Tây Du Chi Đại Giải Trí Gia

Chương 117: Chỉ đạo võ thuật

Chương 117: Chỉ đạo võ thuật




Trương Minh Hiên bưng một chén kem, dùng muỗng múc kem vừa đi vừa ăn lại gần chỗ mọi người, tìm một đôn ghế ngồi xuống.

Trương Minh Hiên chớp mắt cái phát hiện ngay, Khương Cẩm Tịch đang hung ác trừng mình, cứ như có thù không đội trời chung, lại thấy đau cả đầu.

Khương Cẩm Tịch cắn mạnh một muỗng kem, bất mãn cằn nhằn: "Trương Minh Hiên, ngươi dám lừa ta."

Trương Minh Hiên cười gượng nói: "Ta lừa ngươi khi nào?"

Khương Cẩm Tịch trừng to mắt tức giận nói: "Ngươi gạt ta nói Trương Tiểu Phàm sẽ cứu sống Bích Dao!"

Trương Minh Hiên cố gắng biện giải: "Đâu có, lúc trước ta chỉ nói Trương Tiểu Phàm đang nghĩ cách cứu Bích Dao mà thôi."

Khương Cẩm Tịch suy nghĩ một chút, hình như cũng có khả năng như những gì hắn nói, nhưng muốn nói đạo lý với nữ hài tử, Trương Minh Hiên quá ngây thơ rồi.

Khương Cẩm Tịch lắc đầu kiên định nói: "Ta mặc kệ, ngươi chỉ đang gạt ta mà thôi."

Trương Minh Hiên lại thấy đau đầu, nhưng nhìn nàng không có ý ra tay, hắn chỉ đành bất đắc dĩ nói: "Ngươi muốn thế nào đây?"

Khương Cẩm Tịch chờ mong hỏi: "Ngươi viết cho Bích Dao sống lại à?"

Trương Minh Hiên lắc đầu nói: "Đây là chuyện không thể nào."

Hoàng hậu cũng bất mãn nói thêm: "Con bé Bích Dao tốt như vậy, sao không cho nó một kết cục tốt đẹp chứ?"

Trương Minh Hiên cười ngượng ngùng: "Tình tiết truyện phát triển vậy, đệ cũng đâu làm gì khác được."

Khương Cẩm Tịch bất mãn hừ một tiếng, chớp mắt: "Ta nghe Thanh Tuyền nói, ngươi đang quay phim điện ảnh gì đó đúng không?"

Trương Minh Hiên gật đầu nói: "Đúng vậy!"

Khương Cẩm Tịch phấn khởi nói: "Ta cũng muốn tham gia."

Trương Minh Hiên cười gượng nói: "Đây chỉ là bộ phim nhỏ, ngươi thì thôi đi! Không có gì vui đâu."

Khương Cẩm Tịch giơ nắm tay uy hiếp: "Hoặc là ngươi viết Bích Dao sống lại, hoặc là để ta đóng phim, ngươi chọn một cái đi!"

Trương Minh Hiên hết biết nói gì nhìn nắm tay của Khương Cẩm Tịch, giờ nữ hài tử đều sao hết vậy trời? Ai nấy đều bạo lực hết biết hà! Ai bảo nữ tử cổ đại dịu dàng săn sóc, hiền lành đảm đang chứ?

Dưới ánh mắt đầy uy hiếp của Khương Cẩm Tịch, Trương Minh Hiên suy nghĩ một lúc, bất đắc dĩ nói thật: "Thật sự không có vai diễn nào thích hợp với ngươi!"

Khương Cẩm Tịch thất vọng thở dài: "Thật không có à?"

Trương Minh Hiên mắt sáng rỡ nói: "Cơ mà, ngươi cũng có thể tham gia quá trình chế tác phim, chúng ta còn đang thiếu một chỉ đạo võ thuật, ngươi muốn tham gia không?"

Mắt Khương Cẩm Tịch sáng rực: "Chỉ đạo võ thuật? Đó là cái gì?"

Trương Minh Hiên giải thích: "Chỉ đạo võ thuật là cần ngươi chỉ dạy họ các động tác võ thuật, các chiêu thức, để khi lên hình trông sao cho đẹp nhất có thể." Càng nghĩ càng thấy khả thi, đệ tử một môn phái lớn, sở hữu lượng kiến thức không thể chê vào đâu được, hai mắt Trương Minh Hiên ngày càng sáng lên.

Khương Cẩm Tịch bĩu môi bất mãn nói: "Muốn ta dạy bọn họ đánh nhau á? Không thèm."

Trương Minh Hiên vội vàng khuyên: "Đừng mà! Chỉ đạo võ thuật cũng quan trọng lắm đó."

Khương Cẩm Tịch khinh bỉ nói thẳng: "Là rất quan trọng với ngươi thôi! Ta lại không thể xuất hiện, không thèm."

Trương Minh Hiên đáng thương quay đầu nhìn Lý Thanh Nhã thử nói: "Thanh Nhã tỷ, tỷ giúp ta khuyên nàng ấy đi."

Lý Thanh Nhã cười nói: "Chuyện của ngươi, ngươi tự mình giải quyết đi, ta sẽ không tham dự vào đâu."

Trương Minh Hiên lại nhìn sang hoàng hậu, đáng thương gọi một tiếng: "Hoàng hậu tỷ!"

Hoàng hậu cũng cười cười nói: "Ngươi cũng đừng tìm ta, ta chỉ vừa quen Khương cô nương thôi."

Trương Minh Hiên lại nhìn sang Lý Thanh Tuyền, Lý Thanh Tuyền đắc ý ưỡn ngực, Trương Minh Hiên quay đầu sang chỗ khác, nàng thì thôi đi!

Lý Thanh Tuyền vốn đang vô cùng chờ mong, thấy vậy hai mắt ánh lên vẻ tức giận, trừng mắt thở phì phì.

Trương Minh Hiên suy nghĩ một chút thử dò hỏi: "Không thì sau này ta sẽ quay thêm một MV xem như bồi thường cho ngươi?"

Em di? Hai mắt Khương Cẩm Tịch bừng sáng, động lòng nói: "Chính là là thứ giống lần trước chúng ta quay ấy à?"

Trương Minh Hiên liên tục gật đầu chờ mong: "Phải phải. . . Ngươi cảm thấy thế nào?"

Khương Cẩm Tịch vui sướng đáp: "Một lời đã định!"

Trương Minh Hiên cũng vui vẻ, giai đại vui mừng nha!

Tấn Dương chạy chậm đến Trương Minh Hiên bên người, gối đầu lên đùi Trương Minh Hiên chờ mong: "Hoàng thúc, hoàng thúc! Con muốn nghe kể chuyện." Cô bé chu môi bất mãn nói: "Ma kính nhà con ngu ngốc lắm, không biết gì hết, cũng không biết kể chuyện luôn."

Trương Minh Hiên kinh ngạc hỏi lại: "Ma kính?"

Tấn Dương đắc ý lấy một tấm gương cầm tay nhỏ ra khoe: "Đây chính là ma kính nhà con đó!" Rồi lại tiếc nuối nói: "Đáng tiếc không lớn bằng cái kính của công chúa Bạch Tuyết."

Trương Minh Hiên nhìn tấm gương nhỏ trong tay Tấn Dương, thế giới hồng hoang cũng có ma kính? Luyện khí đã thần kì tới mức này rồi à?

Tấn Dương dùng cái giọng giòn tan của mình nói với ma kính: "Ma kính, ma kính mau ra đây."

Một nữ tử mặc cung phục từ trong ma kính bước ra, trong không có sức sống là bao, khom người hành lễ với Tấn Dương, nói: "Công chúa điện hạ, người có gì cần căn dặn

Tấn Dương đắc ý nhìn Trương Minh Hiên nói: "Thúc xem, đây chính là ma kính nhà ta đó."

Lấy tu vi của Trương Minh Hiên, nữ tử trong ma kính rốt cục là sao, hắn liếc mắt cái là nhìn ra ngay, phải khen một tiếng Đường hoàng quá giỏi luôn! Cả cách này ông ấy cũng nghĩ ra được cơ đấy.

Tấn Dương đối ma kính nói rằng: "Ma kính, Ma kính, hoàng thúc kể chuyện kìa, ngươi phải nghe cho kỹ đó!"

Ma kính khom người đáp: "Vâng, thưa công chúa điện hạ!"

Rồi lại u oán liếc nhìn Trương Minh Hiên, nàng biết rất rõ mình trở thành ma kính như hôm nay, toàn nhờ vị hoàng thúc này tặng cho cả.

Hoàng hậu cũng cười cười nói: "Ta cũng tới nghe thử xem, đứa bé này cứ hay trách ta và Nhị ca không biết kể chuyện, chọc Nhị ca tức tới dựng râu trừng mắt."

Lý Trị vui vẻ nhảy cẫng lên: "Hoàng thúc kể chuyện đi! Hoàng thúc kể chuyện đi!"

Trương Minh Hiên ôm Tấn Dương lên, để công chúa nhỏ ngồi lên đùi mình: "Hôm nay ta kể cho mọi người nghe câu chuyện về chú vịt con xấu xí nhé."

Tấn Dương và Lý Trị toàn tâm toàn ý nhìn Trương Minh Hiên, Lý Thanh Nhã và hoàng hậu cũng mỉm cười nhìn hắn, Lý Thanh Tuyền chỉ bĩu môi, cúi đầu chơi điện thoại di động của mình, Khương Cẩm Tịch cũng đầy hứng thú nhìn Trương Minh Hiên.

Trương Minh Hiên bắt đầu kể: "Trong một nông trại ở miền quê hẻo lánh, có một con vịt mẹ cô đơn nằm trong ổ của mình, ấp những quả trứng yêu thương. Rồi một ngày, những quả trứng lần lượt nứt ra, những bé vịt con nhú cái đầu nhỏ của mình ra khỏi vỏ... Nhưng vịt mẹ vẫn kiên trì ấp quả trứng đó ra. Chú vịt con này vừa to vừa xấu... Nó vui vẻ nghĩ: Khi ta còn là một chú vịt con xấu xí, ta nằm mơ cũng không mờ mình sẽ nhận được hạnh phúc thế này."

Trương Minh Hiên từ tốn kể hết chuyện, đương nhiên những thứ cần thay đổi trong câu chuyện đều được hắn thay đổi, súng đổi thành cung tiễn, nhà nông dân cũng được Đông Phương hoá, bánh mì đổi thành bánh màn thầu.

Hoàng hậu cười nói: "Nói rất hay! Khó trách bọn trẻ thích tới vậy."

Tấn Dương hí hửng nói: "Mẫu hậu, con muốn có vịt con xấu xí! Con muốn có thiên nga trắng!"

Hoàng hậu cười nói: "Được rồi được rồi~ về hoàng cung rồi sẽ nhờ phụ hoàng tìm vịt con xấu xí cho con."

Tấn Dương vui vẻ reo lên: "Mẫu hậu tốt quá!"

Nữ tử trong ma kính không khỏi thầm vui sướng, không biết chú thiên nga nào lại xui xẻo vậy nữa.


Trang 60# 1


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất