Chương 61: Có lý do xuất binh!
----
Trên thực tế.
Diệp Thu Bạch có thể đánh chết Điền Bính là nhờ nhiều yếu tố.
Thứ nhất, Điền Bính quá khinh địch!
Thứ hai, không ai ngờ tới một kiếm này!
Thứ ba, Thanh Vân kiếm ẩn chứa kiếm chi đạo tắc, không tồn tại trong thế giới Thiên Đạo sụp đổ này!
Cho nên dẫn tới Điền Bính bại trận và ngã xuống……
Nhưng trong mắt nhiều người, Diệp Thu Bạch chỉ có tu vi Khí Hải cảnh sơ kỳ.
Dù là thiên tài vạn người có một cũng chỉ là thiên tài chưa trưởng thành mà thôi.
Còn Điền Bính?
Càn Nguyên cảnh trung kỳ, đứng thứ hai mươi sáu Võ bảng Tứ Vực!
Là cường giả hiển hách ở Bắc Vực, thậm chí là ở bốn vực.
Cách biệt như trời với đất.
Thế mà lại bị một người có tu vi Khí Hải cảnh chém giết?
Vậy sau khi Diệp Thu Bạch đạt tới Càn Nguyên cảnh đây?
Thực lực của hắn sẽ tăng cường đến mức nào?
Không ai có thể mường tượng được.
Cũng không ai dám suy nghĩ theo hướng này.
Hiện giờ, sau khi rút Thanh Vân kiếm, Diệp Thu Bạch chịu phản phệ mãnh liệt.
Linh khí cạn kiệt, không còn chút nào.
Hắn từ chậm rãi rơi xuống.
Lục hoàng tử cùng Phạm Kính Nhiêu nhìn thấy cảnh này đều không chút do dự mà ra tay!
Muốn nhanh chóng chém giết Diệp Thu Bạch!
Bóp chết thiên kiêu này ngay từ trong nôi!
Bằng không đợi đến khi Diệp Thu Bạch trưởng thành, người gặp tai ương sẽ là bọn họ.
Lão tổ Diệp Gia nhìn thấy nhưng lại không còn sức ngăn cản.
Tổ tự chi lực đã tiêu tán, hiện giờ hắn cũng tiến vào trạng thái phản phệ.
Căn bản không cách nào ngăn cản Phạm Kính Nhiêu!
Chỉ có thể trơ mắt nhìn cấm quân cùng Phạm Kính Nhiêu phóng tới Diệp Thu Bạch!
Dừng ở đây sao?
Một thiên kiêu cứ ngã xuống như vậy, thật sự là đáng tiếc……
E là Diệp gia cũng xóa tên khỏi Thiên Nguyên thành từ hôm nay.
Trong lúc lão tổ đang suy nghĩ miên man thì bỗng có ánh sáng bạc lóe lên!
Thân thể Diệp Thu Bạch đột nhiên biến mất!
Mọi người sửng sốt.
Lục hoàng tử hoảng loạn.
Diệp Thu Bạch lại chạy thoát?
Vậy thì sau này muốn chém giết hắn càng khó khăn hơn nữa.
Với thực lực của Thiên Nguyên vương triều, đi Tàng Đạo thư viện đòi người sao?
Khác nào người say nói nhảm.
Nhưng chờ đến khi Diệp Thu Bạch trưởng thành lên...
Nghĩ đến đây, Lục hoàng tử liền hoảng sợ!
Phạm Kính Nhiêu cũng không có phản ứng kịp.
Là người phương nào mà có thể cứu người dưới mí mắt hắn thế này?
Chỉ có mười tồn tại hàng đầu trên Võ bảng mới có khả năng làm được.
Nhưng mười tồn tại hàng đầu có ai có giao tình với Diệp Thu Bạch đây?
Phạm Kính Nhiêu suy nghĩ.
Chỉ có một người.
Kiếm tu đệ nhất Bắc Vực, Vân Cảnh!
Chỉ hắn mới có khả năng ra tay cứu Diệp Thu Bạch mà không bị phát hiện!
“Phạm cung phụng, hiện giờ nên làm gì đây giờ?”
Lục hoàng tử nôn nóng hỏi.
Phạm Kính Nhiêu thấy vậy, trong mắt có chút khinh bỉ, lạnh nhạt nói: “Đừng có gấp, về hoàng cung trước.”
Tất nhiên Lục hoàng tử cũng thấy được thái độ của Phạm Kính Nhiêu, chỉ là đối mặt với cường giả Võ bảng, hắn cũng không dám nói thêm gì.
Đoàn người về tới hoàng cung.
Nếu Diệp Thu Bạch ở đây liền có thể nhận ra đại hoàng tử Hoàng Thiên Minh cũng ở trong cung.
Hoàng Thiên Minh nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, thấy mấy người chật vật trở về thì nói: “Thất bại?”
Trong giọng nói không mang theo chút bất ngờ nào.
Giống như trong dự kiến của hắn.
Phạm Kính Nhiêu gật đầu nói: “Không sai, Điền Bính chết trận.”
“A?”
Hoàng Thiên Minh không ngờ Điền Bính là cường giả Võ bảng thế mà lại bị giết?
“Cũng tốt.”
Hoàng Thiên Minh buông chén trà, nở nụ cười, nhìn về phía Phạm Kính Nhiêu nói: “Ngươi nói Diệp Thu Bạch giết cung phụng vương triều ta, có phải nên đền tội hay không?”
Phạm Kính Nhiêu sửng sốt, gật gật đầu.
Hoàng Thiên Minh đứng lên, tiếp tục nói: “Tàng Đạo thư viện cũng từng nói, thế gian chỉ có một chữ lý.
Ta để bọn họ giao Diệp Thu Bạch ra, hẳn là cũng không quá đáng đi?”
Phạm Kính Nhiêu đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.
Hắn đã đoán được dụng ý của Hoàng Thiên Minh.
Trước đó Hoàng Thiên Minh để hắn đi tới Diệp gia trước, canh Diệp Thu Bạch.
Cũng không có phái tất cả lực lượng theo, hiển nhiên chính là dành cho thời điểm này!
Dù sao Diệp Thu Bạch là học sinh Tàng Đạo thư viện.
Còn được Tàng Đạo thư viện Bắc Vực ủng hộ.
Một khi chém giết mà không có lý do gì thì phía Tàng Đạo thư viện sẽ trở thành một sự phiền toái.
Có khả năng sẽ dẫn tới sự chú ý của Tổng viện Trung Vực!
Có khả năng sẽ tạo thành tổn thất cực lớn đối với Lạc Nhật vương triều.
Hiện giờ, Diệp Thu Bạch giết vương triều cung phụng thì đã có lý do rồi.
Có lý do để xuất binh!
Hoàng Thiên Minh tính toán dùng cái chết của Điền Bính để nói.
Hoàng Thiên Minh vỗ vỗ tay, nói: “Được rồi, xuất phát nào, mọi người hướng về Tàng Đạo thư viện Nam Vực.”
Nói xong hắn liền hơi cúi người với Thiên Nguyên quốc chủ trên vị trí thủ tọa rồi nói: “Đã quấy rầy quốc chủ.”
Thiên Nguyên quốc chủ nhìn Hoàng Thiên Minh, âm thầm thở ra một hơi.
Người này có tâm cơ rất nặng.
Hơn nữa rất nhẫn tâm.
Có người này, Lạc Nhật vương triều sẽ tiếp tục huy hoàng.
Nghĩ đến đây, Thiên Nguyên quốc chủ nói: “Mang cấm quân hoàng cung theo đi.”
Giờ phút này, Thiên Nguyên quốc chủ đã quyết định hoàn toàn buộc chặt với Lạc Nhật vương triều.
Hoàng Thiên Minh cũng vui vẻ khi nghe lời này, cười nói: “Vậy đa tạ quốc chủ.”
……
Bên kia.
Vân Minh mang theo Diệp Thu Bạch về Thảo Đường.
Không sai, người cứu Diệp Thu Bạch chính là Vân Minh.
Thật ra hắn vẫn luôn ẩn nấp một bên.
Còn vì sao lại không ra tay.
Đó là vì muốn Diệp Thu Bạch bộc phát tiềm lực trong tình huống sinh tử.
Tiềm lực Diệp Thu Bạch bộc phát đã khiến Vân Minh phải khiếp sợ!
Khí Hải cảnh chém giết Càn Nguyên cảnh.
Tuy rằng mượn nhiều yếu tố nhưng tất cả đều quy về thực lực.
Lục Trường Sinh đã đi tới, vẻ mặt không có nhẹ nhàng thoải mái như thường ngày.
Hắn tức giận, trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì?”
Lúc này, hơi thở của Hồng Anh bùng nổ, đột phá đến Càn Nguyên cảnh!
Thức tỉnh từ Thiên nhân chi cảnh, nhìn thấy bộ dạng của Diệp Thu Bạch, nàng cũng tới gần, ánh mắt lóe sát ý.
“Ai làm?”
Bệ hạ hỏi chuyện, Vân Minh lập tức thuật lại mọi chuyện.
Lục Trường Sinh nhìn thoáng qua, cũng thấy rõ tình trạng của Diệp Thu Bạch.
“Mạnh mẽ rút Thanh Vân kiếm ra nên gặp phản phệ, linh khí khô kiệt dẫn tới hôn mê, không có vấn đề gì lớn.”
Nói xong liền móc hai viên đan dược ra khỏi nạp giới rồi nhét vào miệng Diệp Thu Bạch.
Ngay sau đó giơ ngón tay điểm tới, một cỗ sinh chi lực tràn ra, bao bọc lấy Diệp Thu Bạch, chữa trị thân thể hắn.
Hồng Anh nhìn thấy cảnh này mà giật mình.
Vân Minh cũng kinh ngạc thốt lên: “Sinh mệnh chi lực?”
Nói chính xác là sinh chi đạo tắc!
Thân thể Diệp Thu Bạch nhanh chóng khôi phục như lúc ban đầu, hiện giờ chỉ chờ đến khi thức tỉnh.
Hồng Anh cầm trường thương, lạnh lùng nói: “Ta đi Thiên Nguyên vương triều trước.”
“Từ từ, không cần đi.”
Lục Trường Sinh nhìn về phía chân trời, chậm rãi nói: “Bọn họ đã tới.”
Trên không trung nơi xa.
Có từng nhóm cấm quân mặc giáp đen nghìn nghịt giáp sắt cấm quân tiến đến.
Sau cấm quân là hai con giao long kéo thuyền!
Tần Thiên Nam cùng chúng trưởng lão cũng xuất hiện trên không trung.
“Không biết Đại hoàng tử tới Tàng Đạo thư viện có chuyện gì?”