hai binh khí, nhân tiện cho cả A Phúc và đầu hổ hai bộ áo giáp, đã tới doanh trại thì cũng không thể đi tay không."
Cũng may trước đó Đặng Tắc đã kiếm việc sửa chữa binh khí cho Tào Cấp, nên muốn rèn hai, ba binh khí cũng không quá khó.
Trương Thị và Tào Nam thấy chuyện đã quyết, cũng không tiện phản đối nữa.
Mặc dù vẫn còn lo lắng, nhưng so với sự mù mịt không trợ giúp ban nãy đã ít nhiều yên tâm hơn.
"Anh rể, có phải sắp đánh nhau không?"
Tào Bằng và Đặng Tắc cũng tới giúp Tào Cấp, Tào Bằng khẽ hỏi riêng.
Đặng Tắc cũng không còn coi Tào Bằng là một cậu bé ngây thơ đơn thuần nữa. Chưa nói tới thân phận đệ tử Lộc môn của Tào Bằng trong tương lai, chỉ dựa vào những lời ban nãy, ít nhất cũng là người hiểu biết. Nói chuyện với người hiểu biết đương nhiên sẽ khác, ngữ khí cũng căng thẳng hơn.
"Ừ, ta nghe nói Tào Tư Không sắp xuất binh rồi!"
Tào Tư Không chính là Tào Tháo.
Năm Kiến An Nguyên, đối với Tào Tháo mà nói, rõ ràng là một năm cực kỳ quan trọng.
Tháng mười hai, hắn theo ý kiến của Tuân Úc và Trình Dục, quyết định sang phía Tây đón Hán đế; Tháng hai, Tào Tháo thảo phạt Nhữ Nam, Dĩnh Xuyên Khăn Vàng Quân, chuyển căn cứ của hắn từ Duyễn Châu tới Dự Châu và vì thế được phong làm Kiến Đức tướng quân; Tháng sáu, Tào Tháo làm Trấn Đông tướng quân, phong phí đình hầu; Tháng bảy, đích thân tới Lạc Dương đón lập Hán Đế, giả Tiết việt, ghi chép chuyện thượng thư, từ đó đạt tới đỉnh cao chiến lược.
Tháng chín, Hán đế gia phong Tào Tháo làm Đại tướng quân, Vũ bình hầu.
Nhưng vì Viên Thiệu, Tào Tháo rất nhanh đã tự nhận chức Tư không.
Tháng mười, Tào Tháo trinh phạt Dương Phụng và bắt giữ Lưu Bị - kẻ bị Lã Bố đánh cho bỏ vợ bỏ con, không còn đường chạy…
"Lưu Bị?"
Đặng Tắc vừa cười vừa gật đầu, "không sai, chính là Lưu Bị."
Trong lời nói, Đặng Tắc không hề biểu lộ sự tôn kính với Lưu Hoàng thúc, chỉ giống như đang đàm luận về một người bình thường.
Chẳng phải nói Lưu Bị rất có danh tiếng trong dân gian sao?
Tào Bằng buột miệng hỏi: "Lưu Bị là người thế nào?"
"Cái này… ta cũng không rõ lắm. Chỉ nghe nói người này cùng Công Tôn Toán, Lưu Đức Nhiên từng thờ thầy Lư Trực. Về sau loạn Thái bình đạo bùng phát, người này dẫn đầu dân chúng đi theo Trâu Tịnh thảo phạt nghịch tặc, có công và được lên làm huyện úy An Hỉ. Có điều người này không an phận, không lâu sau vì trói đánh Đỗ Bưu, treo ấn từ quan… sau này, Đại tướng quân chiêu mộ binh mã chống lại nghịch tặc, Lưu bị tới đăng ký, có công trong trận đánh nên lại được bổ nhiệm làm hạ mật thừa. Ở Hạ Mật không lâu liền chuyển tới huyện úy Cao Đường, sau đó còn giữ chức Cao Đương lệnh."
Tào Bằng đúng là vẫn chưa từng hỏi kỹ lưỡng chuyện của Lưu Bị.
Một là vì hắn không có cơ hội này, hai là vì danh tiếng của Lưu Bị nên không gây ầm ĩ.
Ít nhất ở quận Nam Dương, người biết Lưu Bị không quá nhiều. Đặng Tắc thân là lại viên của huyện Cức Dương, xử lý các công văn qua lại, vì thế có thể tiếp xúc được tài liệu về chuyện này. Nếu đổi lại là người khác, nói không chừng còn chẳng hiểu, Lưu Bị là thần thánh phương nào.
Chỉ là theo cách nói của Đặng Tắc, hình như không giống lắm với điều Tào Bằng được biết.
Hơn nữa trong giọng nói của Đặng Tắc, có thể thấy hắn không có tình cảm đặc biệt với Lưu Bị.
"Còn sau đó thì sao?"
"Sau đó, hắn ta bị đánh bại bởi lũ yêu nghiệt còn lại của Thái bình đạo, đến cậy nhờ trung lang tướng Công Tôn Toán. Sau đó lại theo Thanh châu thích sử Điền Giai, đã vài lần đánh Kí châu Mục Viên Thiệu, lập chiến công, lãnh Bình Nguyên tướng. Nghe nói khi ở huyện Bình nguyên đã cai quản rất tốt, tạo được danh tiếng. Lúc Tào Tư Không chinh phạt Từ châu, tên Lưu Bị này lại bỏ Bình Nguyên để tới viện trợ Đào Kiêm và được Đào Kiêm rất xem trọng.
Đào Kiêm còn muốn thăng cấp cho Lưu Bị làm Dự Châu Mục nhưng không được chấp nhận liền ở Tiểu Bái. Sau khi Đào Kiêm chết, cũng không biết hắn đã dùng thủ đoạn gì để tiếp quản Từ châu, còn đánh bại Viên Thuật, vì thế mà thanh danh không hề nhỏ. Chỉ là người này về sau lại bắt giữ Lã Bố, bị Lã Bố tấn công lại Từ châu mà chuyển thành thuộc hạ của Lã Bố… Tóm lại, cảm giác mà người này mang lại cho ta cũng là người tráo trở bất thường.
Tào Bằng không biết, đây là cách nhìn của cá nhân Đặng Tắc hay là quan điểm của đại đa số mọi người.
Thế nhưng tình hình lại khác nhiều so với tưởng tượng của hắn, cảm giác tổng thể không phải tốt lắm…
"A Phúc, đi vào trong kho lấy cái xà mâu bằng sắt ra đây."
Tào Bằng đồng ý, vội vàng chạy tới nhà kho, cầm lấy xà mâu bằng sắt dài khoảng một trượng hai thước đang đặt ở cửa lên.
Xà mâu nặng khoảng hơn bốn mươi cân, không giống với trường mâu bình thường.
Gọi là xà mâu không phải ý nói hình dạng giống con rắn mà muốn chỉ độ dài của nó. Trong "thích danh – thích binh" của Hán Lưu Hi nói, mâu dài tám trượng chính là loại trường mâu này. Xà mâu bằng sắt thì khác, độ dài ngắn hơn, sống lưỡi mâu lồi lên, hai phần bên cạnh lõm xuống, có thể lưu thông không khí, giúp kéo lên. Cuối đời Đông Hán, người làm được trường mâu tám trượng không nhiều, nhưng xà mâu bằng sắt thì đầy rẫy.
Tào Bằng đưa xà mâu cho Tào Cấp, ngờ vực hỏi: "Cha, cha muốn sửa giáo ạ?"
"Đầu hổ không thích dùng đao mà thích dùng giáo.
Hôm qua ta tìm được xà mâu này, còn tốt chán, sửa một tý, mặc dù không thể nói là thần binh nhưng cũng lấy được tính mạng người khác. Lát nữa ta sẽ rèn cho con một con đao, cho Thúc Tôn một thanh kiếm. Hai đứa đi chọn đi, xem có thể tìm được binh khí nào vừa tay không."
Xem ra, Tào Cấp rất để tâm tới chuyện này.
Con trai con rể tới doanh trại, trong tay có binh khí cũng thêm phần an toàn.
Tào Bằng đồng ý rồi gọi Đặng Tắc để đi tới nhà kho chọn.
Nhà kho này chính là một là một căn phòng nhánh của tiền viện. Tiền viện tổng cộng có ba căn, cha con Vương Mãnh mỗi người ở một căn, gian còn lại đã trở thành nhà kho chứa binh khí. Hai người bước vào phòng, vừa chọn binh khí vừa trò chuyện.
"Anh rể, ban nãy nói tới đâu rồi?"
"Ừ, Lưu Bị…"
"Không phải, là chuyện Tào Tư Không xuất binh."
Đặng Tắc vỗ trán, cười nói: "Bị đệ cắt ngang, gần như quên mất chuyện chính."
Tào tháo bắt giữ Lưu Bị, đang lúc chuẩn bị chiếm đánh Từ Châu, Trương Tú vào Uyển thành, tin kết minh với Lưu biểu đã truyền đi khắp nơi.
Nói thực, Tào Tháo không sợ Lưu Biểu, cũng không sợ thúc phụ của Trương Tú là Trương Tế.
Nhưng ít nhiều hắn y lại sợ tên Trương tú này.
Ngay từ khi Đổng Trác vào Lạc Dương, Trương Tú đã là Tây Lương đại tướng nổi tiếng. Không những võ nghệ cao cường mà còn tinh thông binh pháp mưu lược.
Khi Trương Tế còn sống, Trương Tú còn bị hạn chế một chút.
Nhưng Trương Tế đã mất, hắn nắm giữ quân Tây Lương trong tay, lại được Lưu Biểu trợ giúp, sống ở Uyển thành, như đóng một cái đinh sau lưng Tào Tháo.
Vì điều này, Tào Tháo thậm chí đã từ bỏ kế hoạch chiếm đánh Từ Châu, hỏa tốc trở về Hứa đô.
Đặng Tắc cầm kiếm sắt lên, vạch hai đường trong hư không.
"Ta đoán, lần này Lưu Kinh Châu đột nhiên quay lại Thành Cửu Nữ chính là vì chuyện này. " Nói rồi, hắn gật đầu hài lòng, vừa cười vừa nói: "cái này, ta mang tới cho cha để cha sửa giúp. A Phúc, đệ chọn xong binh khí chưa?"
"Để đệ xem lại."
Đặng Tắc gật đầu, cầm kiếm sắt đi ra ngoài.
Khi đi tới cửa, hắn đột nhiên dừng chân lại, quay đầu liếc nhìn Tào Bằng nói: "A Phúc, đệ nói lần này, tại sao lại triệu tập huynh?"