Chương 92: Xong chuyện phất áo rời đi
----
Sau khi thu Tiểu Hắc làm đồ đệ, Lục Trường Sinh đang muốn dẫn hắn về Thảo Đường thì bỗng cảm nhận được một cổ hơi thở bùng nổ ở Thái Bạch sơn mạch.
Có sát ý vô tận!
Kiếm ý ngang dọc!
Không biết là đại lão nào đang đánh lộn?
Lục Trường Sinh không quan tâm tới, chuẩn bị rời đi, hắn không định nhúng tay.
Nhưng lúc ngang qua chiến trường thì bỗng có một hơi thở khiến Lục Trường Sinh cảm thấy cực kì quen thuộc!
Theo bản năng nhìn sang.
A, tốt lắm.
Không tiểu tử thúi Diệp Thu Bạch sao?
Tiểu Hắc ở bên cạnh hỏi: “Sư tôn, có chuyện gì thế?”
“Ngài che mặt làm gì?”
Lục Trường Sinh bất đắc dĩ nói: “Đại sư huynh ngươi lại gây chuyện thị phi.”
Nói tới đây, Lục Trường Sinh lại quan sát thêm một chút.
“Ngươi ở chỗ này chờ một chút, vi sư đi giải quyết. “
Nói xong liền phóng về trung tâm chiến trường!
Thế nên có cảnh tượng hiện tại.
Diệp Thu Bạch mừng rỡ nói: “Sư tôn? Sao ngươi lại ở chỗ này?”
Sư tôn?
Lương Phong cùng trưởng lão nội viện đều sửng sốt.
Người này chính là sư tôn của Diệp Thu Bạch sao?
Bên kia, sắc mặt đám người Hoàng Thiên Minh trầm xuống.
Minh công công càng kinh hoảng hơn.
Chỉ dùng một ngón tay mà có hóa giải công kích mạnh nhất của hắn?
Đây là thực lực cấp độ nào?
Lục Trường Sinh không để ý đến những người khác, nhìn về phía Diệp Thu Bạch, đen mặt nói: “Ta tới nơi này thu đồ đệ.”
“Thu đồ đệ?”
Diệp Thu Bạch nói: “Ta lại có sư đệ sư muội?”
Lục Trường Sinh gật gật đầu, ngay sau đó nhìn sang đám người Minh công công, tùy ý nói: “Lại là người Lạc Nhật vương triều?”
Diệp Thu Bạch gật gật đầu.
Lục Trường Sinh nghe xong, sắc mặt trở nên u ám.
Đối phương năm lần bảy lượt muốn hắn tính mạng đồ đệ này, hắn mà nói mình không tức giận là giả.
Lúc trước đối phương đánh tới cửa, Lục Trường Sinh đã muốn ra tay.
Nhưng Diệp Thu Bạch nói để hắn tới.
Hắn coi Lạc Nhật vương triều như đá mài dao.
Chỉ có tự tay tiêu diệt kẻ thù này mới có thể tháo gỡ khúc mắc trong lòng.
Vì thế nên Lục Trường Sinh không ra tay mà chạy tới hủy diệt Ảnh Sát các.
Hiện giờ đối phương lại chọc giận hắn lần nữa.
Lục Trường Sinh hừ lạnh rồi biến mất tại chỗ.
Sau đó Lục Trường Sinh như trực tiếp xé rách không gian, có từng tiếng nổ vang liên tục vang lên.
Nơi Lục Trường Sinh lướt qua, không bị nứt vỡ.
Chỉ trong chớp mắt đã tới gần Minh công công.
Sắc mặt Minh công công biến đổi, còn không chưa kịp phản ứng thì ngón tay của Lục Trường Sinh đã chạm nhẹ vào trán hắn.
“Tuy rằng tiểu tử Diệp Thu Bạch này thường xuyên gây chuyện bên ngoài.”
“Nhưng không có nghĩa là đồ đệ ta có thể tùy tiện khi dễ.”
Giọng nói truyền vào tai Minh công công tựa như tiếng Diêm Vương phán xét!
Diêm Vương kêu ngươi chết vào canh ba, ai lại dám để ngươi sống?
Trước ánh mắt sợ hãi của Minh công công, Lục Trường Sinh búng ngón tay.
Thân thể Minh công công lập tức nổ tung, hóa thành sương máu phiêu tán.
Đám người Hoàng Thiên Minh xem mà hoảng hốt.
Bọn họ không nghĩ tới sư tôn của Diệp Thu Bạch có thực lực kinh khủng thế này!
Minh công công tốt xấu gì cũng là cường giả xếp thứ bảy trên Võ bảng Tứ Vực.
Cảnh giới còn đạt tới Càn Nguyên cảnh hậu kỳ.
Nhưng vẫn bị nam tử trước mắt dùng một ngón tay tiêu diệt!
Như vậy thì cảnh giới của hắn đã đến cấp độ nào rồi?
Giờ phút này, Lương Phong cũng tới bên cạnh Diệp Thu Bạch, kinh ngạc hỏi: “Sư tôn của ngươi mạnh như vậy?”
Diệp Thu Bạch cười gật gật đầu.
Trong lòng hắn, Lục Trường Sinh không gì không làm được.
Tuy rằng ngày thường không có hình tượng cho lắm.
Nhưng thực lực của Lục Trường Sinh giống như không có giới hạn, không cách nào nhìn thấu!
Lục Trường Sinh lại nhìn Hoàng Thiên Minh.
Thân thể Hoàng Thiên Minh run lên, hoảng sợ hô to: “Tu La Thiết Kỵ, ngăn hắn lại! “
Tu La Thiết Kỵ đồng thời quát một tiếng, tiến lên một bước, lần thứ hai ngưng tụ ra một thanh trường thương màu đỏ to lớn đâm thẳng đến Lục Trường Sinh.
Sắc mặt Lục Trường Sinh không chút biến hóa.
Nhấc chân dậm nhẹ vào hư không.
Trường thương to lớn màu đỏ tức khắc tiêu tán!
Ngay sau đó, thân hình Lục Trường Sinh lại biến mất.
Khi xuất hiện đã ở phía trên Tu La Thiết Kỵ.
Tay phải nắm chặt, hắn tung một quyền.
Một quyền trông rất bình thường nhưng lại khiến không gian nơi Tu La Thiết Kỵ bị chèn ép.
Phốc phốc phốc!
Bị không gian đè ép, tất cả thiết kỵ đều nổ tan xác.
Một ngón tay, diệt Minh công công.
Một quyền, diệt Tu La Thiết Kỵ!
Chỉ ra tay hai lần liền diệt hết lực lượng của Hoàng Thiên Minh.
Còn những tên cung phụng vương triều kia?
Thấy tình thế không ổn đã nhanh chóng rời khỏi.
Dù sao bọn họ chỉ là cung phụng.
Gặp được tình cảnh sống chết thì tính mạng của một hoàng tử cũng chẳng liên quan gì tới bọn họ.
Giờ phút này, Lục Trường Sinh dời mắt về phía Hoàng Thiên Minh.
Hoàng Thiên Minh cả kinh, chắp tay nói: “Tiền… Bối……”
Lục Trường Sinh không để ý tới hắn mà xoay người rời đi.
Không giết hắn là vì Diệp Thu Bạch.
Chỉ Diệp Thu Bạch ra tay mới có ý nghĩa.
Sau đó Lục Trường Sinh nhìn Diệp Thu Bạch, nói: “A, chuyện của mình, tự mình giải quyết.”
Diệp Thu Bạch gật đầu, lấy Ám Ma kiếm ra rồi đi về phía Hoàng Thiên Minh.
Hắn cũng sẽ không để tên này chạy thoát.
Hai người vốn kết thù sâu đậm.
Bắt được cơ hội liền chém giết đối phương.
Không thể lưu lại hậu hoạn.
Nghĩ đến đây, Diệp Thu vung Bạch Ám Ma kiếm.
Một đạo kiếm mang màu đen cắt qua không gian lướt tới Hoàng Thiên Minh.
Kiếm mang màu đen nhah chóng tới gần.
Bởi vì bị ma khí ảnh hưởng, tâm thần Hoàng Thiên Minh không ngừng run rẩy.
Hắn vội vàng lấy một miếng ngọc bội từ trong nạp giới ra rồi bóp nát!
Nháy mắt có một quầng sáng hiện lên bao bọc lấy Hoàng Thiên Minh.
Hắn nhanh chóng biến mất tại chỗ!
Kiếm mang của Diệp Thu Bạch chém hụt.
Trưởng lão nội viện có chút phức tạp nói: “Không nghĩ tới Lạc Nhật vương triều lại có ngọc bội truyền tống?”
Diệp Thu Bạch nhìn qua đi.
Trưởng lão giải thích nói: “Đây là vật chỉ Luyện khí sư thượng cổ mới có thể luyện chế, bóp nát sẽ được truyền tống đi xa, hiện giờ đã thất truyền, phỏng chừng ngọc bội truyền tống trong tay Hoàng Thiên Minh là tìm được ở di tích thượng cổ nào đó.”
Lục Trường Sinh không quản nhiều như vậy, hắn hỏi Diệp Thu Bạch: “Ngươi muốn về sao?”
Diệp Thu Bạch lắc đầu nói: “Ta còn phải đến Ẩn Kiếm Tông một chuyến.”
Lục Trường Sinh gật gật đầu nói: “Được, ta đây sẽ mang sư đệ ngươi về trước.”
Không đợi Diệp Thu Bạch nói tiếp, hắn liền biến mất.
Diệp Thu Bạch cười khổ.
Hắn còn muốn gặp mặt tứ sư đệ đây, sao lại đi mất rồi.
Thôi, chỉ có thể chờ trở về rồi gặp.
Sau khi Lục Trường Sinh rời đi.
Người Tàng Đạo thư viện cũng tới.
Trưởng lão Chấp Pháp Đường tự mình tiến đến.
Nhìn cảnh tượng trống rỗng trước mắt cùng một chút ít sương máu còn sót lại, hắn không khỏi thắc mắc.
“Người đâu?”
Trưởng lão nghe hỏi cười khổ đáp:” Đều bị sư tôn của Diệp Thu Bạch giải quyết. “