Chương 125: Buổi ra mắt bắt đầu
Trương Minh Hiên cười nói với ống kính trước mặt: "Chào mừng mọi người đến tham quan lễ ra mắt của Thiện Nữ U Hồn, đây là nơi tiếp nhận các bộ phim điện ảnh và truyền hình, ở đây sẽ chiếu bộ phim điện ảnh Thiện Nữ U Hồn đầu tiên cho mọi người xem, xin mọi người chờ đón!''
Trước điện thoại di động, có người nhìn tòa nhà kia rất quen mắt, đây không phải tòa nhà mới bên cạnh thư điếm ư? Rất gần! Đi xem thử. Có không ít người ra khỏi nhà, bắt đầu đi sang nơi này.
Trương Minh Hiên cười tươi nói: "Mọi người xem, có người đến kia, sẽ là ai đây?''
Chỉ thấy ba con ngựa cao lớn đi từ trong bóng tối ra, người phía trên mặc y phục lòe loẹt, đúng là ba người Trình gia.
Ba người xuống ngựa đi tới thảm đỏ trước mặt, ngạc nhiên nhìn nhau một cái, không hiểu nổi đang xảy ra chuyện gì? Trương Minh Hiên dùng mắt ra hiệu với một tiểu quỷ bên cạnh, lập tức có một tiểu quỷ tiến lên chỉ cho ba người, cũng nhỏ giọng nói: "Mời sang đây chụp ảnh!''
Ba người sôi nổi một lượt, ngẩng đầu ưỡn ngực bước lên thảm đỏ, đi tới bên cạnh Trương Minh Hiên.
Trương Minh Hiên cười tươi trước ống kính: "Có khả năng các vị không biết, ba vị này chính là con trai của Trình đại tướng quân dũng mãnh đương triều, cũng là nhân vật trong bộ phim điện ảnh, hơn nữa còn là nhân vật chính.''
Sau đó chuyển ống kính về phía ba người Trình gia rồi nói: "Trước hàng nghìn khán giả sau màn hình di động, ba vị có muốn nói gì không?''
Trình Xử Mặc cười ngượng: "Không có!''
Trình Xử Lượng kêu lên: "Ta có, ta muốn nói! Nhất định mọi người phải chú ý bên trong rượu có. . .''
Trương Minh Hiên lập tức chen ngang màn hình rồi lại cười nói: "Được rồi, không cần nói thêm gì nữa. Nhìn qua bọn họ cũng rất xúc động, không thể nói gì được.''
Trình Xử Bật ở bên cạnh co rút khóe miệng, hắn có chuyện muốn nói đó!
Hai mắt Trương Minh Hiên sáng lên rồi nói: "Lại có người tới, mau nhìn xem là ai?''
Trương Tuấn ra trước cửa rồi lại trực tiếp đi vào, thảm đỏ hay bản thân hắn cần làm gì, tác dụng ra sao hắn đều biết rõ.
Trương Minh Hiên cười nói: "Vị này cũng là nhân vật chính, trong kịch bản đóng vai thư sinh Ninh Thái Thần, Trương Tuấn ngươi có gì muốn nói không?''
Trương Tuấn nghiêm mặt nói với màn hình: "Ta cho rằng người và quỷ có thể yêu nhau, rất vĩ đại, là tình yêu có thể vượt qua ranh giới âm dương.''
Sau khi quay phim, Trương Tuấn cũng phát hiện ra thì ra bên trong nhà lớn đều là quỷ, cũng dọa hắn sợ không ít, nhưng sau một thời gian thường ở chung, hắn phát hiện quỷ cũng không đáng sợ như vậy!
Trước màn hình di động có một đám người xem mà mơ hồ, tình yêu giữa người và quỷ ư? Khẩu vị nặng đến thế ư?
Trong một căn phòng nhỏ, có một người trẻ tuổi nằm trên giường nhìn di động trước mặt, buồn cười nói: "Người và quỷ yêu nhau? Yêu thế nào đây? Toàn nói bậy!''
Trương Minh Hiên cười nói: "Trương công tử, mời vào trong ngồi trước!''
Trương Tuấn gật đầu rồi lập tức vào trong nhà.
Ba người Trình gia cũng vui vẻ đi vào trong, Trương Minh Hiên vội vàng kêu lên: "Các ngươi đi đâu vậy?''
Trình Xử Bật nghi ngờ nói: "Vào trong!''
Trương Minh Hiên ra hiệu chuyển ống kính đi rồi nhỏ giọng nói: "Các ngươi vào rồi vậy ta làm sao bây giờ? Gặp người không quen thì làm sao hả?''
Trình Xử Mặc hiểu ra, gật đầu nói: "Như vậy đi! Ta ở đây giúp Trương công tử.''
Trình Xử Lượng cười hì hì nói: "Bọn ta vào trong trước đây.''
Một lát sau lại có một chiếc xe ngựa xuất hiện, một ông lão từ trong bước ra.
Trương Minh Hiên cười tươi nói: "Đoán rằng mọi người không biết! Đây chính là một người rất nổi tiếng, Trình công tử mau đến đây giới thiệu đôi lời đi nào.''
Trình Xử Mặc cười nói: "Vị này là rường cột nước nhà, so với phụ thân ta chỉ kém một chút mà thôi, Đỗ Như Hối, Đỗ Thừa tướng.''
Hai mắt Trương Minh Hiên sáng lên, vui mừng nói: "Hóa ra là Đỗ Thừa tướng ư!''
Sau đó bước lên phía trước nghênh đón, đỡ lấy cánh tay của Đỗ Như Hối rồi nói: "Đỗ Thừa tướng hạ cố đến chơi, thật sự vẻ vang cho kẻ hèn này!''
Đỗ Như Hối cười nói: "Đừng nói như vậy, bây giờ là vẻ vang với kẻ hèn, nhưng sau này ngươi sẽ không thể nói thế nữa.''
Đỗ Như Hối quan sát Trình Xử Mặc rồi nói: "Tiểu tử Trình gia này! Ta sẽ nói chuyện với phụ thân của ngươi, xem xem ta kém ông ta chỗ nào?''
Trình Xử Mặc ha ha nói: "Đỗ bá phụ, đừng nhỏ mọn như vậy mà! Chỉ là nói đùa một chút thôi.''
Đỗ Như Hối bật cười tiến vào trong, mã phu cũng đã đánh xe ngựa vào.
Trương Minh Hiên ôm quyền nói: "Đỗ công tử.''
Đỗ Hà lắc đầu nói: "Trương huynh thật là! Chuyện lớn như vậy lại không nói cho ta biết.''
Trương Minh Hiên cười ngượng nói: "Không phải huynh rất bận ư?''
Đỗ Hà liếc nhìn Trình Xử Mặc một cái rồi nói: "Chẳng lẽ bọn họ thì. . .''
Sửng sốt một chút, thấy buồn cười nói: "Hình như bọn họ không bận, cũng rất lâu rồi chưa đến thư viện.''
Trình Xử Mặc ngẩng đầu ưỡn ngực khinh thường nói: "Chúng ta ở đây làm chuyện lớn, sao có thể lãng phí thời gian quý giá với nơi nhàm chán như thư viện chứ?''
Đỗ Hà cười như không cười nói: "Khoảng hai ngày nữa sẽ tiến hành khảo sát.'' Trình Xử Mặc bỗng sửng sốt.
Đỗ Hà cười rồi tiến vào trong, Trương Minh Hiên an ủi nói: "Không sao đâu, nếu không làm được thì không phải còn chép bài được ư?''
Hai mắt Trình Xử Mặc sáng lên, đúng vậy, có thể mà!
Lại có một chiếc xe ngựa xuất hiện, Trương Minh Hiên hỏi: "Lần này là ai đây?''
"Xe ngựa chắc là của Phòng bá bá? Cũng là một tai to mặt lớn, thế nhưng vẫn kém lão già nhà ta một chút.''
"Còn đang phát sóng trực tiếp đấy! Gọi Trình tướng quân là lão già được không?''
Trình Xử Mặc lập tức che miệng lại, ngại ngùng nói: "Quên mất.''
Xe ngựa như thủy triều, một đám quan lớn có địa vị đến, người xem trước màn hình di động không kịp nhìn, nói thẳng ra là rất lợi hại! Trong lòng rối loạn, cả đời cũng chưa từng gặp qua nhiều nhân vật lớn vậy! Rốt cuộc Trương công tử là thần thánh phương nào, Thiện Nữ U Hồn là cái gì?
Ba con ngựa lớn kéo một chiếc xe ngựa từ đằng xa tới, Trương Minh Hiên nghi ngờ hỏi: "Sao trông xe ngựa này quen mắt thế nhỉ?''
Trình Xử Mặc: "Sao lại không quen được? Đây là xe nhà ta!''
Trong lúc họ đang nói chuyện, chỉ thấy một đại hán nhảy từ trong xe ngựa xuống, đưa tay cười vui vẻ ra đón vị phu nhân xinh đẹp.
Trình Giảo Kim nhìn thảm đỏ trước mặt cười hề hề nói: "Chơi vui vậy ư?''
Thị nữ hai bên cũng hành lễ nói: "Lão gia, phu nhân!''
Trình phu nhân mỉm cười nói: "Hóa ra các ngươi đều ở đây! Ta còn tưởng mấy người các ngươi đã bị ba tên tiểu tử thối kia lừa bán đi mất! Khiến ta đi tìm một lượt.''
Đám thị nữ đồng thanh nói: "Đa tạ phu nhân quan tâm.''
Hai người bước lên thảm đỏ, Trương Minh Hiên chào đón nói: "Chào Trình tướng quân, Trình phu nhân.''
Trình Giảo Kim tiến lên mỉm cười vỗ vai Trương Minh Hiên nói: "Nghe nói tiểu tử nhà ngươi kéo tên tiểu tử thối kia quay phim điện ảnh gì đó, ngay cả trường học cũng không thèm đến hả?''
Trương Minh Hiên bị đau nhe răng trợn mắt, tỏ vẻ mơ màng nói: "Bọn họ phải đến trường ư? Ta không biết!''
Trước màn hình di động, người xem cười to nói: "Tiểu tử thối? Quan lớn cũng gọi con trai của họ như thế ư? Giống như chúng ta vậy!''
Bỗng nhiên cảm thấy vị quan lớn đó thân thiết hơn nhiều.
Trình Giảo Kim nhếch miệng cười nói: "Ta mặc kệ ngươi có biết hay không, lát nữa để ta xem xem cái phim điện đáng vứt đi này của ngươi là gì, nếu không vừa lòng, đừng trách lão Trình ta trở mặt đó!''
Trương Minh Hiên cười ngượng nói: "Nhất định sẽ khiến hai vị hài lòng, mời vào bên trong!''
Trình Giảo Kim và Trình phu nhân đi vào trong, Trương Minh Hiên mới lạicười nói: "Trình tướng quân. . . Đúng là uy vũ phi phàm!''
Trình Xử Mặc ở bên cười ha ha, xem truyện cười. . .
Trương Minh Hiên tò mò hỏi: "Trình tướng quân trừng phạt người khác thế nào? Đánh vài cái ư?''
Người xem trước màn hình di động cũng nhìn sang Trình Xử Mặc với vẻ tò mò.
Trình Xử Mặc cười nói: "Lão già này à! Bình thường ông ấy không đánh người.''
Trương Minh Hiên thở phào một chút: "Vậy thì tốt rồi, tốt rồi, đều là người văn minh.''
Trình Xử Mặc cười xấu xa nói: "Bởi vì người bình thường không thể chịu được quyền cước của ông ấy, nên ông thích treo người ta lên tường thành.''
Trương Minh Hiên im lặng không nói gì, người văn minh ư? Là hắn suy nghĩ nhiều rồi, lão gia nhà họ Trình không phải là người văn minh.
Người xem trước màn hình di động cũng cười ha ha một trận, người trẻ tuổi trong phòng nhỏ buồn cười nói: "Thế này thì càng hy vọng Thiện Nữ U Hồn sẽ chẳng ra gì.''
Không ít người âm thầm cầu nguyện trong lòng: Thiện Nữ U Hồn không ra gì cả! Đừng có mà khiến cho Trình tướng quân hài lòng!
Trang 64# 1