Chương 119: Người phái Thục Sơn tìm tới cửa
Ngày trôi qua trong tiếng cãi nhau của Trương Minh Hiên và Lý Thanh Tuyền, mặt trời lặn nối tiếp mặt trời mọc, tiếng đập cửa rầm rầm vang lên ngắt ngang giấc mộng đẹp.
Trương Minh Hiên mở mắt ra, bất đắc dĩ thở dài một hơi, đứng đậy.
Xong bữa sáng, Trương Minh Hiên cười hì hì nói với Lý Thanh Nhã: "Tỷ, ta đi tới thư ốc xem chút nhé."
Lý Thanh Nhã còn chưa nói gì, Lý Thanh Tuyền đã phùng mang trợn má: "Trương Minh Hiên, ngươi ngày càng không ra gì cả, mấy hôm nay toàn là ta trông tiệm thôi đấy ."
Trương Minh Hiên cười gượng: "Còn không phải do ta bận việc à?"
Lý Thanh Tuyền nghi ngờ: "Bận chuyện gì chứ? Ta xem ngươi chỉ muốn lười biếng thôi."
Lý Thanh Nhã khẽ mỉm cười nói: "Có việc thì cứ đi đi!"
Trương Minh Hiên đắc ý nhìn Lý Thanh Tuyền, cảm kích nói: "Tỷ, tỷ đối xử với ta tốt quá."
Lý Thanh Tuyền chu môi: "Không được, ta cũng phải đi, ta thật muốn xem ngươi còn có việc gì khác được?"
Trương Minh Hiên nghi hoặc hỏi lại: "Tỷ đi ai trong tiệm?"
Lý Thanh Tuyền làm nũng với Lý Thanh Nhã: "Tỷ, ta cũng muốn đi!"
Trương Minh Hiên nghe mà nổi hết cả da gà, cái giọng điệu đà này, thiệt chịu không nổi mà.
Lý Thanh Nhã gõ một cái lên đầu Lý Thanh Tuyền, oán trách: "Nói chuyện cho đàng hoàng, muốn đi thì cứ đi đi!"
Lý Thanh Tuyền vui vẻ reo lên: "Tỷ, tỷ tốt quá đi."
Hai người một trước một sau vào thư điếm.
Trương Tuấn đang cúi đầu đọc sách, ngạc nhiên ngẩng đầu hỏi: "Sao huynh lại tới đây?"
Trương Minh Hiên nói: "Sao ta không thể tới đây?"
Trương Tuấn cười: "Huynh không giống loại người chịu khó vậy."
Lý Thanh Tuyền nhìn quanh thư điếm một vòng, bĩu môi không còn hứng thú gì, toàn là do nàng sắp xếp, không thay đổi gì hết.
Trương Minh Hiên bước lại gần ngồi xuống, mở di động hỏi Trương Tuấn: "Tài khoản TT của ngươi là gì?"
"1355176523" Trương Minh Hiên nhập tài khoản TT vào, tìm kiếm thấy tên tài khoản là Phong Khinh Vân Đạm, có ý thơ tới vậy?
Trương Minh Hiên chọn kết bạn, ngẩng đầu nói với Trương Tuấn: "Ngươi đồng ý đi."
Trương Tuấn lấy điện thoại di động mở TT lên, chỉ thấy tin nhắn hệ thống đang nhảy lên, Vô Địch Tiểu Bá Đạo xin kết bản, Trương Tuấn co rút khoé miệng, tên này đúng ghê ta.
Trương Tuấn nhấn chọn đồng ý, ngay sau đó một tin nhắn nhảy ra: Vô Địch Tiểu Bá Đạo mời ngài tham gia nhóm Thiến nữ u hồn.
Trong nhóm có người nổi lên ngay.
Trình Gia Đại Ma Vương - Hạ Hầu kiếm khách: người mới? Ngươi diễn vai gì?
Trình Gia Nhị Ma Vương - Chưởng quầy của tửu lâu: xưng tên đi? Xem xem đất diễn có nhiều bằng ta không.
Trình Gia Tam Ma Vương - Yến Xích Hà: ta là nhân vật chính.
Phong Khinh Vân Đạm: ta là Ninh Thải Thần.
Trình Gia Đại Ma Vương: ...
Trình Gia Nhị Ma Vương: ...
Trình Gia Tam Ma Vương: ngạc nhiên, hoá ra ngươi đã tới rồi.
Vô Địch Tiểu Bá Đạo - đạo diễn: tức giận, cút đi học kịch bản cho ta.
Cả nhóm lập tức yên lặng, Trương Tuấn cạn lời ngẩng đầu nhìn Trương Minh Hiên: "Huynh không cho chúng ta nói chuyện, vậy lập nhóm làm gì?"
Trương Minh Hiên ngạo kiều nói: "Đương nhiên là để tiện cho ta phân công nhiệm vụ."
Lý Thanh Tuyền tò mò hỏi: "Nhóm gì?"
Trương Tuấn đáp: "Ông chủ lớn này đã tạo một nhóm chat cho Thiến Nữ U Hồn ấy mà."
Lý Thanh Tuyền không mấy hứng thú: "Chẳng có gì thú vị hết!"
Nói rồi nàng xoay người chạy ra ngoài: "Ta ra ngoài chơi đây."
Lý Thanh Tuyền chạy ra ngoài, Trương Tuấn mới hỏi: "Tru Tiên sắp kết thúc rồi nhỉ!"
Trương Minh Hiên gật đầu nói: "Sắp rồi."
Trương Tuấn cảm thán: "Thật đúng là nhanh quá! Biết rõ câu chuyện trong đó chỉ là giả, nhưng nghĩ tới việc nó sắp kết thúc, trong lòng vẫn cứ thấy buồn bực không vui."
Trương Minh Hiên cười nói: "Như vậy là đủ rồi, chứng tỏ Tru Tiên đã thành công."
Trương Tuấn ngẫm nghĩ một lát mới hỏi lại: "Huynh sẽ viết sách mới chứ?"
"Đương nhiên."
Trương Tuấn sửng sốt, tò mò hỏi: "Sách gì? Cũng là câu chuyện xảy ra ở đại lục Thần Châu như Tru Tiên à?"
Trương Minh Hiên tỏ vẻ bí ẩn: "Ngươi có tin ngoài Hồng Hoang thì vẫn còn những thế giới khác không?"
Trương Tuấn sửng sốt, buồn cười nói: "Thế giới Hồng Hoang là do Bàn Cổ đại thần tạo ra từ Hỗn Độn, ngay sau đó Bàn Cổ đại thần đã ngã xuống, làm gì còn thế giới khác nữa cơ chứ?"
Trương Minh Hiên tỏ vẻ thần bí: "Ta sẽ làm ngươi tin tưởng."
Trương Tuấn lắc đầu: "Nếu như không khác Tru Tiên là mấy thì thôi đi."
Trương Minh Hiên hỏi: "Ngươi biết ma pháp và đấu khí không?"
Trương Tuấn ngẩn tò te, hỏi lại: "Ma pháp? Đấu khí? Đó là cái gì?"
Trương Minh Hiên cười cười nói: "Chờ sách mới của ta xuất bản ngươi biết ngay thôi."
Nói xong, chắp tay sau đít thảnh thơi đi ra ngoài.
Trương Tuấn ở đằng sau kêu với theo: "Nè, nói rõ ràng cái đã chứ!"
Trương Minh Hiên chỉ vẫy vẫy tay nói: "Cứ chờ đi!"
Trương Tuấn bất mãn nói: "Chẳng hiểu gì hết."
Trương Minh Hiên vừa ra thư điếm đã phát hiện có một đám đạo sĩ đang đi từ đằng xa tới.
Trương Minh Hiên sửng sốt một lúc mới nhớ ra, cười cười đứng yên một chỗ.
Vài đạo sĩ trẻ tuổi bước lại, vái chào: "Bái kiến Vương gia."
Trương Minh Hiên cười nói: "Các ngươi là người Đạo Minh phái tới giúp ta xây nhà?"
"Vâng thưa Vương gia! Ngài cứ căn dặn tự nhiên.
Mặt ngoài nhìn không ra chút uất ức hay bất mãn nào, ở giới tu tiên cá lớn nuốt cá bé là chuyện hết sức bình thường, huống hồ chi chỉ là nhờ xây một toà nhà.
Trương Minh Hiên vui vẻ nói: "Tới nhanh quá, lại đây nào! Để ta nói các vị biết ta cần gì."
Trương Minh Hiên xoay người dẫn họ vào nội viện, vừa đi vừa nói chuyện: "Ta muốn nhờ các vị xây một ngôi chùa cũ nát, kiểu đã hoang phế từ lâu ấy..."
Cùng lúc này trong Đạo Minh, một bóng kiếm từ trên trời giáng xuống, thanh niên mặt lạnh như tiền bước xuống cự kiếm, cự kiếm biến nhỏ lại, như rắn có linh tinh chui vào hộp kiếm sau lưng thanh niên.
Minh chủ mặt cười tươi rói từ đại điện bước ra, chư vị trưởng lão cũng từ bốn phía tụ lại đón.
Thiệu Vũ bay vội lên trước, quỳ rạp xuống dưới chân thanh niên, nói: "Đệ tử bái kiến sư tôn."
Thanh niên hừ lạnh một tiếng: "Đứng dậy đi!"
Thiệu Vũ cung kính nói: "Cảm ơn sư tôn."
Minh chủ cười cười ôm quyền chào: "Tôn đại hiệp đại giá quang lâm không thể nghênh đón từ xa, xin thứ tội xin thứ tội!"
Thanh niên quét mắt nhìn minh chủ: "Giờ Đao Minh là càng ngày càng sa sút nhỉ, vậy mà lại bị một tên mao đầu tiểu tử quậy cho long trời lở đất."
Mặt Minh chủ sầm xuống nói: "Tôn đại hiệp, thật sự là pháp bảo của hắn quá mạnh."
Thanh niên khoát tay nói: "Không cần nhiều lời, dẫn ta đi tìm hắn."
Minh chủ sửng sốt: "Tôn đại hiệp, người có chắc chắn không?"
Thanh niên kiêu căng nói: "Ta là kiếm cốt trời sinh, là người đứng đầu vạn kiếm, chỉ một thanh thần kiếm, còn chưa thể làm khó ta đâu."
Minh chủ nịnh hót ngay: "Tôn đại hiệp quả là lợi hại! Trời sinh kiếm cốt! Là thiên tài tuyệt thế vạn năm mới có, là kiếm chủ trời sinh, chuyện này đành nhờ Tôn đại hiệp vậy, tiểu tử kia chắc chắn không thể gây chuyện tiếp được nữa. Thiệu Vũ, ngươi theo Tôn đại hiệp một chuyến đi!"
Trang 61# 1