Chương 4: Lĩnh ngộ kiếm ý, hoàn thành nhiệm vụ bồi dưỡng
----
Thảo Đường.
Lục Trường Sinh tùy tiện chỉ mấy gian phòng trúc rồi nói: “Tự chọn một gian để ở đi.”
Diệp Thu Bạch gật gật đầu, sau khi sắp xếp xong liền đi đến trước mặt Lục Trường Sinh.
Chỉ thấy Lục Trường Sinh ngồi trên ghế nằm, phất phất tay.
Một thanh kiếm cùng với một viên đan dược lập tức xuất hiện trước mặt Diệp Thu Bạch.
“Ngươi bái ta làm sư phụ, ta cũng không có thứ gì tốt tặng cho ngươi, chỉ có Thanh Vân kiếm này, đưa ngươi tiến thẳng vào mây xanh.”
Khi Diệp Thu Bạch nhìn đến Thanh Vân kiếm, sắc mặt bỗng biến đổi.
Thân kiếm nằm trong vỏ có kiếm khí sắc nhọn ẩn hiện, không ngừng quay quanh.
Dùng tay cầm liền có thể cảm giác được một cổ kiếm chi đại đạo, hiểu được đôi chút!
Công pháp và vũ khí liên quan đến đạo, có thể là phàm vật sao?
Nếu kiếm này ra khỏi vỏ thì sẽ tạo nên cảnh tượng thế nào?
Nghĩ đến đây, Diệp Thu Bạch liền muốn rút kiếm.
“Khuyên ngươi đừng rút, với tình trạng hiện tại của ngươi thì không chịu nổi kiếm ý từ thanh kiếm này.”
Diệp Thu Bạch nghe vậy mới gạt đi ý nghĩ này.
“Sư tôn, thứ này quá quý giá, ta không thể nhận.”
Diệp Thu Bạch nghiêm túc đưa thanh kiếm ra.
Lục Trường Sinh liếc Diệp Thu Bạch rồi nói: “Đưa ngươi thì ngươi liền nhận lấy, còn viên đan dược kia có thể giải quyết vấn đề thân thể ngươi.”
Nói xong, Lục Trường Sinh giơ ngón tay điểm vào vị trí giữa hai chân mày Diệp Thu Bạch.
Một bộ công pháp lập tức truyền vào đầu Diệp Thu Bạch.
Thái Sơ Kiếm Kinh.
Kiếm hóa đan điền, kiếm trúc kinh mạch.
Đắp nặn Vô Thượng Kiếm Thể.
Sự huyền diệu bên trong, đời này Diệp Thu Bạch chưa từng thấy.
Dù công pháp trong gia tộc hay công pháp chứng kiến khi ra ngoài rèn luyện đều không bằng một phần vạn của bộ Thái Sơ Kiếm Kinh này.
Lòng Diệp Thu Bạch gợn sóng, ngay sau đó gật đầu rồi cho Tạo Hóa đan vào trong miệng, khoanh chân ngồi xuống tìm hiểu công pháp!
Lục Trường Sinh thấy cảnh này gật đầu, đi vào trong nhà trúc.
“Hệ thống, nhiệm vụ bồi dưỡng đồ đệ là thế nào?”
【 Mở ra nhiệm vụ bồi dưỡng, trong ba ngày giúp Diệp Thu Bạch hiểu được kiếm ý, ít nhất phải tu luyện đến Kim Đan kỳ, sẽ xét theo mức độ hoàn thành mà khen thưởng tương ứng 】
Kiếm ý?
Tuy rằng thứ này đối với hắn mà tới nói không tính là gì, hai mươi năm qua không phải hắn chỉ ăn no chờ chết, nhưng đối với tay mới như Diệp Thu Bạch thì làm sao có thể hiểu được kiếm ý trong ba ngày chứ?
Còn Kim Đan nữa, trong vòng ba ngày, bắt đầu từ con số không, Diệp Thu Bạch phải khôi phục đến cảnh giới Kim Đan……
Mẹ ngươi, đang làm khó ta hả?
Nhưng vất vả lắm mới mở nhiệm vụ, sao Lục Trường Sinh có thể từ bỏ?
Nghĩ đến đây, hắn bắt đầu định ra phương pháp huấn luyện cấp địa ngục.
Kiếm ý cần dựa vào ngộ tính.
Cảnh giới?
Dù dùng đan dược cũng phải đập cho hắn lên tới Kim Đan!
Lục Trường Sinh nhanh chóng lấy lò luyện đan ra, lật tay một cái, đan hỏa liền xuất hiện.
Từng cây dược thảo bị ném vào trong lò……
Một ngày nhanh chóng trôi qua.
Diệp Thu Bạch đang ngồi khoanh chân đột nhiên trợn mắt, quanh thân lại xuất hiện một vòng xoáy linh lực, lấy Diệp Thu Bạch là trung tâm, không ngừng hút!
Giờ khắc này Lục Trường Sinh cũng ra khỏi nhà cỏ, bấm ngón tay, vô số trận kỳ bay ra, một trận pháp bao phủ toàn bộ Thảo Đường xuất hiện!
“Trận khởi.”
Vừa dứt lời.
Linh lực chung quanh điên cuồng tiến vào Thảo Đường.
Lốc xoáy linh lực quanh thân Diệp Thu Bạch càng trở nên chân thật hơn.
Trong khoảnh khắc này, cảnh giới của hắn cũng không ngừng tăng lên!
Luyện khí tam trọng!
Lục trọng!
Cửu trọng!
……
Trúc Cơ kỳ!
Hơi thở vẫn không ngừng tăng từ Trúc Cơ sơ kỳ thẳng đến Trúc Cơ hậu kỳ đỉnh phong mới ngừng!
Chỉ kém một bước là có thể bước vào Kim Đan kỳ!
Diệp Thu Bạch mở mắt, tiện tay cầm lấy một nhánh cây thi triển kiếm kỹ.
Đúng là kiếm kỹ trong Thái Sơ Kiếm Kinh.
Đến khi đến khi dừng lại thì Diệp Thu Bạch mới có thể cảm nhận được thiên phú cùng thực lực của mình đã vượt xa trước kia.
Có thể nói rằng Lục Trường Sinh đã giúp hắn hồi sinh.
Buông nhánh cây, Diệp Thu Bạch quỳ gối xuống và trịnh trọng nói với Lục Trường Sinh: “Chờ báo thù xong, Thu Bạch nhất định phụng dưỡng sư tôn!”
Lục Trường Sinh duỗi tay nâng Diệp Thu Bạch đứng lên.
“Được rồi, ngươi tiếp tục tu luyện đi, nơi này có mấy viên đan dược, tranh thủ trong hai ngày đột phá Kim Đan, lĩnh ngộ kiếm ý.”
Nhìn mấy viên đan dược trong tay Lục Trường Sinh, Diệp Thu Bạch giật mình.
Thuần Dương Xích Huyết đan, Ngưng Thần đan, Bồi Nguyên đan.
Ba loại đan dược này đều là đan dược cực hiếm ở Nam Vực.
Số lượng Luyện đan sư có thể luyện chế ba loại đan dược này còn ít hơn ngón tay trên một bàn tay.
Có thể nói là chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
“Sư tôn, thứ này quá quý giá!”
Lục Trường Sinh chẳng quan tâm, tiện tay vứt cho Diệp Thu Bạch, “Có gì mà quý, ta vừa luyện một lò, không đủ lại lấy thêm.”
Một lò……
Khi nào mà mấy loại đan dược này trở nên như đường đậu, không đáng giá thế này……
Nhưng nghĩ tới yêu cầu của Lục Trường Sinh, Diệp Thu Bạch không khỏi cười khổ một tiếng.
Kim Đan kỳ còn chưa tính.
Kiếm ý nào có phải nói lĩnh ngộ là có thể thể lĩnh ngộ.
Có một số người tìm hiểu cả đời cũng không thể nắm giữ kiếm ý.
Nhưng nghĩ mấy chuyện này cũng vô dụng, Diệp Thu Bạch lại tiếp tục tu luyện.
Ăn vào từng viên đan dược, thực lực cũng bắt đầu gia tăng một cách nhanh chóng.
Quanh thân thể hắn bắt đầu có từng luồng kiếm khí xoay chuyển.
Trong cơ thể có tiếng kiếm rít quanh quẩn!
Ở chỗ vách núi có một cây liễu, nhìn thấy cảnh này, cành liễu bỗng xao động.
“Tiểu tử này có thiên phú không tồi…… Có thể thỏa mãn điều kiện tu luyện Thái Sơ Kiếm Kinh cũng chỉ có Hỗn Nguyên Kiếm Thể.”
Trên đầu cành, một con chim nhỏ với hai cánh màu đỏ lửa thấy cảnh này, trong ánh mắt có chút nghiêm trọng.
Lại một ngày trôi qua.
Diệp Thu Bạch đang ngồi trên tảng đá.
Đột nhiên có một hơi thở bùng nổ.
Chỉ thấy kiếm khí quanh thân Diệp Thu Bạch rít gào.
Còn hơi thở thì nhanh chóng nội liễm.
Kim Đan cảnh!
Diệp Thu Bạch đứng lên.
Tuy rằng hiện tại đạt tới Kim Đan cảnh rồi nhưng còn kiếm ý thì nên lĩnh ngộ như thế nào đây?
Hai mắt thoáng nhìn qua bức tranh cuộn tròn trên bàn gỗ, Diệp Thu Bạch không khỏi tò mò đi tới.
Đúng là bức Kiếm Tiên múa kiếm kia.
Diệp Thu Bạch đứng xem bức tranh, vừa đứng liền đứng suốt một đêm.
Một đêm này, kiếm khí vờn quanh Diệp Thu Bạch.
Kiếm khí càng ngưng thật, ngay cả Thanh Vân kiếm trong tay cũng bắt đầu lộ ra kiếm mang mỏng manh.
Lục Trường Sinh ra khỏi nhà cỏ, duỗi người nhìn cảnh này.
A?
Chạm đến ngưỡng cửa kiếm ý rồi sao?
Lục Trường Sinh không khỏi gật gật đầu, mở miệng nói: “Yên bạc trên lưng ngựa trắng, lấp lánh như sao băng*.”
Hình như Diệp Thu Bạch nghe hiểu được chút gì đó, kiếm khí bắt đầu gào thét!
“Mười bước giết một người, ngàn dặm không lưu vết. Xong chuyện dứt áo đi, ẩn giấu thân thế lẫn tiếng tăm*.”
(4 câu thơ trong Hiệp Khách Hành của Lý Bạch)
Tiếng nói vừa dứt.
Diệp Thu Bạch bỗng nhiên mở mắt, kiếm mang từ Thanh Vân kiếm càng cường thịnh.
Một cổ kiếm ý từ trong cơ thể Diệp Thu Bạch phóng lên cao!
Động tĩnh to lớn kinh động toàn bộ Tàng Đạo thư viện!
“Đây là…… Kiếm ý!”
“Lại có một vị kiếm giả xuất thế sao?”
Võ viện, Kiếm Đường.
Một nữ tử áo đỏ đang đả tọa, giờ phút này cũng mở bừng mắt nhìn về hướng kiếm ý phóng lên.
“Tàng Đạo thư viện, quả nhiên danh bất hư truyền……”
Nàng chợt nhớ tới cảnh trước đó Lục Trường Sinh từ chối mình mà thu một thiếu niên bình thường làm đệ tử.
“Ta sẽ để ngươi hối hận vì không thu ta làm đệ tử.”
Nói xong, nàng nhắm mắt lại, tiếp tục tìm hiểu trường kiếm màu đỏ trước mắt.
……
Lĩnh ngộ kiếm ý, mới là kiếm giả.
Cũng vào lúc này.
Trong đầu Lục Trường Sinh có âm thanh vang lên.
【 Hoàn thành nhiệm vụ bồi dưỡng 】
【 Ký chủ nhận được Cửu U Hoàng Tuyền đại trận, đạo tắc kiếm đạo, 1000 năm tu vi 】