Chương 3: Hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống
----
Lục Trường Sinh đã sớm biết vị trí của Diệp Thu Bạch.
Còn dò xét được có người muốn giết hắn.
Vất vả lắm hệ thống mới tuyên bố một nhiệm vụ, sao có thể để đám nhãi con này phá hủy?
Nghe vậy, Diệp Thu Bạch lập tức ôm quyền nói: “Làm phiền tiền bối! “
Lục Trường Sinh gật đầu rồi nhìn về phía nam tử áo đen, trước ánh mắt hoảng sợ của nam tử áo đen, đăt bàn tay lên đỉnh đầu hắn.
Ngay sau đó, trước ánh mắt kinh ngạc xen lẫn sợ hãi của Diệp Thu Bạch, có một linh thể trong suốt nhô ra từ đỉnh đầu nam tử!
“Đây…… Thuật Sưu Hồn? “
Lục Trường Sinh gật đầu, nhẹ nhàng đảo tay, từng luồng tin tức truyền vào đầu hắn, đồng thời linh thể cũng tỏ vẻ thống khổ.
Không bao lâu sau, Lục Trường Sinh ngừng sưu hồn.
Hồn phách nam tử áo đen đã sớm tan biến.
Nhìn về phía Diệp Thu Bạch, hắn nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi muốn biết bây giờ sao? “
Diệp Thu Bạch sửng sốt, ngay sau đó gật đầu.
Thấy vậy, Lục Trường Sinh cũng không muốn giấu giếm, nói ra một cái tên, “Khương Thiền. “
Ầm!
Nghe cái tên này, Diệp Thu Bạch như bị sét đánh, đứng ngây ra.
Một lúc lâu sau mới chậm rãi phản ứng, cười khổ một tiếng, trong mắt tràn đầy sự bi ai.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui không biết rột cuộc là ai muốn nhanh chóng diệt trừ hắn như vậy.
Nhưng không ngờ tới chính là thanh mai trúc mã của mình, người cùng hắn quây quần từ lúc còn nhỏ, Khương Thiền.
“Cần ta giúp ngươi giải quyết sao? “
Diệp Thu Bạch ngẩng đầu, sau đó lại lắc đầu, “Không cần phiền tiền bối, ta sẽ tự giải quyết chuyện này. “
Nghe vậy, Lục Trường Sinh tỏ vẻ tán thưởng.
Rời vào đường cùng, suy sụp mà không lui bước mới có thể nhanh chóng trưởng thành.
Diệp Thu Bạch ôm quyền hỏi: “Đại ân của tiền bối, ngày sau Thu Bạch sẽ báo đáp, không biết tên huý của tiền bối…… “
Lục Trường Sinh nhìn Diệp Thu Bạch, khẽ cười rồi nói: “Ta tên Lục Trường Sinh, muốn thu ngươi làm đồ đệ cho nên mới xuất hiện ở nơi đây.”
Diệp Thu Bạch sửng sốt, ngay sau đó cười khổ một tiếng: “Tiền bối chớ nói đùa, hiện giờ ta đã mất hết tu vi, không còn thiên phú, nào có tư cách trở thành đệ tử của tiền bối?”
Nhìn khí chất siêu nhiên và thủ đoạn giết người vừa rồi, Diệp Thu Bạch biết Lục Trường Sinh không bình thường, một nhân vật thế này sao có thể coi trọng hắn hiện giờ?
Lục Trường Sinh cũng không nói gì, ngón tay điểm vào giữa hai chân mày Diệp Thu Bạch, muốn kiểm tra tình huống thân thể hắn.
【 Trong kinh mạch tràn ngập kiếm khí, căn cơ bị hao tổn, cần phối hợp công pháp và đan dược chữa trị mới có thể phá rồi lại lập 】
A?
Hệ thống còn có công năng này?
“Vậy phối hợp công pháp, đan dược gì?”
【 Thu Diệp Thu Bạch làm đồ đệ sẽ được tặng】
“Tiền bối?”
Lục Trường Sinh phục hồi tinh thần lại, cười nói: “Nếu ta nói có thể giúp ngươi trở về đỉnh cao, thậm chí còn giúp ngươi phát huy thiên phú đến mức tận cùng, vượt xa trước kia, ngươi sẽ theo ta sao?”
Diệp Thu Bạch nghe xong, ánh mắt liền sáng lên.
Trở về đỉnh, vượt xa phía trước, đây chẳng phải là điều hắn muốn sao?
Hơn nữa thấy vị tiền bối này tự tin như thế, chắc cũng sẽ không lừa hắn vì trên người hắn không có đồ vật gì quý giá cả.
Cần gì phải lừa hắn?
Diệp Thu Bạch lập tức quỳ gối xuống, hành đại lễ với Lục Trường Sinh.
“Đồ nhi Diệp Thu Bạch, bái kiến sư tôn!”
Lục Trường Sinh cười nói: “Chỉ là bái sư mà thôi, cần gì phải hành đại lễ?”
Chỉ thấy Diệp Thu Bạch nghiêm túc nói: “Một ngày là sư phụ, cả đời là sư phụ, tất nhiên phải hành đại lễ.”
Lục Trường Sinh nghe xong không khỏi hài lòng gật gật đầu.
Thiên phú không tệ, phẩm hạnh vượt qua kiểm tra.
Thu một đồ đệ thế này cũng không tồi.
【 Hoàn thành nhiệm vụ thu đồ đệ, đạt được đại lễ bao thu đồ đệ 】
【 Thánh Khí cực phẩm —— Thanh Vân Kiếm 】
【 Thái Sơ Kiếm Kinh 】
【 Tạo Hóa đan 】
【 Đồng thời mở ra nhiệm vụ bồi dưỡng đồ đệ】
Nghe hệ thống nói xong, Lục Trường Sinh âm thầm gật đầu nhìn về phía Diệp Thu Bạch, nói: “Được rồi, hãy theo ta đi.”
……
Trên thân kiếm, Diệp Thu Bạch hỏi: “Sư tôn, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Lục Trường Sinh nói: “Tàng Đạo thư viện.”
Tàng Đạo thư viện?!
Diệp Thu Bạch kinh ngạc.
Tuy rằng Tàng Đạo thư viện không ở Thiên Nguyên hoàng triều nhưng là người Nam Vực, ai mà không biết Tàng Đạo thư viện?
Đây chính là nơi truyền đạo được Nam Vực công nhận!
“Sư tôn là trưởng lão Tàng Đạo thư viện?”
Lục Trường Sinh lắc đầu rồi nói: “Thế lực của chúng ta, có thể nói là thuộc về thư viện nhưng không chịu sự quản lý của thư viện, tên là Thảo Đường, không biết ngươi có từng nghe chưa.”
Diệp Thu Bạch lắc đầu.
Chưa nghe cũng bình thường, dù sao Thảo Đường cũng không có làm chuyện gì kinh thiên động địa, thậm chí sau khi Lục Trường Sinh tiếp quản Thảo Đường, hắn cũng không thu thêm đệ tử.
Thật ra Diệp Thu Bạch còn muốn hỏi sư tôn ở cảnh giới nào, nhưng hắn thấy nếu hỏi quá nhiều thì cũng không tốt nên chỉ có thể ngăn chặn lòng hiếu kỳ.
……
Ở Tàng Đạo thư viện, các trưởng lão vẫn đang lựa chọn đệ tử, cũng đã chọn gần hết.
Số còn lại sẽ tiến vào ngoại viện học tập.
Chỉ là……
Trước mặt các trưởng lão có một nữ tử áo hồng cực kỳ quật cường.
“Ta muốn gia nhập Thảo Đường.”
Đây là câu duy nhất mà nàng nói từ khi tới đây.
Sau đó làm mặt lạnh đứng yên tại chỗ.
Hơn nữa, dù thân phận hay thiên phú của nữ tử này đều xếp loại cực tốt trong nhóm học viên, có thể nói là người ưu tú nhất.
Chuyện này khiến các trưởng lão rất là bất đắc dĩ.
Người ta không muốn bái nhập môn hạ của bọn họ, bọn họ cũng không thể cưỡng ép!
Lúc này có hai bóng người ngự kiếm mà đến.
“A? Chiêu sinh còn chưa kết thúc sao?”
Các trưởng lão nhìn nam tử trên thân kiếm, vẻ mặt trở nên phức tạp.
Lục Trường Sinh sửng sốt hỏi: “Trên mặt ta…… Có gì hả?”
Một vị trưởng lão chỉ về phía thiếu nữ trên đất trống, bất đắc dĩ nói: “Lục Trường Sinh, nàng muốn gia nhập Thảo Đường.”
Nàng?
Lục Trường Sinh nhìn về phía thiếu nữ áo hồng.
Chỉ nghe thiếu nữ nói: “Ta muốn gia nhập Thảo Đường.”
Lục Trường Sinh từ chối rồi cười nói: “Bái nhập môn hạ các trưởng lão đi, ta không thu đệ tử.”
Nói xong hắn liền mang Diệp Thu Bạch hướng vào học viện.
“Vì sao?”
Thiếu nữ không cam tâm.
Gia tộc muốn nàng bái nhập Thảo Đường, cũng kể các sự tích trước kia của Thảo Đường cho nàng nghe.
Lúc này mới để nàng tới Tàng Đạo thư viện.
Lục Trường Sinh suy nghĩ chút mới nói: “Ta lười, ưa thích thanh tĩnh cho nên không làm lỡ thời gian của người khác.”
Một trưởng lão chú ý tới Diệp Thu Bạch, lên tiếng hỏi: “Trường Sinh, người này là ai?”
“Đồ đệ của ta.”
Lục Trường Sinh nói xong liền dẫn Diệp Thu Bạch vào trong.
“……”
Không phải ngươi lười, thích thanh tĩnh, sợ lỡ thời gian của người khác sao?
Không phải ngươi không thu đệ tử sao?
Đám trưởng lão nhìn nhau rồi lần lượt cười khổ, sau đó nhìn về phía thiếu nữ, nói với nàng: “Tân Hồng Y, nếu không thì chọn một vị trưởng lão khác được không?”
Tân Hồng Y lại lắc lắc đầu, chắp tay nói: “Nếu không thể gia nhập Thảo Đường, ta đây sẽ tự tu luyện.”
Tuy rằng lời nói rất cuồng vọng nhưng với nội tình gia tộc của nàng, đúng là không cần trưởng lão dạy dỗ.
Tân Hồng Y nhìn về hướng Lục Trường Sinh rời đi, nhỏ giọng nói: “Ta sẽ chứng minh.”
Hiển nhiên, Tân Hồng Y cho rằng bởi vì Lục Trường Sinh chướng mắt thiên phú của nàng nên mới không thu.
Ai mà biết là do Lục Trường Sinh thật sự lười!
Còn chuyện thu Diệp Thu Bạch?
Làm nhiệm vụ của hệ thống thôi.