Tây Du Chi Đại Giải Trí Gia

Chương 116: Mượn người

Chương 116: Mượn người




Trương Minh Hiên trở về thành Trường An, cùng Dung Mỗ mỗi người đi một ngả, lập tức chạy tới Đạo Minh.

Trước cửa Đạo Minh, hai đồng tử canh cửa vừa thấy Trương Minh Hiên xuất hiện, đồng tử co lại, vội vàng lấy chuông bên hông ra lắc điên cuồng. Trong Đạo Minh, tiếng cảnh báo reo vang, các tu sĩ nhanh chóng tập hợp, minh chủ và các trưởng lão đều xanh mặt đứng trong nội viện.

Minh chủ lẩm bẩm: "Rốt cục họ xem Đạo Minh ta là cái gì? Là nơi ai cũng có thể chạy tới gây chuyện được à?"

Trương Minh Hiên kinh ngạc nhìn hai đạo đồng sắc mặt trắng bệch, người run cầm cập đứng chắn trước mặt mình, lại thử kiểm tra toàn thân, đâu có thứ gì đáng sợ đâu ta?

Tiểu đạo đồng đứng bên trái lắp bắp nói: "Ngươi. . . Ngươi đừng hòng đi vào trong." Tiểu đạo đồng đứng bên phải mặt trắng bệch cũng gật đầu phụ hoạ, cả tay cầm kiếm cũng run như cầy sấy.

Trương Minh Hiên cười xoà: "Tiểu hài tử không hiểu chuyện gì cả, ta và minh chủ các ngươi là bằng hữu, mau tránh đường cho ta vào."

Hắn cười bước lên ngạch cửa, hải tiểu đạo đồng liên tục lùi ra đằng sau, đằng sau đó có bậc than, cả hai trực tiếp đạp lên bậc thang, vấp chân ngã vào trong đại viện,Trương Minh Hiên thấy vậy không biết nên nói gì cho phải luôn, tu sĩ gì chứ! Còn chẳng bằng người bình thường nữa.

Minh chủ xanh mặt quát: "Bằng hữu phương nào tự ý xâm nhập Đạo Minh ta, có chuyện gì cứ nhắm vào ta, hà tất khi dễ hai đứa trẻ con."

Trương Minh Hiên đi vào đại viện vui vẻ chào hỏi: "Minh chủ, đã lâu không gặp!"

Trong Đạo Minh các tu sĩ đang hết sức đề phòng, thấy Trương Minh Hiên vào đều sửng sốt, ngay sau đó biến mất sạch sành sach, một cơn gió thổi qua, cuốn vài cái lá vàng rơi trên đất lên, cả nội viện trống rỗng, cực sạch sẽ!

Sắc mặt minh chủ càng thêm khó coi, nhưng khiến ông ta vui vẻ là các trưởng lão đều còn ở lại đầy đủ hết.

Một lão đạo lúng túng nói: "Hoá ra là tiểu hữu đến chơi à? Đúng là quá thất lễ rồi."

Ngay sau đó lại nói: "Ta có cất giữ một túi trà ngon, ta đi về lấy lại đây chiêu đãi khách quý, các ngươi từ từ nói chuyện trước đi." Nói rồi, vèo cái bay biến đi.

Một đạo cô đột nhiên ôm bụng hô to: "Bụng đau quá!"

Rồi xin lỗi nhìn Trương Minh Hiên nói: "Tiểu hữu cứ tâm sự với minh chủ trước nhé, hôm nay ta có hơi không tiện cho lắm. Nữ nhân mà mỗi tháng đều có mấy ngày không tiện thế này." Nói rồi nàng ta cười xấu hổ, bay đi mất tăm.

Minh chủ hết biết nói gì luôn rồi, làm tu sĩ, toàn thân đều kín kẽ, đào đâu ra kì nguyệt sự chứ?

"Ai da, minh chủ đại nhân, ta cũng có chút không khoẻ cho lắm." Trong ánh mắt của cả đám nam tu, mấy nữ tu đều nói mình đồng thời tới kì nguyệt sự, vội vã chạy mất hút.

Một nam tu lúng túng nói: "Minh chủ, ta cũng có chút không thoải mái?"

Minh chủ bất mãn: "Chẳng lẽ ngươi cũng tới kì nguyệt sự?"

Nam tu nọ lúng túng nói: "Sao thế được? Hôm qua ta tu luyện có hơi bị lệch đường, cần về trở về củng cố tu vi." Nói rồi, cũng vội vã chạy biến.

"Minh chủ, thú cưng nhà ta sắp sinh rồi."

"Minh chủ, nhà của ta có cả đống lớn đồ muốn giặt."

"Minh chủ nhà của ta. . . vợ ta sắp sinh rồi."

"Ngươi có đạo lữ?"

"Mới vừa tìm được, chẳng lẽ minh chủ không cho!"

Cả đám trưởng lão ai nấy đều tự tìm đại cái cớ, rồi chạy trốn biệt.

Đến cuối cùng, bên cạnh minh chủ chỉ còn lại mình Thiệu Vũ.

Minh chủ vui mừng bật thốt: "Thiệu Vũ, vẫn là con tốt nhất!"

Thiệu Vũ nghĩa chính nghiêm từ nói: Đương nhiên rồi, đường đường là Đạo Minh sao có thể mặc cho yêu ta làm cản?"

Trương Minh Hiên hết biết nói gì, hỏi ngược lại: "Ngươi mắng ai là yêu tà hả?"

Thiệu Vũ thấy Trương Minh Hiên vòng tay ra sau nắm chuôi kiếm, không nhịn được rùng mình cái, ngượng ngùng cười nói: "Kiếm của ta hơi bị rỉ rồi, cần phải trở về rèn lại, hai vị cứ tự nhiên nhé." Mới vừa nói xong, không đợi minh chủ trả lời, đã trực tiếp trốn biệt.

Trương Minh Hiên chậm rãi thu tay cầm kiếm về, cười nói: "Xem ra, nhân duyên của ông chẳng ra sao cả nhỉ?"

Minh chủ xanh mặt khó coi hỏi: "Ngươi muốn thế nào?"

Trương Minh Hiên cười nói: "Không muốn thế nào cả, chỉ muốn tới nhờ ông vài chuyện mà thôi?"

Minh chủ ngạc nhiên liếc nhìn Trương Minh Hiên một lúc: "Tìm ta xin giúp đỡ? Lúc trước chúng ta hẳn là kẻ thù của nhau mà nhỉ?"

Trương Minh Hiên cười gian xảo: "Chúng ta thế này gọi là không đánh nhau không quen biết, giờ chúng ta là bằng hữu mà."

Minh chủ trào phúng: "Bằng hữu? Vậy có thể xoá nợ mớ linh thạch kia được không?"

Trương Minh Hiên lắc đầu ngoày ngoạy nói: "Không được, không được, huynh đệ ruột thịt còn phải tính toán rõ ràng nữa là."

Minh chủ hỏi lại: "Nói đi, chuyện gì?"

Trương Minh Hiên cười hì hì: "Muốn nhờ minh chủ giúp ta tìm vài người, giúp ta xây một kiến trúc theo bản vẻ có sẵn ấy mà."

Minh chủ nói ngay: "Chuyện này đơn giản, ta đồng ý, ngày mai sẽ có người tới tìm ngươi."

Trương Minh Hiên kinh ngạc hỏi lại: "Sảng khoái tới vậy á? Có kèm theo điều kiện gì không đó?"

Minh chủ lẩm bẩm: "Nếu họ có thể bỏ lại mình ta chạy trốn, ta sao ta còn phải bảo vệ họ?"

Trương Minh Hiên nghe vậy xấu hổ cười ha hả, nói cho cùng đều do hắn gây ra cả.
Trương Minh Hiên khô cằn nói: "Vậy, ta đi trước nhé."

Minh chủ nhìn thấy bóng Trương Minh Hiên biến mất ngoài cửa lớn, hừ lạnh một tiếng phất tay áo xoay người đi vào một toà kiến trúc.

Trương Minh Hiên thì thầm bài hát nào đó, vui vẻ trở về nhà.

Vừa về tới trước cửa nhà, Trương Minh Hiên kinh ngạc phát hiện, trước cửa có một đội cấm vệ đứng trông chừng, Trương Minh Hiên biết ngay đã xảy ra chuyện gì, chắc là hoàng hậu tới nữa rồi.

Trương Minh Hiên nhìn đội cấm vệ không chuyển mắt, cười hì hì gật đầu chào, sau đó bước vào thư điếm.

Đi vào nội viện, Trương Minh Hiên ngạc nhiên nhìn trong viện không chỉ có hoàng hậu, Tấn Dương và Lý Chí, mà còn có cả Khương Cẩm Tịch quậy phá. Cả đám bu lại một chỗ, cười nói ăn kem.

Trương Minh Hiên vừa vào, đã khiến cả đám người chú ý.

Tấn Dương vui vẻ reo lên: "Hoàng thúc!"

Trương Minh Hiên vui vẻ nói: "Công chúa Tấn Dương đến à!"

Lý Trị reo lên: "Còn con, còn con nữa."

Trương Minh Hiên bước lại, cười nói: "Đúng là náo nhiệt, kem để đâu? Ta cũng muốn ăn một ít."

Tấn Dương chỉ vào nhà bếp cất cái giọng non nớt của mình reo to: "Kem để ở trong nhà bếp."

Trương Minh Hiên xoa đầu Tấn Dương, cười đi vào nhà bếp, hắn vào trong, múc một chén kem, ăn một muỗng, hai mắt sáng rỡ, không tệ chút nào! Còn có cả vị dưa hấu nữa chứ.



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất