Chương 329: Lợi Nhuận Đến Nhà
Người dịch: kakesi_kenji
Biên tập : ryukenshine
Nguồn:www.tangthuvien.com
Trần Mộ lúc này mới khôi phục lại thái độ bình thường, hắn giải thích: “Đây là máy phân tách kim loại, các thành phần vật chất trong quặng tử huỳnh này quá phức tạp, có ít nhất có bốn năm chục loại. Năng lực của ta có hạn, chỉ có thể tách ra được mười loại là nhiều nhất. Bất quá xem ra thành phần hữu dụng trong quặng tử huỳnh là rất ít, một khối quặng lớn như vậy mà chỉ có thể lấy ra một ít những thứ này.”
“Sặc, đây là những thứ được tách ra từ quặng tử huỳnh sao?” Hề Bình bừng tỉnh, sau đó lại nhìn các linh kiện tán loạn trên mặt sàn, hắn rốt cục cũng hiểu được là mấy ngày này ông chủ làm cái gì.
Có điều một lúc liền ném đi một trăm năm mươi triệu! Đây là một trăm năm mươi triệu đó! Ở cái thời khắc quan trọng này, không chỉ một trăm năm mươi trệu, cho dù là hai ba chục triệu cũng đều rất trọng yếu.
Lại nhìn sơ qua những chất lỏng kim loại ít tới đáng thương trong bình, Hề Bình cảm giác thấy những thứ này chẳng có gì đáng giá. Bất quá hắn cũng không làm mất hứng của ông chủ, nói cho cùng, đó đều là tiền mà ông chủ kiếm được, muốn xài thế nào, đó là chuyện của ông chủ.
Hề Bình đã cân nhắc kỹ, nhất định phải hỏi thăm về chuyện quặng mỏ tử huỳnh, cho dù kiếm không được bao nhiêu, nhưng ít ra cũng có thể thu hồi lại một phần tiền đã đầu tư.
Quặng tử huỳnh trong sảnh bị Trần Mộ dùng hết, nhưng cũng chỉ được thêm một chút ít chất lỏng. Cân nhắc về số lượng chất lỏng, Hề Bình cảm giác rằng việc mình kì vọng vào chút chất lỏng ít đến đáng thương đó có phần hơi hoang đường.
Hề Bình lại một lần nữa vùi đầu vào công việc ở tại thành phố Sắc Lặc. Là một thương nhân xuất sắc, tiến vào một giới buôn bán hoàn toàn mới cũng không phải là chuyện đơn giản, hắn cần làm rất nhiều việc, về phần vài giọt chất lỏng kia, trời ạ, bỏ qua đi thôi.
Một thời gian sau, Ô Vũ bê một cái rương tới chỗ Hề Bình.
“Sao ngươi lại tới đây? Có phải ông chủ có gì phân phó không?” Hề Bình hơi kỳ quái hỏi, nói đại khái, có rất ít tạp tu chạy tới nơi này. Tạp tu trong sơn cốc tới thành phố Sắc Lặc, phần lớn đều là tới chỗ của Bagnell ở bên cạnh.
“Ông chủ kêu tôi đem thứ này tới.” Ô Vũ rất thành thật trả lời.
“Đây là cái gì?” Hề Bình chỉ vào cái rương.
Ô Vũ lắc đầu. Giọng ồm ồm trả lời: “Không biết.”
Hề Bình nghi hoặc mở rương ra. Chỉ thấy bên trong là năm ống thí nghiệm. Trong đó nhiều nhất là chất lỏng kim loại màu tím. Chất đầy một ống, mà ít nhất là màu đỏ, chỉ có hơn nửa ống.
Vừa nhìn thấy những chất lỏng kim loại này, hắn liền nhớ tới cái máy to đùng mà xấu xí vô cùng của ông chủ, một phát tan tành một trăm năm mươi triệu lại làm cho hắn đau lòng.
Xem ra thành quả vẫn ít tới thương cảm, Hề Bình lại nghĩ tới một trăm năm mươi triệu! Bất quá, tốt xấu gì thì cũng đã có chút thành quả. Chỉ hi vọng thứ này có thể bán được chút tiền, gia tăng thu nhập.
“Ta biết rồi.” Hề Bình gật đầu.
“Tôi về đây.” Ô Vũ chân thành trả lời, nói xong liền cáo từ Hề Bình.
Suy nghĩ một chút, Hề Bình cũng không mù quáng đi tìm người hỏi, mà ra lệnh cho thủ hạ thu thập một vài tin tức liên có liên quan đến quặng tử huỳnh. Cũng may là có không ít người theo hắn từ phòng đấu giá tới đây, cũng có không ít người rất sành sõi, cho nên áp lực cũng giảm đi không ít. Nếu không, chỉ bằng một mình hắn thì chắc là đã mệt chết.
Hề Bình cảm thấy những thứ này, nếu đem đi hỏi người khác, như vậy không chừng sẽ bị người ta chê cười, không bằng tự mình thử dò xét rõ ràng xem sao.
Ánh mắt của Văn Tá Phu âm trầm, đám người đến sơn cốc Tuyết Ti Trùng kia không hề biết rõ lai lịch, hơn nữa thực lực không ngờ lại cao đến kỳ lạ. Hắn đã phái ra mười tên ám vụ tạp tu đến đó ngầm xem xét, vậy mà không một tên nào quay về.
Có thể nuốt sống mười tên ám vụ tạp tu, đủ để nói lực lượng cường đại của đối phương. Hắn không rõ, có loại thực lực này sao lại chạy tới sơn cốc đó làm gì? Bất quá, đối phương nhất định là phải trả giá đắt, mười tên ám vụ tạp tu này, tên nào cũng có lực lượng đáng sợ.
Làm cho tâm tình của hắn trở nên khó chịu là sáng ngày hôm sau. Kiều Phi liền đi tới sơn cốc đó, bọn họ nói gì Văn Tá Phu không rõ, nhưng Kiều Phi có chủ ý gì, trong lòng hắn rất rõ ràng.
Điều này làm cho hắn càng sớm quyết tâm giải quyết bọn người này. Một khi những người này đứng vững chân, kẻ xui xẻo đầu tiên là hắn. Một Kiều Phi đã đủ cho Văn Tá Phu phiền não, giờ lại thêm một tên lợi hại nữa, chẳng phải là không chừa cho hắn con đường sống sao?
Văn Tá Phu không ngốc, mười tên ám vụ tạp tu không một kẻ nào trốn thoát đã gõ cho hắn một hồi chuông cảnh báo. Đối phương có thể dựa vào địa lợi là sơn cốc, nếu muốn cường ngạnh công kích, phe mình nhất định sẽ thương vong thảm trọng, công việc vô ích này chỉ làm lợi cho Kiều Phi.
“Đại ca, mới thu được tin tức, nhóm người trong sơn cốc có hành động mới, bọn chúng dường như đã đăng ký làm một tạp tu đoàn, tên gọi là Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn. Thuộc hạ đang âm thầm điều tra, bọn chúng đăng ký hai trăm người. Buồn cười hơn là, bọn chúng không có bất cứ lí lịch gì, hiện giờ bắt đầu từ cấp một.” Y Tùng thở phào mang theo vẻ cười nhạo mà báo cáo.
Văn Tá Phu chấn động: “Bọn chúng đăng ký tạp tu đoàn sao?”
“Đúng vậy! Bọn chúng lựa chọn phương pháp đăng ký không ký danh, chẳng lẽ là thực lực của bọn chúng quá yếu?” Y Tùng mang theo chút nghi hoặc.
Không ký danh có nghĩa là thủ tục đơn giản hơn nhiều, hơn nữa không cần ghi rõ chi tiết của đoàn đội, nhưng khuyết điểm đó là, nó thăng cấp càng khó khăn, muốn nhận ủy thác phải có một vài thực lực nhất định.
Văn Tá Phu cười lạnh: “Đồ đần, bọn chúng muốn che dấu thực lực. Hừ, đăng ký không ký danh, chỉ cần bọn chúng là tạp tu đoàn, vậy là tốt rồi. Muốn đấu với ta sao, bọn chúng còn kém xa lắm.”
Y Tùng vội nói: “Đúng vậy, bọn chúng không đủ tư cách xách giày cho đại ca.”
Bagnell ngồi trong nơi đóng quân, tạp tu đoàn đã đăng ký xong hết rồi. Đối với việc này, hắn thật ra rất quen thuộc, bất quá cho tới giờ vẫn còn chưa có hợp đồng nào. Cũng khó trách, bởi vì bọn họ chỉ là tạp tu đoàn cấp một, làm gì có người đến tìm họ để ủy thác.
Hắn và Hề Bình ở cạnh nhau, lão tặc Hề Bình làm việc rất là bận rộn, còn bên hắn thì sao, còn chưa có một mối nào khai trương, điều này làm cho hắn càng cảm thấy buồn bực.
Việc thăng cấp tạp tu đoàn vô cùng khó. Bình thường tạp tu đoàn cấp một thường chỉ có thể nhận vài hợp đồng ủy thác rất thấp mà trung, cao cấp tạp tu đoàn không muốn nhận. Muốn tăng từ cấp một lên cấp ba, cấp bốn, bình thường phải tốn hao năm sáu năm thời gian.
Nhược điểm lớn nhất của họ là trình độ của thành viên quá thấp, mà bộ chiến thuật kia không thể truyền bá ra ngoài, cho nên mới rơi vào tình cảnh xấu hổ này.
Đúng lúc này, đột nhiên có người gõ cửa.
“Xin hỏi, là Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn có phải không?”
Bagnell chấn động, vội vàng kêu thủ hạ ra mở cửa, ngoài cửa đang đứng một cô gái lạnh lùng xinh đẹp. Áo bó sát ngực, quần lụa dài màu đen ôm lấy thân thể của nàng. Lông mày mỏng cao, đôi mắt hẹp dài, trán cao, đôi môi hồng dường như muốn toát ra hàn khí.
“Chúng tôi chính là Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn.” Bagnell vừa nhìn thấy mỹ nữ, tinh thần vốn đang thất thần lập tức hưng phấn tới đỉnh điểm, đôi mắt mong chờ chạy đến trước mặt đối phương. “Có việc gì có thể vì ngài mà cống hiến sức lực, xin mời cứ việc phân phó.”
Chú ý tới ánh mắt say mê của Bagnell, cô gái xinh đẹp lạnh lùng kia lơ đãng lộ ra vẻ hơi chán ghét, nhưng nàng chợt khôi phục bình tĩnh: “Nghe nói thực lực của quý đoàn rất mạnh, chúng tôi vừa lúc cần một nhóm nhân viên, lại đây xem nào. Nhưng mà…, xem ra.., thực lực của quý đoàn rất bình thường a, không ngờ ngay cả một vị tạp tu đạt đến cường độ cảm giác cấp năm cũng không có.”
Thấy cơ hội tới cửa, Bagnell lập tức mừng rỡ, vội phản bác: “tiểu thư đừng nói vậy, hiện giờ các tạp tu đoàn làm ăn không tốt lắm, không có chút năng lực sao chúng tôi dám lăn lộn chốn này?” Nói xong liền điên cuồng hét lên: “Tiểu Tiếu, lại đây.”
Nhiệm vụ của Tiếu Ba là phụ trách an toàn cho Hề Bình, nhưng hắn ở sát vách với Bagnell. Tiếng rống của Bagnell tất nhiên là truyền tới tai hắn. Tiếu Ba ở trong đội, sợ nhất là mấy người, ngoại trừ Trần Mộ, Weah, Hề Bình ra thì người còn lại chính là Bagnell.
Hắn vội vàng leo tường nhảy qua, sau đó lập tức reo lên: “Chủ quản, có chuyện gì?” Đến khi hắn nhìn thấy cô gái lạnh lùng xinh đẹp bên cạnh Bagnell, nhất thời hai mắt tỏa sáng, bất quá trên mặt lại giả bộ lộ ra vẻ đứng đắn, ngoại trừ thỉnh thoảng liếc mắt lộ ra sự háo sắc của hắn.
“Khụ!” Bagnell ho một tiếng, làm bộ nói: “Tiểu Tiếu à, vị tiểu thư này không quá tin tưởng thực lực của Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn, ta suy nghĩ một chút, cảm thấy rằng chúng ta cũng không thể quá mức vô danh như vậy. À, ngươi lộ ra một chút thủ đoạn cho vị tiểu thư này xem đi.”
Tiếu Ba mừng rỡ, có thể hiển lộ trước mặt mỹ nữ, hắn có muốn tìm cũng không thấy, bất quá vẻ mặt hắn vẫn tỏ ra nghiêm túc: “Vâng”.
Vừa dứt lời, chung quanh thân thể hắn nổi lên làn sương mù màu xanh nhạt như ẩn như hiện.
Khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn của Tiếu Ba trong sương mù giống như một cây thương được dựng thẳng, tóc dài màu trắng, dây cột tóc đỏ khiến hắn nhìn qua vô cùng anh tuấn.
Sương mù chợt tụ chợt tán quanh thân hắn, như có như không làm hắn toát ra một vẻ thần bí.
Cô gái xinh đẹp lạnh lùng kia không khỏi kinh ngạc và bị hấp dẫn. Nhìn thấy mình khiến cho mỹ nữ chú ý, Tiếu Ba nhất thời vô cùng sảng khoái, bất quá nét mặt vẫn tỏ ra chăm chú. Tấm tạp phiến này là tấm trước kia hắn thường dùng, chỉ là đã được Trần Mộ thoáng cải tiến lại một chút làm cho hiệu quả của nó càng được tăng cao. Vì vậy để trước mặt mỹ nữ giả làm cho hoành tráng, hắn không chút do dự dùng tấm này.
Cũng không thấy hắn có động tác gì, sương mù quanh thân thể hắn đột nhiên phát sinh biến hóa.
Một đoàn sương mù nhỏ đột nhiên hóa thành một con chim nhỏ, con chim nhỏ này giống như thật, ngoại trừ trên thân thể có mờ nhạt sương trắng thoảng qua, còn lại thì là giống như đúc.
Chim nhỏ vẫy thoát khỏi đám sương mù, vui sướng bay quanh thân thể Tiếu Ba hai vòng, cuối cùng đứng trên vai hắn. Cho dù đứng ở trên vai Tiếu Ba, nó cũng vô cùng linh động, thỉnh thoảng lại mổ mổ, gãi gãi.
Mỹ nữ giống như bị màn biểu diễn ma thuật này hoàn toàn hấp dẫn, mở to mắt nhìn hắn không chớp mắt