Chương 78: Hổ Bôn
Chỗ ở của Điển Vi nằm ngay bên cạnh phủ Xa Kỵ tướng quân.
Mà Xa Kỵ tướng quân hiển nhiên là Tào Tháo, còn Điển Vi được ở ngay bên cạnh đã chứng tỏ sự yêu thích của y đối với Điển Vi.
Trong phủ đệ cũng không có người.
Gia quyến Điển Vi cũng không ở Hứa Đô.
Lúc đầu, Tào Tháo khởi sự ở Đông quận, sau trận chiến ở Bộc Dương, Điển Vi mới được Tào Tháo trọng dụng. Cho nên vợ con y vẫn ở quê nhà tại Trần Lưu. Vì vậy mà Điển Mãn lớn tuổi, sau khi Tào Tháo dời đô mới theo Điển Vi tới Hứa huyện.
Sau trận chiến Uyển thành, do không biết Điển Vi sống chết như thế nào cho nên Điển Mãn dự định để lại cái phủ đệ này. Nguyên nhân rất đơn giản là khi Điển Vi còn là túc vệ trung quân, phụ trách cảnh vệ bảo đảm an toàn cho Tào Tháo. Nếu Điển Vi chết thì cũng đồng nghĩa phải có người nhận lấy công việc của y.
Vì vậy mà theo đạo lý thì Điển Mãn phải nhường lại cái phủ đệ này là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Huống chi, Tào Tháo đã phong Hứa Chử là Mãnh Hổ Đô Úy, cho vào Túc vệ, ý đồ tiếp nhận vị trí của Điển Vi hoàn toàn rõ ràng.
Sau khi Điển Mãn bàn bạc với người nhà liền tâu với Tào Tháo nói, chuẩn bị về quê hương, đồng ý để lại ngôi phủ đệ đó.
Tào Tháo không đồng ý nhưng lại ban cho Điển Mãn một nơi rộng chừng ba vạn mẫu, coi như chấp thuận cho họ Điển thiết lập ở Hứa Đô.
Thật ra điều đó cũng là để biểu tỏ thái độ của Tào Tháo. Ba vạn mẫu ruộng tốt cũng đồng nghĩa với sự bồi thường, đồng thời chấp thuận cho họ Điển có được cơ nghiệp ở đây. Điều đó cũng có nghĩa đồng ý cho nhà họ Điển nuôi dưỡng tư binh ở Hứa Đô. Điển Vi là ai? Trước khi phát tích thì y cũng chỉ là một thứ dân mà thôi. Theo lý mà nói thì y không có tư cách nuôi dưỡng tư binh chứ đừng nói là ở Hứa Đô mà làm việc đó. Nhưng Tào Tháo cố tình làm điều đó trên thực tế cũng coi như một sự bồi thường. Ý của y hết sức rõ ràng là Điển Vi mất đi, ta sẽ bảo đảm cho họ Điển được một đời phú quý.
Điển Mãn đã chuẩn bị đuổi hết người hầu trong phủ đệ, chuẩn bị sau khi trở về Hứa Đô gặp Hứa Chử.
Nhưng ai ngờ rằng, sau đó, Điển Vi đã trở lại.
Bên trong phủ Xa Kỵ tướng quân, giăng đèn kết hoa, hết sức náo nhiệt.
Tào Tháo để ăn mừng Điển Vi tìm được đường sống trong chỗ chết, vì vậy mà thiết yến trong phủ Xa Kỵ tướng quân, tẩy trần cho Điển Vi.
Đám người Tào Bằng không có tư cách tới phủ Xa Kỵ tướng quân thưởng yến cho nên dưới sự sắp xếp của Điển Vi liền dẫn theo người về phủ đệ nghị ngơi.
- Tòa nhà lớn thật.
Khi đám người Trương thị và Tào Nam xuống xe, nhìn ngôi phủ đệ mà cả hai thốt lên những tiếng thán phục.
Mãi một lúc, mọi người mới trở lại bình tĩnh. Chỉ nhìn quy mô của phủ đệ thì biết Điển Vi ở Hứa Đô không hề tầm thường.
Phủ đệ chiến diện tích khoảng năm trăm mẫu.
Hai bên tường viện màu xám nối liền với phủ Xa Kỵ tướng quân.
Một cái cánh cửa sơn son thiếp vàng khảm hai miếng đồng hình con nghê làm tay đập cửa.
Chưa cần phải đi vào, chỉ cần đứng ngoài cửa cũng khiến cho người ta cảm nhận được một sự áp bức.
Tào Nam nói một cách thì thào:
- Một tòa nhà lớn như vậy, hoàn toàn hơn hẳn nhà của Đặng Thúc công.
Tào Bằng nghe thấy vậy mà không cười nổi. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Đặng thúc công chính là tộc trưởng của Đặng Thôn - Đặng Duyên.
Một cái phủ đệ của thổ hào làm sao có thể so sánh được v phủ đệ trước mặt? Có điều nhìn cái phủ Xa Kỵ tướng quân bên cạnh, Tào Bằng có chút đau đầu.
Có thể thấy nơi này quá gần với phủ Xa Kỵ tướng quân.
- Cha! Chúng ta vào đi thôi.
Cả đám người đi vào trong phủ đệ, liên tục thốt lên những tiếng thán phục.
Cả ngôi phủ đệ chiếm một diện tích hơn ba ngàn thước vuông. Cả phủ đệ được chia làm ba dãy. Dãy giữa chỉ có ba gian, được cất theo kiểu nhà lầu. Hai bên thì có mười một căn phòng.
Nhìn tất cả, Tào Bằng liền nở nụ cười.
Nhìn những căn nhà xung quanh, hắn đột nhiên liên tưởng tới những tòa nhà cao.
Nếu năm đó, bạn bè mà biết hắn được ở một nơi như thế này thì không biết sẽ hâm một tới mức nào. " Mẹ ơi! Nếu hậu thế mà có được một nơi như thế này chắc chắn phải thu được cả tỷ. Xa xỉ. Người cổ đúng là quá xa xỉ. "
Những căn phòng này chủ yếu là để tiếp đãi khách.
Tiến vào khu vực thứ hai có thể cảm nhận được phong cách của Điển Vi.
Với diện tích rộng chừng hai vạn thước vuông không ngờ bị Điển Vi biến thành một doanh trại giản dị. Ở đây có nơi diễn võ, có nơi tập ngựa nối thẳng với khu vực thứ ba là con đường bằng đá vụn, hai bên bày giá các loại binh khí....
Vương Mãi nhìn thấy nơi diễn võ liền vui vẻ.
- A Phúc! Sau này chúng ta có nơi để luyện võ rồi.
Tào Bằng cười cười:
- Được rồi! Nhanh chóng cất mọi thứ đi. Mọi người tìm nơi để nghỉ ngơi. Mấy căn phòng bên trái để cho cha mẹ và chị và Cự Nghiệp thúc cùng với Hồng thẩm ở đó. Một số căn phòng bên phải thì phải phiền bá phú dẫn mọi người đi tới đó. Có lẽ Điển thúc phụ không thể về ngay được. Chúng ta nấu cơm trước, ăn no bụng rồi nói sau. Còn cụ thể như thế nào thì chờ khi Điển thúc phụ trở về chúng ta sẽ bàn bạc.
Mọi người nghe thấy vậy liền hưng phấn hành động.
Ngay cả Vương Mãnh cũng chưa từng ở một nơi rộng lớn như thế này chứ đừng nói là đám hảo hán của núi Thổ Phục. Nơi này quá rộng nếu không có người dẫn đường thì có thể sẽ bị lạc.
Tất cả những việc khác còn phải chờ Điển Vi trở về.
Sau khi đưa mẫu thân và tỷ tỷ đi tìm phòng nghỉ ngơi, Tào Bằng lại lấy ra ba miếng vàng to bằng bánh bột ngô rồi đưa cho hai vợ chồng Đặng Cự Nghiệp.,
- Cự Nghiệp thúc! Nhìn tình hình thế này thì cho dù Điển hiệu úy có trở lại cũng không để ý. Làm phiền thúc mang số vàng này vào trong thành tìm nơi đổi lấy tiền. Bá phụ! Người đưa hai người đi với Cự Nghiệp thúc, nếu gặp chuyện gì rắc rối thì nói ra tên của Điển hiệu úy. Ta thấy ở Hứa Đô không có ai dám chọc vào Điển hiệu úy... Sau khi đổi thành tiền thì mua một chút lương thực rồi về. Đúng rồi, nên mua thêm một chút thịt. Chúng ta bôn ba bao nhiêu ngày cũng cẩn phải ăn mừng một chút.
Đám hảo hán núi Thổ Phục nghe thấy liền thốt ra những tiếng trầm trồ.
Vương Mãnh gật đầu rồi cười ha hả, gọi hai tên hảo hán đánh một chiếc xe, đưa Đặng Cự Nghiệp nhanh chóng đi ra ngoài.
- A Phúc! Tại sao...tại sao mẹ như đang nằm mơ có phải không?
Trong căn phòng, Trương thị, Tào Nam và Hồng nương tử ngồi trên giường nhìn Tào Bằng đi vào mà không nhịn được lên tiếng hỏi.
Có thể nói điều này giống như nằm mơ.
Mời gần đây, hai mẹ con họ còn đang ở trong tù suốt ngày phải lo lắng hãi hùng, không hiểu tương lai như thế nào.
Nhưng trong nháy mắt, cả hai đã đặt chân vào trong một phủ đệ xa hoa. Ba người Trương thị chưa bao giờ gặp trường hợp này. Tào Nam giống như một con gà mổ thóc, chỉ biết gật đầu. Nàng còn dùng sức bấm mình một cái, cảm giác đau đớn khiến cho nàng biết mình không phải đang nằm mơ.
- A phúc! Tỷ phu của ngươi...không sao chứ?
Tào Bằng cười nói:
- Tỷ tỷ yên tâm! Tỷ phu không hề có chuyện gì hết. Hiện giờ, không thể so với khi chúng ta ở Cức Dương không có người để dựa. Thái thú Mãn Sủng đỡ lưng cho tỷ phu, hơn nữa với quan hệ với Điển hiệu úy, tỷ phu chắc chắn sẽ công thành danh toại.
Sống mũi Tào Nam cảm thấy cay cay rồi chảy xuống hai hàng lệ.
- Ta không cần tỷ phu của ngươi công thành danh toại, chỉ mong y có thể bình an trở về là ta cảm thấy mỹ mãn rồi.
Hồng nương tử ở bên cạnh ôm lấy Tào Nam. Bình thường nàng nói rất nhiều nhưng trong trường hợp này cũng không thể nói được điều gì.
- Mẹ! Mọi người nghỉ ngơi đi. Con ra ngoài. Có chuyện gì thì gọi con.
Tào Bằng dứt lời liền đi ra khỏi phòng.
Khi cánh cửa khép lại, căn phòng trở nên im lặng. Nhưng khi Tào Bằng bước ra được vài bước thì nghe thấy trong phòng vang lên tiếng vui mừng.
Cũng đúng, cái phản ứng này hoàn toàn bình thường.
Tào Bằng không nhịn được nở nụ cười, ngồi xuống dưới mái hiên.
Hắn ngồi đó nhìn mọi người ra ra vào vào, Vương Mãi và Đặng Phạm đi lại cùng với Tào Cấp dẫn Hạ Hầu Lan đi vào trong viện, trong đầu hắn lại hiện lên một cái cảnh kia.
Tào Tháo!
Cuối cùng thì hắn cũng gặp được Tào Tháo.
Sau khi đám người Điển Vi quỳ xuống, Tào Bằng có nhìn trộm Tào Tháo.
Nói thật tướng mạo của Tào Tháo có phần như hùm như gấu, dáng người không cao nhưng lại có một sự uy áp khiến cho người ta khó có thể diễn tả. Trong tích tắc đó, Tào Bằng đột nhiên nhớ tới một câu nói: Tiểu tử này rất có lưc lượng.
Đây vốn là sự đánh giá của Thái Tổ đối với Đặng Công, áp dụng đối với Tào Tháo hoàn toàn thích hợp.
Chỉ có điều lúc đó có rất nhiều người, vóc dáng Tào Bằng lại nhỏ cùng với Tào Tháo đang chú ý tới Điển Vi cho nên không phát hiện ra.
Nhưng với khí chất và sự uy nghiêm của Tào Tháo đủ cho Tào Bằng khắc sâu trong trí nhớ.