Tây Du Chi Đại Giải Trí Gia

Chương 120: Kiếm tiền rồi! Kiếm tiền rồi

Chương 120: Kiếm tiền rồi! Kiếm tiền rồi




Trương Minh Hiên cùng với mấy tiểu đạo sĩ trẻ tuổi đang ngồi trong chòi nghỉ mát.

“Các ngươi đã rõ hết chưa?”

Một tên tiểu đạo sĩ nói: “Thứ người cần là một lăng miếu, chúng ta đã hiểu cả rồi, chắc chắn không phụ lòng nhờ cậy đâu.”

Trương Minh Hiên vui vẻ đáp: “Thật không hổ danh là Đạo Minh tu sĩ, đúng là lợi hại.”

Mấy vị đạo sĩ không nói lời nào, việc xây ngôi chùa đổ nát kia thì có liên quan gì đến tu sĩ Đạo Minh! Chẳng lẽ tu sĩ Đạo Minh của bọn ta là thợ xây nhà à?

Trương Minh Hiên vẻ mặt mong ngóng hỏi: “Ước tính cần thời gian bao lâu?”

Mấy vị đạo sĩ nhìn nhau một lúc, người đứng đầu nói: “Cần khoảng hai ngày là được rồi.”

Trương Minh Hiên vui vẻ nói: “Vậy thì giao cả cho mọi người.”

Vừa dứt lời, một tiếng nổ “rầm” vang lên, cửa chính ầm ầm nổ tung, mảnh vỡ văng khắp nơi.

Ánh mắt của tất cả mọi người trong viện theo bản năng đều hướng ra phía cửa, chỉ thấy một nam tử mặc y phục đen phong thái bất phàm hiên ngang đạp lên những mảnh vỡ đi tới, phía sau còn có tên Thiệu Vũ hơi khom người kính cẩn, cảnh tượng này so với lần đầu Trương Minh Hiên xông vào Đạo Minh không khác là bao, chỉ tiếc khí thế không giống nhau cho lắm.

Hắc y nhân nhìn quét một lượt, lạnh lùng nói: “Là ai đã đại náo Đạo Minh, đứng ra đây cho ta.”

Sắc mặt mấy vị tu sĩ Đạo Minh trở nên khó hiểu, đây là tình huống gì vậy? Minh chủ vừa mới phái chúng ta đến giúp hắn, bây giờ lại tìm người đến trả thù? Đây là trò chơi mới à? Xem không hiểu! Xem không hiểu! Suy nghĩ của mấy người ở trên đều kỳ lạ vậy sao?

Trương Minh Hiên đứng lên tức giận nói: “Ngươi lại là ai nữa đây?”

Hắc y nhân ngạo nghễ đáp: “Ta là Tôn Nam của phái Thục Sơn.”

Trương Minh Hiên ngạc nhiên: “Nhà ngươi là Bạch Hiệp Tôn Nam? Sao lại mặc y phục đen ?”

Tôn Nam cũng kinh ngạc nhìn Trương Minh Hiên nói: “Ngươi mà cũng biết ta sao, cũng xem như có chút hiểu biết nhỉ.”

Trương Minh Hiên gật đầu cười: “Ta đương nhiên biết ngươi rồi, ngươi chính là cái tên bị Tề Linh Vân ruồng bỏ! Phải nói mắt nhìn người của Tề Linh Vân vẫn còn tốt đấy.”

Tôn Nam tái mắt quát: “Tiểu tử ngươi đúng là miệng lưỡi sắc bén.”

Cùng lúc thò tay rút kiếm chĩa về phía Trương Minh Hiên, Trương Minh Hiên liền thấy rùng mình, như thể kiếm đã kề ngay trên đỉnh đầu hắn vậy.

Không kịp suy nghĩ nhiều, hắn đã hô to: “Thanh Tuyền muội muội mau cứu ta!”

Một luồng gió lạnh thổi qua, Lý Thanh Tuyền xuất hiện trước mặt Trương Minh Hiên, vung tay chém một cái, không gian vang lên tiếng trầm đục, khí thế cuộn trào.

Lý Thanh Tuyền quay đầu lại bất mãn nói với Trương Minh Hiên: “Ta là tỷ tỷ.”

Trương Minh Hiên đột nhiên trợn to mắt hoảng sợ nói: “Thanh Tuyền, cẩn thận!”

Chỉ thấy Tôn Nam đã vụt đến trước người Lý Thanh Tuyền, một đường kiếm lạnh lẽo xoẹt qua cổ Lý Thanh Tuyền.

Lý Thanh Tuyền khinh thường nhếch mép nói: “Thục Sơn chỉ biết mấy trò tiểu xảo này à?”

Tôn Nam xoay người gập mình vung một quyền, mắt trừng to mang theo biểu cảm khó tin, phóng lên cao như một con sói xám.

Trương Minh Hiên nhìn nắm đấm mập mạp của Lý Thanh Tuyền, khóe mắt co giật bất an, người phát lạnh.

Lý Thanh Tuyền vỗ vỗ tay vui vẻ nói: “Thế này thì tốt rồi, ở dưới tay chân khó mà mở ra rộng ra được.”

Chân dậm xuống đất một cái, cả người như hỏa tiễn, mang theo khí thế không gì sánh được bay lên.

Cả đám người ngẩng đầu nhìn lên trời, tiếng sấm rền trời từ trong các tầng mây truyền ra. Thiệu Vũ cố gắng trấn an bản thân, là sư phụ đang đánh tiểu nha đầu kia, thế nhưng trong lòng vẫn toát ra cảm giác bi thương, dựa vào biểu hiện vừa thấy khi nãy, dường như sư phụ đang ở thế bất lợi!

Thật lâu sau đó, tiếng sấm không còn nữa, Lý Thanh Tuyền dẫn theo Tôn Nam tóc tai bù xù, vẻ mặt bầm tím từ trên trời bay xuống, tùy ý ném xuống đất, nàng duỗi thẳng lưng lười biếng nói: “Thoải mái quá, đã lâu rồi không đánh một trận sảng khoái đến vậy.”

Thiệu Vũ hét lớn: “Sư phụ!”

Rồi lập tức chạy tới, đỡ Tôn Nam dậy, Tôn Nam cố gắng mở to đôi mắt đen láy, đẩy Thiệu Vũ ra, căm hận nhìn Trương Minh Hiên, Lý Thanh Tuyền, rồi quay người đi ra ngoài.

Trương Minh Hiên kêu to: “Đứng lại!”

Tôn Nam dừng chân, không cam lòng nói: “Võ công của ta không sánh bằng nàng ta, ngươi còn muốn thế nào? Giết ta sao?”

Trương Minh Hiên cười cợt nhả nói: “Giết người, ta không dám nhận, từ nhỏ đến lớn đến chó ta còn chưa giết, đừng nói chi là giết người. Ngươi không phải nên trả phí bồi thường vì phá hỏng cửa nhà ta, còn có phí làm mất thời gian của ta, phí ra tay của Lý Thanh Tuyền, phí làm ta hao tổn tinh thần, lại còn phí làm bọn họ kinh sợ...”Trương Minh Hiên chỉ đám yêu quỷ đang đứng xung quanh.

Đám yêu quỷ - tu sĩ Đạo Minh không ngừng chớp mắt nhìn màn kịch này, thật quen quá!

Lý Thanh Tuyền cũng có hứng thú nhìn Tôn Nam, rồi lại nhìn Trương Minh Hiên.

Tôn Nam lập tức quay lại bình tĩnh nhìn Trương Minh Hiên nói: “Bao nhiêu?”

Trương Minh Hiên cười hì hì xoa tay nói: “Rẻ thôi, 1000 vạn linh thạch thượng phẩm.”

Trong tay Tôn Nam xuất hiện một cái túi nhỏ, ném cho Trương Minh Hiên, sau đó quay người bước đi, Thiệu Vũ hung ác trừng Trương Minh Hiên một cái rồi vội vàng chạy theo.

Trương Minh Hiên cầm túi, cười đến mức không khép miệng, lại là một cái túi Động Thiên.

Trương Minh Hiên vẫn còn đang vui mừng, đột nhiên tay nhẹ hẫng, chỉ thấy túi Động Thiên đã không cánh mà bay. Lý Thanh Tuyền đứng bên cạnh đắc ý ước lượng túi Động Thiên, trong lòng thầm tính toán.

Khóe miệng Trương Minh Hiên co rút nói: “Đây là của ta, tỷ không thể chia cho ta một ít sao? Trọn 1000 vạn lận đó!”

Lý Thanh Tuyền ngạc nhiên nói: “Ai nói trong này có 1000 vạn? Chỉ có một ngàn linh thạch thôi!”

Trương Minh Hiên trợn to mắt, nói: “Chỉ có một ngàn?”

Lý Thanh Tuyền gật đầu nói: “Đúng thế!”

Trương Minh Hiên tức tối: “Một ngàn linh thạch mà hắn đưa với khí thế như đưa 1000 vạn ư? Ta còn tưởng gã là cường hào chứ? Hoá ra chỉ là đồ nhà quê!”

Cường hào? Nhà quê? Đó là thứ gì? Câu hỏi này chạy quanh đầu Lý Thanh Tuyền một vòng sau đó bị nàng ta quên luôn, trong lòng đang ngập tràn hạnh phúc vì thu được một vạn linh thạch vào sổ, lại được lợi rồi! Sau đó ngạc nhiên nhìn Trương Minh Hiên: “Theo ngươi kiếm tiền nhanh thật đó, mới có mấy ngày mà đã thu được sáu ngàn linh thạch thượng phẩm rồi.”

Mấy vị Đạo Minh tu sĩ liếc mắt nhìn nhau, một tu sĩ đứng ra lúng túng hỏi: “Vương gia, chúng ta có phải nên đi làm việc rồi không?”

Trương Minh Hiên giật mình nói : “Thiếu chút nữa quên các ngươi luôn.” Hắn giương giọng gọi: “Dung Mỗ!”

Dung Mỗ lập tức chạy tới cung kính nói: “Thiếu gia, người có gì căn dặn ạ?”

Trương Minh Hiên nói: “Dung Mỗ, bà dẫn bọn họ đến chỗ ta đã chọn quay phim, xây dựng lăng miếu đi.”

Dung Mỗ cung kính đáp: “Lão nô hiểu rồi ạ.”

Sau đó nói với các tu sĩ: “Các người theo ta.” Rồi quay người đi ra ngoài cửa.

Mấy tu sĩ vội vàng theo sau, thật sự không dám ở lại lâu, sợ không cẩn thận mắc phải tội danh kì quái nào đó, bản thân họ không có 1000 vạn linh thạch để trả đâu.


Trang 61# 2


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất