Chương 62: Hồng Anh ra tay!
----
Với thực lực hiện tại của Tần Thiên Nam, tự nhiên có thể cảm nhận được đội hình Lạc Nhật vương triều mạnh mẽ thế nào.
Có ba cường giả trên Võ bảng Tứ Vực, bao gồm Phạm Kính Nhiêu xếp hạng hai mươi bảy cùng với Cao Duy An xếp hạng ba mươi mốt.
Người cuối cùng, dù là Tần Thiên Nam cũng không phải đối thủ.
Chính là cường giả xếp hạng thứ bảy, Minh công công!
Còn có cấm quân của Thiên Nguyên vương triều.
Đội hình thế này thì Tần Thiên Nam cũng cảm thấy da đầu tê dại.
Lúc này, Hoàng Thiên Minh đứng trên thuyền rồng, giọng nói lanh lảnh vang lên, đang chất vấn!
“Tần viện trưởng, học viên Diệp Thu Bạch của quý viện vào Thiên Nguyên thành chém giết cung phụng Lạc Nhật vương triều Điền Bính, ta tiến đến bắt phạm nhân về Lạc Nhật vương triều xử tội.”
Sắc mặt Tần Thiên Nam trầm xuống.
Bắt về Lạc Nhật vương triều thì Diệp Thu Bạch còn cơ hội sống sót sao?
Diệp Thu Bạch lập công cho Tàng Đạo thư viện, sao có thể giao hắn ra?
Nhưng trong Tần Thiên Nam cảm thấy khó tin nhiều hơn.
Diệp Thu Bạch chỉ vừa mới vào Khí Hải cảnh, làm thế nào chém giết người trên Võ bảng Tứ Vực?
Sắc mặt trưởng lão Kiếm Đường trở nên nghiêm trọng, trầm giọng nói: “Sao Diệp Thu Bạch có thể giết chết Điền Bính? Chẳng lẽ Hoàng tử điện hạ tự gán cho Diệp Thu Bạch một tội danh?”
Minh công công bỗng quát to: “Làm càn! Hoàng tử điện hạ tôn quý, sao phải lừa gạt các ngươi?”
Phạm Kính Nhiêu cũng gật đầu nói: “Lúc ấy ta ở ngay bên cạnh, tận mắt nhìn thấy.”
Trưởng lão Kiếm Đường muốn tiếp tục cãi cọ nhưng lại bị Tần Thiên Nam ngăn cản.
Tần Thiên Nam đã rõ, hiện giờ có phải Diệp Thu Bạch giết Điền Bính hay không đã không còn quan trọng.
Bọn họ chỉ muốn tìm một lý do mà thôi.
Một lý do để mang Diệp Thu Bạch đi!
Mà lý do này khiến Tần Thiên Nam không có cách nào phản bác, chỉ có thể nói: “Việc này cần phải chờ kiểm chứng, cho nên mời các vị quay về, nếu như là thật thì sẽ thương nghị sau.”
Hoàng Thiên Minh lắc đầu: “Không được, Điền Bính chính là cung phụng của Lạc Nhật vương triều.
Nếu như không cho ta một lời giải thích, tương lai còn ai nguyện ý cống hiến cho Lạc Nhật vương triều ta?”
Minh công công nghe mà hài lòng gật đầu.
Nói có sách mách có chứng, gặp biến không bối rối.
Đại hoàng tử càng giống chủ nhân của một vương triều hơn rồi.
Tần Thiên Nam lắc đầu nói: “Ta không thể giao Diệp Thu Bạch cho các ngươi.”
Nếu như cả một học viên cũng không giữ nổi thì Tàng Đạo thư viện sẽ xuống dốc.
Huống hồ với thiên phú của Diệp Thu Bạch thì tương lai chắc chắn sẽ trở thành một vị Kiếm Thánh!
Hơn nữa, sư tôn của hắn là…… Lục Trường Sinh.
Tuy rằng ngày thường không thấy hắn tu luyện nhưng Tần Thiên Nam cũng không cách nào nhìn thấu Lục Trường Sinh.
Trước kia, hắn cho rằng tu vi của Lục Trường Sinh thật sự thấp, không đủ thiên phú, chỉ là một người ăn no chờ chết.
Nên coi hắn như hậu nhân, đảm bảo cho hắn một đời bình an.
Hiện giờ Lục Trường Sinh dạy ra yêu nghiệt như Diệp Thu Bạch, Hồng Anh thì làm sao mà không hiểu tu luyện chứ?
“Vậy khai chiến?”
Sắc mặt Hoàng Thiên Minh âm trầm nhưng trong mắt lại có sự vui vẻ.
Hiển nhiên đã thực hiện được mưu kế!
Trưởng lão Võ Đường nóng tính nhất.
Hắn đứng cạnh Tần Thiên Nam, quát to: “Tuyệt đối không thể giao Diệp Thu Bạch ra!”
Trưởng lão Kiếm Đường biết rõ thiên phú của Diệp Thu Bạch, cũng gật đầu đồng ý: “Không sai, cùng lắm thì chiến một trận.”
Trưởng lão Nho Viện bình tĩnh phụ họa: “Tàng Đạo thư viện ta không sợ.”
Tần Thiên Nam thấy bọn họ thống nhất ý kiến, liền gật đầu, nói: “Được, liền chiến!”
Ngay sau đó hắn nhìn về phía trưởng lão Trận Đường.
Trưởng lão Trận Đường hiểu ý Tần Thiên Nam, xoay người chạy vào trong.
Thấy khí thế của đám người Tần Thiên Nam bắt đầu bốc lên, Hoàng Thiên Minh cười nói: “Hy vọng các ngươi sẽ không hối hận.”
Nói xong, Phạm Kính Nhiêu trực tiếp xuất hiện trước mặt Tần Thiên Nam.
Hắn nghiêm túc nói: “Trước đó chúng ta chưa phân thắng bại, hiện giờ để ta nhìn xem vì sao ngươi xếp cao hơn ta một hạng.”
Tần Thiên Nam mỉm cười đáp, “Ngươi sẽ biết.”
Hai người phóng thẳng về phía chân trời.
Chiến đấu ở nơi này sẽ ảnh hưởng những người khác.
Lúc này, Cao Duy An cũng tới trước mặt trưởng lão Kiếm Đường.
Trưởng lão Kiếm Đường nhìn về phía trưởng lão Võ Đường.
Mấy vị trưởng lão đều ở Thủy Dật cảnh đỉnh phong.
Chỉ có trưởng lão Nho Viện là nửa bước Càn nguyên cảnh.
Có thể nói, đơn đả độc đấu đều không phải đối thủ của người trước mắt.
Cao Duy An cười một tiếng rồi nói: “Các ngươi có thể cùng nhau lên, bằng không thì không giữ chân được ta nha.”
Mấy tên trưởng lão liền gật đầu với nhau.
Hiện giờ, bên đối phương còn thừa Minh công công xếp hạng thứ bảy.
Đây mới là tai hoạ lớn nhất.
Cả Tần Thiên Nam cũng không phải đối thủ của tên này.
Đột nhiên!
Từ chỗ sâu trong học viện có một luồng sáng phóng tới dừng lại giữa mọi người.
Một vị lão giả xuất hiện.
Trên người tản ra hơi thở già nua!
Chúng trưởng lão lập tức khom người.
Minh công công cười nói: “Dương Húc, ngươi còn chưa chết sao?”
Dương Húc chính là Thái thượng trưởng lão của Tàng Đạo thư viện Nam Vực.
Cũng là người mạnh nhất Nam Vực, xếp hạng mười ba trên Võ bảng Tứ Vực.
Dương Húc rũ mắt, giống như sắp nhắm chặt.
Thân thể khom khom như lão nhân tuổi xế chiều, yếu ớt nói: “Cuối cùng vẫn phải bảo hộ học viện một lần.”
Dương Húc vốn tính bế tử quan.
Nếu như phá cảnh thì có thể sống lâu thêm một ít.
Không thì chính là thân tử đạo tiêu.
Nhưng hiện giờ Tàng Đạo thư viện gặp nạn, hắn chỉ có thể từ bỏ chuyện bế tử quan.
Cống hiến cho Tàng Đạo thư viện Nam Vực làm cuối.
Bởi vì hắn biết dù bế tử quan, hơn phân nửa cũng là thân tử đạo tiêu……
Minh công công cười lạnh nói: “E là ngươi không phải đối thủ của ta.”
Vừa dứt lời.
Học viện bị từng trận kỳ vây lại!
Một trận pháp sát phạt to lớn hình thành.
Đây là đại trận hộ viện
Minh công công lắc đầu nói: “Như vậy thì cũng chỉ có thể chịu được hai chiêu của ta.”
Trên Võ bảng Tứ Vực, mười hạng đầu là một ranh giới.
Người trong mười hạng đầu đều có thực lực mạnh hơn rất nhiều.
Một cái trận pháp vẫn không đủ.
Dương Húc cũng hiểu, nhưng hiện giờ chỉ có thể dùng hết toàn lực.
Hoàng Thiên Minh cười nói: “Hiện giờ chỉ có thể giao Diệp Thu Bạch ra.
Bằng không thì Tàng Đạo thư viện Nam Vực các ngươi phải thay người chưởng quản rồi.”
“Vậy thêm ta đây?”
Lúc này, bỗng có một nữ tử cầm trường thương trong tay xuất hiện trước mặt Minh công công.