Chương 33: Dương Húc Minh trợ giúp
Trong phòng, Dương Húc Minh mồm năm miệng mười giải thích, mong tìm được một con đường thương thảo hòa bình. Nãy giờ thi thể của Hân Nhi vẫn bị hắn nắm trong tay, im lìm không giãy giụa.
Khắp nơi vẫn là một biển máu đỏ, bóng trắng ngoài cửa phòng vẫn một mực lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn. Trong đôi mắt nó trống rỗng đờ đẫn không cảm giác được chút nào khí tức sinh mệnh. Nó vẫn lẳng lặng đứng đó không hề có cử động gì, nhưng biển máu xung quanh Dương Húc Minh càng lúc càng sôi trào, liên tục có bọt khí nổi lên nổ lụp bụp.
Ngọn lửa từ nến đỏ trong tay Dương Húc Minh càng lúc càng nhảy múa mãnh liệt. Hiển nhiên là con lệ quỷ trước cửa không hề để những lời hắn nói lọt vào tai. Nó chẳng những không muốn dừng tay mà còn gia tăng lực lượng, muốn chơi chết Dương Húc Minh khiến cho mức độ thiêu đốt của nến đỏ tăng nhanh.
Về phần sau khi nến đỏ cháy hết thì chuyện gì sẽ xảy ra, cái này Dương Húc Minh dùng đầu gối cũng có thể đoán ra được.
Giằng co trong yên tĩnh, Dương Húc Minh do dự một hồi lâu, cuối cùng, hắn cắn răng giơ thi thể cô em Tưởng Hân trong tay lên
- Anh tới là để giúp bọn em! Em đến cùng có tin anh hay không?
Dương Húc Minh cầm nến đỏ đang bừng bừng cháy nhắm vào thi thể Hân Nhi.
- Em nhanh chóng thu hồi lại những huyết dịch này lại, nếu không anh không khách sáo nữa đâu đấy!
Nến đỏ trong tay hắn là món đồ giữ mạng quan trọng, làm sao hắn có thể ở đây dông dài chờ nến đỏ cháy hết. Trước ánh mắt lạnh lùng của Tiểu Vũ, hắn dí sát ngọn nến vào mặt xác chết trên tay. Ánh nến soi sáng khuôn mặt hư thối quắt queo khiến cho nó quằn quại liều mạng giãy giụa.
Bóng quỷ trắng bệch thấy vậy, vô thức bước một bước tiến tới phía trước. ... Xèo xèo xèo...
Xung quanh Dương Húc Minh bốc lên khói đen nghi ngút, lớp lớp huyết dịch bao quanh hắn trở nên điên cuồng cuộn lên từng đợt, cố gắng nhấn chìm hắn nhưng lại bị một lực lượng vô hình thiêu cháy, bốc lên khói đen cổ quái.
Hai loại lực lượng giằng co tiến vào giai đoạn gay cấn, phần thắng đang nghiêng về huyết dịch đỏ lòm, trong không khí sặc mùi hôi thối và mùi khói khét lẹt gay mũi.
Bóng lệ quỷ trắng bệch đứng im lạnh lùng nhìn chăm chú Dương Húc Minh, ánh mắt oán độc tựa hồ muốn đem hắn lột da rút gân, chém thành muôn mảnh.
Đối mặt với ánh mắt oán hận của nó, Dương Húc Minh cũng chính thức nổi điên, áp lực trong không khí càng lúc càng cao khiến hắn trở nên hung dữ, hắn trừng mắt về phía đối phương, không có nhượng bộ mà quát lớn:
- Tao là đến giúp chúng mày! Đệt con mẹ mày cuối cùng là chúng mày có tin không?
Dương Húc Minh dí sát nến đỏ vào mặt xác chết khiến nó thêm liều mạng giãy giụa kêu khóc, từ thanh quản thối rữa của nó tiếng kêu khóc phát ra nghe rin rít chói tai
"Ô ô ô ô. . . Ô ô ô ô. . . Cứu em. . . Chị ơi cứu em. . . Ô ô ô. . ."
Trong nháy mắt khi tiếng khóc của cô em vang lên, bóng trắng cô chị từ nãy giờ lạnh lùng im lìm rốt cục có phản ứng. Nó nghiêng đầu nhìn chăm chăm vào xác chết nhỏ bé đang kêu khóc trong tay Dương Húc Minh rồi lộ ra bộ mặt ngốc trệ.
Cuối cùng, bóng quỷ trắng bệch quỷ dị trầm mặc chậm rãi lui lại một bước. Dòng lũ huyết dịch đang sôi trào xung quanh Dương Húc Minh cũng co rút lại, lộ ra một phạm vi an toàn khá rộng.
Cái này tựa hồ đại biểu cho lệ quỷ đã nhượng bộ.
Thấy cảnh này, Dương Húc Minh thở phào một hơi, khối đá nặng chịch trong lòng rốt cục được bỏ ra. Thật may mắn là con lệ quỷ chị vẫn còn quan tâm đến lệ quỷ em. Hẳn là dù đã thành quỷ nhưng vẫn còn lưu lại chút ít tình cảm lúc còn sống. Giống như cô nàng thích ăn dấm chua (*) đang ở trong nhà hắn... Nghĩ tới đây, Dương Húc Minh sắc mặt xanh lét, vội vàng đem hình ảnh liên tưởng kinh khủng này vứt ra khỏi đầu.
Hắn hít một hơi thật sâu, cầm nến đỏ trong tay đưa xa ra khỏi thi thể Hân Nhi, coi như biểu lộ thành ý của hắn đối với bóng quỷ trắng trước mặt: Ngươi lui một bước, ta cũng lui một bước. Sau đó Dương Húc Minh nhìn chăm chú vào Tiểu Vũ, liếc xuống đôi giày thêu màu đỏ trên chân nó rồi nói:
- Tháo đôi giày trên chân em ra, ném qua đây cho anh. Sau đó anh sẽ giúp các em báo thù... Thế nào? Đây là một hiệp nghị hoàn toàn công bằng nhé! Hai chị em của em đã ở trong nhà này 3 năm mà không thể rời đi nơi khác, hoặc các em có thể rời đi được thì cũng chẳng tìm ra được kẻ thù của các em.
Nhưng anh thì khác, anh là người còn sống nên anh có thể điều tra, khám phá và tìm ra kẻ thù mà các em rất oán hận kia, để các em có thể báo thù rửa hận, khiến cho kẻ kia phải trả giá với tội nghiệt bà ta đã gây ra.
Cho nên để trao đổi công bằng thì em nên đưa cho anh thù lao là đôi giày thêu kia, có đôi giày này thì anh liền giúp các em báo thù...
Thế nào?!!
Sinh Tử Lục đã nhắc nhở Dương Húc Minh một câu rất trọng yếu:
Chỉ có báo thù mới có thể an ủi được những vong linh thống khổ, bi thương, tuyệt vọng.
Đối với hai chị em lệ quỷ này thì hiển nhiên là kẻ thù của chúng chưa chết, nếu không thì Sinh Tử Lục cũng không dặn dò hắn như vậy. Đại khái là Sinh Tử Lục muốn Dương Húc Minh đi tìm cặp lệ quỷ này, giúp chúng nó báo thù để hắn lấy được đôi giày thêu màu đỏ kia.
Đôi giày thêu màu đỏ này tuyệt đối là không tầm thường. Chỉ là Dương Húc Minh không phán đoán được Tiểu Vũ có coi trọng đôi giày này hay không. Nếu là rất quan trọng với Tiểu Vũ thì hắn khó mà chiếm đoạt được và coi như đàm phán bất thành.
Cho nên khi Dương Húc Minh đưa ra yêu cầu này, hắn liền nhìn chăm chú vào lệ quỷ trước mặt, quan sát từng chút một phản ứng của đối phương. Nhưng ngoài dự kiến của hắn là Tiểu Vũ không hề nổi giận, nó chỉ đứng ở đó, nghiêng nghiêng đầu ngó lại Dương Húc Minh tựa như đang suy nghĩ.
Vài giây sau, trên gương mặt lạnh lùng trắng bệch chợt nhếch mép lộ ra một nụ cười quỷ dị. Sau đó tất cả huyết dịch đang lan tràn khắp phòng bắt đầu co rút lại, cuối cùng toàn bộ lùi về dưới chân Tiểu Vũ. Căn phòng ngủ của 2 chị em khôi phục về bộ dáng nguyên bản.
Ánh trăng lại chiếu vào qua cửa sổ, Tiểu Vũ đứng dưới ánh trăng u ám, đầu nghiêng nghiêng, trên mặt vẫn giữ nụ cười quỷ quyệt, mắt ngó chăm chăm vào Dương Húc Minh, rồi nó chậm rãi giơ chân phải lên.
Động tác này giống như là đang mời gọi Dương Húc Minh tự đi qua lấy đôi giày. Hắn sửng sốt cảm thấy khó có thể tin được.
- Em bảo anh qua lấy giày hả?
Trên mặt lệ quỷ Tiểu Vũ không còn những biểu hiện oán độc cừu hận nữa, nhưng làn da trắng nhợt nhạt cộng thêm nụ cười quỷ dị khiến tình huống trở nên âm trầm.
Nó vẫn giơ chân phải ngó Dương Húc Minh, không hề nhúc nhích cũng chẳng trả lời.
Dương Húc Minh có chút nhức đầu... Đệt... Đây là cái tình huống gì chứ? Con hàng lệ quỷ này bỗng dưng dễ nói chuyện như vậy sao hả? Đôi giày thêu này chính là nguyên nhân chính khiến Tiểu Vũ biến thành quỷ, mà hắn chỉ cần uy hiếp chút ít như vậy liền nguyện ý đưa ra?
Thỏa hiệp có vẻ hơi dễ dàng rồi.
Dương Húc Minh cảm thấy bất an. Hắn chần chờ vài giây rồi thổi tắt nến đỏ trong tay, hắn nhìn ngọn nến trong chốc lát, phát hiện nến cũng không tiếp tục cháy trở lại.
Đệt, con lệ quỷ này thật sự không có địch ý với hắn nữa rồi! Đúng là dễ nói chuyện mà - Dương Húc Minh cảm thấy có chút khó tin...
(*) Ăn dấm chua: Là ý nói hay ghen tuông!