Chương 45: Ngọn lửa báo thù
Lời kể của ông lão đã cung cấp cho Dương Húc Minh thêm nhiều chi tiết hơn.
Cuối cùng, hắn đã hiểu rõ sự kiện ma quái bên trong căn nhà màu đỏ, cũng rõ ràng lý do vì sao hai chị em đó lại oán hận mẹ nó đến vậy.
Một người mẹ tự giam mình trong cái thế giới khép kín cơ bản là không thể nào mang đến tình mẫu tử ấm áp dành cho hai người con.
Từ ngoài nhìn vào, người ta có thể ngộ nhận đó là ba mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, thực tế chỉ là hai chị em cùng nhau đùm bọc. Trong khi đó, mẹ của hai bé gái đó chính là một kẻ dư thừa trong cái nhà này.
Bà ta mãi mãi chỉ nghĩ đến bản thân, nhốt mình trong một thế giới riêng biệt. Dù cho chồng con có gặp phải biến cố gì đi nữa, thì bà ta cũng mặc kệ.
Người mẹ như vậy...
Dương Húc Minh nín lặng hồi lâu rồi hỏi:
- Sau đó bà đồng cốt kia có hành động gì nữa không? Biết bà ta hiện tại ở đâu không vậy ông?
Ông lão lắc đầu:
- Ta cũng không biết. Từ hôm đó, bà đồng kia cũng không có ghé thăm trấn Song Dát này."
- Năm ngoái, một người họ hàng của bà ta tại trấn này tổ chức đám cưới, con mẹ đó cũng không hề xuất hiện. Ta biết rõ bà ấy vẫn chưa chết, chỉ là không biết đã trôi dạt đến xứ nào thôi.
Dương Húc Minh nghĩ ngợi tầm hai giây rồi hỏi:
- Thưa thầy Ngụy, ông có nghĩ là chú Tưởng báo mộng cho cháu, để cháu đi giúp con gái của chú ấy, là ý gì? Liệu con gái chú ấy còn sống hay không?
Ông lão lặng yên trong thoáng chốc khi nghe câu hỏi này.
Sau đó, ông ta sượng sùng nói:
- Cái này chắc cậu phải hỏi cảnh sát rồi. Sau khi ba mẹ con Tiểu Vũ mất tích, ta cũng chẳng nghe thêm được tí thông tin nào cả. Có lẽ chỉ cảnh sát mới biết được chuyện này.
Rõ ràng là ông lão này không muốn nói cho Dương Húc Minh nghe chuyện hai chị em kia đã hiện hồn thành lệ quỷ.
Cái hành động kỳ lạ của lão này đêm qua đã chứng minh rằng ông ta biết rõ có quỷ ám tại bên trong căn nhà màu đỏ. Nếu không, ai lại rảnh hơi đi đốt vàng mã trước căn nhà ấy lúc nửa đêm?
Chẳng qua là, vị cựu hiệu trưởng này không biết rõ nguyên nhân vì sao hai chị em gái kia trở thành lệ quỷ, càng không biết rõ nguồn gốc oán hận bên trong lòng họ, có lẽ ông ta còn chưa từng bước vào bên trong căn nhà màu đỏ kia?
Người thầy giáo lớn tuổi này không muốn nói, Dương Húc Minh cũng chả muốn bàn luận dài dòng về vấn đề này.
Dù sao đi nữa, hắn đã biết rõ tất cả.
Suy nghĩ một chút, Dương Húc Minh hỏi một cái vấn đề cuối cùng:
- Ngày hôm qua cháu thấy một cỗ quan tài bên trong căn nhà... Cái đó dùng để làm gì ạ?
Vừa nghe Dương Húc Minh hỏi xong, ông lão lập tức cảnh giác:
- Cái gì? Hôm qua cậu dám đi vào bên trong à?
- Dạ... Hồi sáng qua có đi vô coi thử... Khá là tối tăm, lại có cảm giác âm u nữa, nên cháu vô chút chíu là đi ra ngay mà.
Hắn tiếp tục giả bộ sợ sệt:
- Tại sao chú ấy lại để một cái quan tài trong nhà vậy ông?
Ông lão trầm ngâm một hồi rồi đáp:
- Cái căn nhà màu đỏ thẫm kia... sau này cậu không nên đi vào. Mặc dù mẹ con nhà họ Tưởng đã mất tích từ lâu, nhưng coi chừng không sớm thì muộn họ sẽ quay về. Vật dụng bên trong ngôi nhà đó thuộc quyền sở hữu của mẹ con nhà họ, theo đúng luật lệ, tốt nhất đừng có chạm vào.
Còn cái quan tài đó là do chú của cậu và một vài anh em gom góp tiền mua về. Bọn họ định mua sẵn để sau này trong thôn ai đến trăm tuổi già thì dùng, do là mua tại trấn Song Dát này nên đặt tạm ở căn nhà của ông chú cậu. Sau đó, mặc dù gia đình chú cậu xảy ra chuyện nhưng người già trong thôn vẫn chưa đến tuổi xế chiều, chưa cần dùng tới nên cái quan tài đó vẫn nằm tại vị trí cũ bên trong căn nhà.
Ông lão chỉ giải thích ngắn gọn về cỗ quan tài kia.
Nhìn kỹ thì, dường như ông ta cũng không biết rằng trong quan tài có người đã chết ngạt?
Bất quá, có lẽ do ông ta biết có hai chị em lệ quỷ tồn tại bên trong căn nhà đó nên mới cảnh báo Dương Húc Minh đừng nên đi vào.
Dương Húc Minh đứng đó tâm sự với ông lão một lát nhưng chẳng biết thêm được gì nữa, bèn kiếm cớ rời đi.
Trước khi quay bước, hắn chân thành cảm ơn vị thầy giáo cao tuổi này.
Đây đúng là một ông cụ tốt bụng, lại giúp đỡ hắn rất nhiều.
Bên cạnh đó, ngay khi ông cụ nói ra tên của bà đồng cốt kia, Sinh Tử Lục bên trong túi của hắn đột nhiên rung lên. Có vẻ như chỉ cần cung cấp cho nó một ít manh mối, nó có thể suy tính ra nhiều thứ sâu xa hơn?
Ra khỏi nhà của ông lão, Dương Húc Minh đi thẳng vào trong rừng ngô, sau đó lấy Sinh Tử Lục ra đọc vội.
Trên trang giấy thứ ba của quyển sách, từng dòng chữ đỏ như máu tươi hiện lên chằng chịt:
Ngọn lửa báo thù:
Tiếng chuông báo oán cuối cùng đã tuyên cáo tên thật của ả ta!
Bà ta là một người phụ nữ quen với thói luồn cúi, cẩu thả, thế nhưng cũng là một kẻ bịp bợm lừa người.
Bà ta chưa bao giờ hối hận vì sai lầm của bản thân.
Sống trên đời này, có kẻ ngu dốt, cũng có người thông minh. Kẻ ngu ngốc bị lừa gạt là đáng đời! Nếu bà ta không lừa kẻ khác, thì sẽ có kẻ khác đến lường gạt bà ta, do đó, tại sao bà ta không được phép lừa gạt người khác chứ?
Ba ta vẫn luôn cố chấp vào cái chân lý đó!
Đáng tiếc, tự nghĩ bản thân mình thông minh, cuối làm lại phạm phải sai lầm!
Vào một đêm tối cách đây ba năm, bà ấy tận mắt trông thấy một cô gái chết thảm.
Bà ta biết rõ mình chính là thủ phạm đầu sỏ.
Để tránh bị án phạt tù tội, bà ấy nhẫn tâm lừa gạt người đàn ông trong gia đình kia.
Chính đêm ấy, họ mạo hiểm chôn thi thể cô bé dưới tàng cây giữa trời mưa lớn.
Bà ấy vẫn ngỡ rằng mọi chuyện cứ thế mà kết thúc.
Nhưng sau đó, ả ta nghe tin cả gia đình đó bỗng nhiên mất tích, không để lại bất cứ manh mối nào.
Một cảm giác âm thầm sợ hãi xuất hiện khiến người phụ nữ này từ đó không dám bén mảng đến gần khu vực nơi đây.
Bà ta lẩn trốn trong thành phố, chọn một công việc mới để mưu sinh nhằm tránh né ác mộng cách đây ba năm.
Thế nhưng, cõi lòng ả ta khó yên ổn, nửa đêm thường giật mình từ trong giấc mộng...
Hãy tiến đến khách sạn Song Long, đem theo đôi giày thêu màu đỏ, tìm kiếm người phụ nữ thông minh nhất trên thế giới này...
Ngọn lửa báo thù sẽ gột rửa tất cả nỗi thống khổ kéo dài trong ba năm nay!!!
Tiếng rên xiết của một kẻ trí tuệ trong giây phút sắp lìa đời có thể an ủi vong linh người chết.
Sinh tử vô thường! Giàu sang hay bần tiện, tất cả do ông trời!
Văn phong từ những dòng chữ trên Sinh Tử Lục tỏa ra một cảm giác khá ác liệt, sát khí ngút trời.
Đôi giày thêu bên trong túi áo của Dương Húc Minh tựa hồ cũng cảm ứng được, rung lên nhè nhẹ.
Dưới ánh mặt trời ban trưa, Dương Húc Minh vô cùng ngạc nhiên khi đọc những dòng huyết tự chằng chịt in hằn trên trang sách thứ ba, câm lặng một hồi. Sau đó, hắn cười ha hả:
- Báo thù sao... chế thích nghen.
Dương Húc Minh lấy cái smartphone của hắn ra, sau đó mở ứng dụng bản đồ tìm kiếm vị trí của khách sạn Song Long. ... ...
Ba giờ chiều, ánh mặt trời ấm áp ban phát tình thương của nó đến cả thế giới to lớn này.
Một tấm bảng hiệu đề khách sạn Song Long lấp lánh ánh vàng trên từng con chữ dưới ánh chiều rạng rỡ.
Một toà khách sạn 4 sao, dù không phải là sang trọng mấy, nhưng cũng xem như là đạt chuẩn.
Ít nhất, dù là cách bày trí hay tác phong của nhân viên đều được ví như là tô vàng nạm ngọc.
Hai bên trái phải cửa ra vào được trang trí bởi hai con sư tử bằng đá, nghe đồn là do chủ đầu tư khách sạn bỏ một số tiền lớn thỉnh về, chủ yếu là trấn tà đuổi ma.
Lúc đi qua cửa, Dương Húc Minh chú ý liếc hai con sư tử đá một cái nhưng đôi giày thêu bên trong túi cũng chẳng thèm phản ứng gì.
Kì vậy ta, có vẻ là sư tử đá không linh nghiệm à nghen!!!
Dương Húc Minh lắc đầu cười nhẹ, bước chân ngang qua hai con sư tử đá hộ vệ cửa chính, đi thẳng vào trong sảnh lớn.
Cô nàng tiếp tân hotgirl cười tươi niềm nở chào hắn, lộ ra hai má lúm đồng tiền nho nhỏ xinh xinh.
- Chào anh, xin hỏi anh cần giúp gì ạ?
Dương Húc Minh nhìn nàng, nhe răng cười tươi một cái, nụ cười cũng rạng rỡ không kém đối phương.
- Anh đến tìm bà chị Cố Nguyệt Nga... Hông biết chị ấy còn làm việc tại đây không ta?