Chương 328: Bại Gia
Người dịch: kakesi_kenji
Biên tập : ryukenshine
Nguồn:www.tangthuvien.com
Thấy hai người công việc bề bộn, Trần Mộ liền một mình suy nghĩ xem làm sao mới có thể tăng doanh thu. Hắn đột nhiên nhớ tới tử huỳnh quặng mỏ mà Brenton nói tới, mặc dù không biết tử huỳnh quặng mỏ rốt cục là cái gì, nhưng nghe giọng điệu của Brenton, thì dường như là thứ rất có giá trị.
Nghĩ vậy, hắn nhất thời phấn chấn lên, những thứ có giá trị trên người hắn ít tới thương cảm. Có một vài đồ vật mặc dù tương đối có giá trị, nhưng đó chỉ là với cá nhân, nếu so với cả một đội ngũ thì những thứ đó quá ít.
Ví dụ như y phục chiến đấu, một bộ y phục chiến đấu tốt có giá 30.000, nhân viên chiến đấu của Trần Mộ có hơn ba trăm người, cũng tiêu phí gần xấp xỉ 10 triệu. Hiện giờ Trần Mộ mua sắm trang phục chiến đấu cho họ, bất quá chỉ là loại bình thường thôi.
Nhưng ở tại khu bình dân, loại chiến đấu phục này căn bản là không mua được, chỉ có ở tại một vài khu chợ đen mới có thể tìm thấy, giá cao tới sáu bảy trăm ngàn.
Bởi vậy có thể thấy được chỗ tốt của Hoa khu, nơi này đồ tốt nhiều không đếm xuể, y phục chiến đấu, độ nghi, tạp giới các loại, chủng loại rất phong phú. Nhìn thấy như vậy đám người Trần Mộ quả thực đỏ mắt không thôi, nhưng giá cả của chúng rất là đắt đỏ không phải người bình thường có thể mua nổi.
Trần Mộ hiện giờ mới hiểu lờ mờ được tại sao Tiêu Tư lại cảm khái trước những hàng hóa đắt đỏ mang tới từ Hoa khu. Một đội ngũ ba trăm người, chính là một quái thú cắn nuốt tiền bạc điên cuồng.
Nhờ vào khoảng thời gian hắn chế tạo tạp phiến, mai danh ẩn tích, bọn họ mới tới được Tuyết Ti Trùng cốc này. Nếu như mượn danh tiếng của dãy số tạp phiến, tất nhiên sẽ có thể đạt được thu nhập không tồi, nhưng nguy hiểm vì bại lộ hành tung cũng sẽ tăng lên rất nhiều. Bởi vì vậy nên việc kiếm tiền lại càng khẩn cấp.
“Gọi Brenton tới đây.” Trần Mộ phân phó.
Rất nhanh Brenton liền được gọi đến. Vị thiếu niên tóc đỏ trong thời gian này cũng không vui sướng gì, bởi vì có tử huỳnh quặng mỏ tồn tại bên trong sơn cốc, cho nên hắn hiện giờ chẳng khác gì bị giam lỏng.
Biết được sự việc không nên biết, quả nhiên là không phải chuyện tốt. Bất quá hắn cũng cảm thấy là rất may mắn vì còn sống cho tới giờ. Đối phương không giết người diệt khẩu, đã là tương đối hiền hậu. Nếu đổi lại là nhân vật tàn nhẫn khác, chỉ sợ hắn đã sớm đi đời nhà ma.
“Ông chủ, ngài tìm tôi sao?” Brenton đối với lệnh triệu tập của Trần Mộ có chút kì quái, đây là lần đầu tiên Trần Mộ tìm hắn.
“Ừ, ngươi dẫn ta đi xem quặng mỏ tử huỳnh, đồng thời giải thích cho ta một chút.” Trần Mộ nói.
“Như ngài mong muốn.” Brenton hết sức phối hợp.
Hai người ra khỏi cốc sào, nơi này có rất nhiều nham thạch bị đánh văng ra trong các vụ nổ. Hơn nữa Brenton có sở trường về khứu giác, cho nên rất nhanh tìm được nơi có quặng mỏ tử huỳnh.
Brenton nhặt một hòn đá màu tím to bằng nắm tay trên mặt đất lên. Đưa tới trước mặt Trần Mộ: “Ông chủ, cái này là quặng tử huỳnh. Kỳ thật ta cũng không rõ lắm. Nhưng mật độ kim loại trong tảng đá rất nhiều, hơn nữa nó rất giống quặng tử huỳnh.” Trần Mộ nhận lấy hòn đá đó, kỳ quái hỏi: “Chẳng lẽ khứu giác cảm giác này là chuyên dùng để dò xét quặng mỏ sao?”
Brenton lắc đầu: “Dò xét quặng mỏ cần phải học tập cảm giác đối với địa tầng, bọn họ có thể nhận ra nơi phân bố quặng mỏ trong địa tầng. Cùng với cảm giác về khứu giác hoàn toàn không giống nhau, chúng ta nhận ra độ dày các chủng loại vật chất trong vật thể và khí thể.”
Trần Mộ hơi có chút khó hiểu, chỗ gật chỗ lắc. Hai người lại nhặt thêm vài khối quặng tử huỳnh rồi quay trở về.
Hề Bình gần đây ở tại thành phố Sắc Lặc mua rất nhiều thứ, nếu không có người có kinh nghiệm phong phú như hắn giải quyết thì tình huống sẽ rối loạn.
Hề Bình rất nhanh liền thể hiện ra năng lực buôn bán lợi hại, trong thời gian ngắn ngủi liền kết thành một khối với thành phố Sắc Lặc. Trong mắt những người ở nơi đó, Hề Bình là một tay tài chủ sống, vài tỷ trong Hoa khu hiển nhiên không thể gọi là nhiều, nhưng mà trong thời gian ngắn có thể bỏ ra vài tỷ, tài chủ như vậy cũng rất ít gặp. Từ những hàng hóa mà Hề Bình thu mua, đều là các loại vật tư, những thứ mà chỉ có một đoàn đội tạp tu mới cần đến, rất hiển nhiên, sau lưng hắn nhất định là có một đoàn thể nào đó chống đỡ.
Mà Bagnell thì cũng mang theo hai trăm tên tạp tu tới thành phố Sắc Lặc để đăng ký tạp tu đoàn. Tiếu Ba thì phụ trách việc bảo vệ Hề Bình, về phần Weah, trừ Trần Mộ ra, không ai có thể sai khiến hắn, mà cũng không có ai dám sai khiến.
Khương Lương thì phụ trách suất lĩnh hơn trăm tên tạp tu lưu lại phòng thủ tại sơn cốc.
Hề Bình lần này nhận được yêu cầu của ông chủ cần hắn bố trí mua một nhóm những dụng cụ gia công kim loại trở về. Nhìn cái danh sách thật dài, Hề Bình mơ hồ có một loại cảm giác bất diệu, sau khi hắn hỏi giá cả của những thứ này, nhất thời lạnh gáy.
Một chút như vậy thôi mà đã trăm năm mươi triệu ! Đây vẫn là nhờ vào khả năng đặc biệt của Hề Bình mới được giảm giá 20%.
Nếu ông chủ đã yêu cầu. Hề Bình cũng chỉ có thể nhịn đau mà mua đủ các công cụ gia công. Lập tức các hàng hóa được vận chuyển tới sơn cốc.
Sau vài ngày bận rộn, Hề Bình rất nóng lòng chạy về sơn cốc. Hắn muốn nhìn xem ông chủ đang làm cái gì mà một phát liền tiêu phí trăm năm mươi triệu , đây không phải là một khoản nhỏ, cho dù là ở đâu thì cũng sẽ gây nên tiếng vang.
Hề Bình vừa tiến vào cốc sào, liền bị cảnh tượng trước mắt hù dọa.
Chỉ thấy trong đại sảnh của cốc sào, trên mặt sàn rải rác đủ các loại linh kiện. Hầu như chỗ đứng cũng không có, không khí tràn ngập mùi dầu máy.
Trừng to hai mắt, Hề Bình cảm thấy các linh kiện này hơi quen mắt, không nhịn được liền cúi người nhìn cho kỹ. Khi nhìn thấy số kí hiệu trên linh kiện, nhất thời hắn cảm thấy đau lòng, hô hấp cảm thấy hơi khó khăn.
Trời ạ! Đây hoàn toàn là những máy móc mới mua hai ngày trước? Sao lại biến thành như thế này?
Đứng thẳng lên, đưa mắt nhìn lại, vô số linh kiện làm cho hắn muốn ngất.
Một trăm năm mươi triệu! Chỉ trong 1 thời gian ngắn tất cả máy móc trị giá một trăm năm mươi triệu đều trở thành linh kiện rời.
Hiện giờ tài chính ngày càng thiếu hụt, bây giờ lại trơ mắt nhìn một trăm năm mươi triệu trong chốc lát tan thành mây khói, bảo sao không làm hắn đau lòng cơ chứ?
Cho dù có phá của cũng không thể phá như vậy a.
Không đợi hắn cất tiếng đã nghe thấy thanh âm của ông chủ: “Lão Hề đã về đó hả.”
Hắn giương mắt lên chỉ nhìn thấy ông chủ đứng dậy từ một đống linh kiện, cả người bẩn thỉu, ngay cả mặt cũng dính dầu máy, thanh âm có chút mệt mỏi.
Nhìn thấy dáng vẻ của ông chủ, Hề Bình cho dù có trách cứ trong lòng nhưng cũng không nỡ nói ra miệng.
Đúng lúc này, Trần Mộ vẫy tay với hắn: “Lại đây xem thử thành quả của ta.”
Hề Bình lúc này mới chú ý tới một cỗ máy quái dị trước mặt ông chủ, cỗ máy này xấu xí tới cực điểm, tựa như được vô số rác rưởi ghép lại. Nhưng những “thứ rác rưởi” này lại vô cùng to lớn, cao khoảng năm sáu mét, như một căn phòng nhỏ, có vô số ống dẫn rắc rối phức tạp.
Linh kiện trên mặt đất nhiều lắm, Hề Bình căn bản không có cách nào đặt chân, Lô Tiểu Như đứng bên cạnh thấy thế liền bay qua đón hắn tới bên Trần Mộ.
“Ông chủ, đây là thứ gì?” Hề Bình không nhịn được hỏi. Cho dù có ngẫm nghĩ chu đáo thế nào đi nữa, thì với cái máy vô cùng xấu xí này, Hề Bình vẫn cảm thấy khó hiểu. Lô Tiểu Như cũng tò mò, nàng canh giữ ở bên Trần Mộ vài ngày, thấy tận mắt ông chủ làm sao mà ghép ra cái máy này. Bất quá nàng cũng giống Hề Bình, không rõ cái mày này có tác dụng gì.
Trần Mộ hồn nhiên quên mất cả bản thân, nghe Hề Bình hỏi liền thì thào nói: “Hi vọng lần này có thể chạy.” Hắn lấy ra một hòn đá màu tím sớm đã chuẩn bị sẵn, nhanh nhẹn bò lên đỉnh máy, thả hòn đá màu tím vào cánh cửa phía trên.
Hề Bình và Lô Tiểu Như trợn tròn mắt, không chớp mắt nhìn động tác của Trần Mộ.
Khối nham thạch màu tím rơi vào cửa máy, lúc này cỗ máy bắt đầu vận hành.
Két két két.
Một loạt tiếng két vang lên khoảng ba giây, cỗ máy lại an tĩnh. Sau đó, cỗ máy liền không có chút động tĩnh nào nữa. Hơn nữa làm Hề Bình và Lô Tiểu Như khó hiểu là, cái máy này nuốt hòn đá đó vào, chỉ vang lên ba giây, liền không có phản ứng gì nữa, bọn họ cũng không nhìn thấy thứ gì rơi ra.
Không có phản ứng?
“Không phải chứ. Lại có chỗ nào sai sót sao?” Trên đỉnh máy, Trần Mộ thì thào.
Hắn đột nhiên vỗ đầu “Ta biết rồi, nhất định là tảng đá quá nhỏ.” Nói xong, hắn không nói hai lời, một lần nữa nhảy xuống dưới, ôm một hòn đá to bằng nửa người, bay lên trên đỉnh máy.
Hề Bình và Lô Tiểu Như ở dưới trợn tròn mắt.
Nhìn thoáng qua thấy cái cửa vào có hơi nhỏ, Trần Mộ tiện tay phóng ra lưỡi dao năng lượng, chém năm ba cái liền cắt hòn đá ra làm nhiều phần.
Sau đó tảng đá lớn rơi vào trong máy, cỗ máy lại vang lên những tiếng két két. Lần này tiếng két vang lền gần một phút đồng hồ mới rơi vào an tĩnh.
Hai người rốt cục cũng thấy được kết quả.
Trong một loạt mười bình chứa thuốc nhỏ xuất hiện một số lượng rất ít chất dịch. Những chất lỏng này có màu sắc khác nhau, có khi là màu tím phát sáng, lại có màu xanh đậm, có màu vàng kim, nhưng có một điểm chung, tất cả chúng nó đều có màu sáng bóng của kim loại, nhưng lại hiện ra đặc tính của chất lỏng.
Trong mười bình hoá chất, nhiều nhất là chất lỏng màu tím. Nói nó nhiều nhất, chỉ bất quá là hai ba giọt thôi, còn những chất lỏng khác có màu sắc rất nhạt, chỉ là một tầng vô cùng mỏng manh trong bình.
“Rốt cục cũng thành công!” Trần Mộ như trút được gánh nặng, trên khuôn mặt hiền lành lộ ra nụ cười tươi rói.
“Ông chủ, đây là…” Hề Bình không nhịn được lại mở miệng hỏi.