Chương 47: Một chiếc giày thêu
Trong phòng 302, Cố Nguyệt Nga vẻ mặt hoảng sợ ngồi co quắp tại góc tường. Bà ta trơ mắt nhìn thanh niên cao lớn kia bỏ đi, bước chân trên hành lang xa dần xa dần rồi im bặt, chỉ có bà ta vẫn ngồi co quắp tại nơi đây.
Sắc mặt Cố Nguyệt Nga tái mét. Đôi giày thêu màu đỏ kia bà ta không thể nào quen thuộc hơn được, ở trong ác mộng bà ta đã nhìn thấy rất nhiều lần. Suốt ba năm nay, trong từng cơn ác mộng, bà ta thường xuyên nhìn thấy một cô bé chết thê thảm, trừng đôi mắt oán độc nhìn chằm chằm bà ta. Trên chân cô bé kia cũng mang đôi giày thêu màu đỏ, vậy mà bây giờ đôi giày đã xuất hiện trước mặt bà ta rồi.
Thanh niên kia rốt cuộc là ai. . .
Cố Nguyệt Nga tay run run, lấy bộ đàm ra, gọi cho lễ tân
- Lễ tân... Lễ tân ... các cô... Các cô có nhìn thấy một người thanh niên khoảng 20 tuổi, dáng người cao lớn, sắc mặt tái nhợt hay không?
Bên trong bộ đàm truyền đến giọng của cô lễ tân:
- Hả? Là người quen của chị Cố đến tìm chị lúc nãy đó hả? Anh ta vừa mới đi khỏi rồi.
Nghe câu trả lời của nhân viên lễ tân, Cố Nguyệt Nga kinh hoảng.
- Hắn tới tìm chị? Hắn . . Hắn có nói gì nữa không?
- Hắn nói hắn là người quen của chị Cố, đến tìm chị có chút việc, cho nên em bảo hắn đi lên lầu... Có chuyện gì không ạ?
Cố Nguyệt Nga câm nín một lát rồi nói:
- Sau này nếu anh ta có xuất hiện, em nhớ bảo với anh ta là chị đã xin nghỉ phép về nhà, không ở nơi này nha!
- Được rồi... Nhưng mà chị Cố, thật là không có chuyện gì sao?
- Không có chuyện gì ... Không có chuyện gì – Cố Nguyệt Nga trả lời miễn cưỡng.
Tắt bộ đàm, Cố Nguyệt Nga sắc mặt tái nhợt trầm tư hồi lâu, rồi bà ta hít một hơi thật sâu, đứng lên. Bà ta đi ra cửa nhìn nhìn một lúc, xác định thanh niên kia chính xác đã rời đi, lúc này bà mới quay lại phòng làm nốt công việc đang dang dở.
Nhưng mà một nỗi sợ hãi vô hình cùng với cảm giác bất an đang len lỏi trong nội tâm Cố Nguyệt Nga. Lúc thay ga giường, ngón tay bà ta run run lóng ngóng khác hẳn động tác thuần thục nhanh gọn lúc trước.
- Thằng nhãi cổ quái này đến cùng là kiếm đâu ra đôi giày thêu ấy? Hắn cầm đôi giày thêu đến đây làm gì? Chẳng lẽ là đến báo thù cho Tưởng gia hay sao? Thế nhưng sự việc xảy ra ba năm trước hẳn là không có ai biết mới đúng, chẳng lẽ là thằng này đến dọa dẫm mình?
- Nhưng mình căn bản là không có tiền, thằng nhãi này lại đi dọa dẫm tống tiền một bà già neo đơn sống cô độc như mình thì liệu có thể moi được mấy đồng?!!
Cố Nguyệt Nga sợ hãi bất an một mình lẩm bẩm suy đoán.
Sau khi quét dọn xong phòng 302, bà ta liền vội vàng đẩy xe ra để lau dọn ngoài hành lang rồi trở về trong phòng dành cho nhân viên tạp vụ.
Khóa trái cửa lại, ngồi một mình trong căn phòng nhỏ trên lầu ba, nhìn quanh căn phòng nhỏ bé quen thuộc, Cố Nguyệt Nga rốt cuộc tìm lại được một chút cảm giác an toàn.
Trong căn phòng tạp vụ quen thuộc này, tựa hồ tất cả uy hiếp bên ngoài đều không thể tổn thương được bà ta. Bà ta lấy điện thoại di động ra, nhiều lần bấm nút định gọi báo cảnh sát...
Thế nhưng giờ gọi báo cảnh sát thì biết nói như thế nào?
Báo là có người muốn làm hại bà ta?
Sự kiện ba năm trước nếu quả thật lộ ra ánh sáng thì người đầu tiên bị cảnh sát bắt sẽ chính là bà ta.
Cuối cùng, Cố Nguyệt Nga cất điện thoại di động đi. Tâm tình bà ta tựa hồ bình tĩnh hơn rất nhiều.
Thanh niên kia chắc hẳn chỉ đến dọa dẫm bà ta, nếu hắn thật sự muốn báo thù cho Tưởng gia thì chỉ cần báo cảnh sát là giờ này bà ta đã bị bắt rồi. Ở đây hắn chỉ đến một mình, hiển nhiên là chỉ muốn dọa dẫm kiếm chút gì đó.
Như vậy, thì cũng không cần lo lắng quá mức. Thời gian tới phải cẩn thận một chút, chỉ cần không rời khỏi nơi này là được.
Cố Nguyệt Nga tỉnh táo hơn một chút, bà ta tiếp tục làm công việc của mình.
Trong khách sạn nhiều người như vậy, bà ta không tin thanh niên kia lại dám gây sự với bà ta.
Cứ như vậy bận rộn đến trưa, đến khi Cố Nguyệt Nga làm xong hết mọi việc thì bên ngoài trời đã tối đen. Bà ta xoa xoa bả vai nhức mỏi, đi vào phòng tạp vụ. Nhân viên tạp vụ cùng ca với bà ta đã thay ra bộ đồ nhân viên, đang chuẩn bị đi về nhà, hai người chào nhau, nói vài câu bâng quơ rồi người kia rời đi.
Cố Nguyệt Nga khóa cửa phòng tạp vụ lại, đi đến cạnh tủ quần áo. Trong phòng này có hai cái tủ, một trong số đó có dán biển đề tên Cố Nguyệt Nga, đó chính là ngăn tủ để đồ cá nhân của bà ta.
Cố Nguyệt Nga đưa tay mở tủ quần áo ra, cánh cửa tủ làm bằng kim loại lạnh buốt, khiến cho bàn tay bà ta thoáng rụt lại.
Cửa tủ kim loại cũ kỹ chậm rãi mở ra để lộ không gian âm u chật hẹp bên trong. Ngăn tủ có hai tầng, tầng trên tương đối cao dùng để treo quần áo, phía dưới cùng là một tầng nhỏ hẹp để bỏ giày dép.
Cố Nguyệt Nga lấy quần áo ra, đứng trong phòng tháo bỏ bộ đồ lao động đồng phục của khách sạn, mặc lại y phục cá nhân của mình. Nhưng khi bà ta cầm bộ đồng phục lao động nhét vào trong ngăn tủ chuẩn bị đi về nhà thì phát hiện trong ngăn tủ có một thứ đập vào mắt.
Một cái giày thêu màu đỏ như máu lẳng lặng đang nằm trong ngăn tủ.
Hoa văn thêu trên giày Cố Nguyệt Nga vô cùng quen thuộc. ...
Cố Nguyệt Nga toàn thân cứng ngắc, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Sự sợ hãi vốn không dễ dàng khỏa lấp trong công việc bận rộn bây giờ trong nháy mắt đều bừng lên. Bà ta hoảng hốt liên tiếp lui về phía sau, tận đến khi lưng đụng vào vách tường căn phòng thì mới dừng lại được.
Đôi mắt Cố Nguyệt Nga nhìn chòng chọc vào chiếc giày thêu trong ngăn tủ kia, đồng tử co rúm lại vì sợ hãi.
Chiếc giày này. . . Vì sao lại nằm trong ngăn tủ của mình?
Ai đã để ở chỗ này?
Là thằng nhãi kia?
Thế nhưng làn sao hắn biết tủ quần áo của mình ở đây?
Cố Nguyệt Nga nhìn chằm chằm vào chiếc giày, bỗng trong lòng bà ta có một cảm giác quái dị khó hiểu dâng lên. ... Có vẻ như chiếc giày thêu này cũng đang nhìn lại mình...
Trong phòng tạp vụ yên tĩnh trầm mặc một hồi lâu. Sau đó, Cố Nguyệt Nga cẩn thận từng li từng tí đưa tay cầm lấy chiếc giày thêu, bà ta lao vọt tới bên cửa sổ, mở cửa ném mạnh ra ngoài.
Đưa mắt dõi theo chiếc giày thêu màu đỏ biến mất dạng vào đêm tối, Cố Nguyệt Nga lúc này mới thở dài ra một hơi.
Đây tuyệt đối là trò đùa mất dạy của thằng nhãi kia!
Cố Nguyệt Nga xì một tiếng khinh miệt, muốn che giấu nỗi sợ hãi trong lòng:
- Có chút trò trẻ ranh mà cũng đòi hù dọa tao! Tao họ Cố chứ không phải họ Cáy.
Đóng cửa sổ lại, kéo rèm cửa lên, Cố Nguyệt Nga rời khỏi phòng tạp vụ. Bà ta cảm thấy mình cũng thật nhát cáy, vậy mà bị một chiếc giày thêu dọa đến toát mồ hôi! Chẳng lẽ con bé nhà họ Tưởng kia có thế biến thành quỷ đến đòi mạng được hay sao?
Tự trấn an mình, Cố Nguyệt Nga không có đi ra bằng cửa chính, vì phòng ngừa thanh niên kia theo dõi nên bà ta len lén rời đi từ cánh cửa nhỏ bên hông khách sạn.
Khu vực khách sạn Song Long cũng không phải là trung tâm phồn hoa của thành phố. Lúc Cố Nguyệt Nga đi bộ ra khỏi khách sạn, trên phố cơ hồ không nhìn thấy người đi đường. Mặc dù trên đường cái cũng có xe qua lại nhưng cảm giác không có bao nhiêu sinh khí.
Đèn đường mờ mờ ảo ảo thậm chí không cách nào xuyên qua được tán lá cây rậm rạp hai bên đường, vỉa hè trở nên âm u hắc ám. Một thân một mình bước trên vỉa hè trong bóng tối, Cố Nguyệt Nga thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại phía sau lưng.
Không biết có là ảo giác hay không, bà ta cảm giác phía sau tựa hồ có một người đang theo dõi. Nhưng mà lúc quay đầu lại thì sau lưng lại rỗng tuếch, không hề nhìn thấy một bóng người nào.
Cố Nguyệt Nga vô thức siết chặt nắm tay.
Thanh niên kia ... Đang ở sau lưng bà ta?