Tây Du Chi Đại Giải Trí Gia

Chương 130: Người hâm mộ

Chương 130: Người hâm mộ




“Cái gì?” Ngồi hóng máttrong chiếc đình ở đại trạch, Trương Minh Hiên khó tin nhìn Vương Tìnhđang đứng trước mặt mình, nói: “Ngươi nói có người tới quấy rối, lại còn là một hòa thượng?”

Vương Tình cung kính nói: “Đúng vậy thưa thiếu gia!”

Trương Minh Hiên xắn tay áo, phẫn nộ nói: “Gan chó của hắn cũng lớn thật, dám tới địa bàn của ta gây chuyện, ngày hôm qua không xem phát sóng trực tiếp à?” Hắn nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.

Đi không được bao xa, Trương Minh Hiên dừng bước, quay đầu nhìn Vương Tìnhở phía sau, do dự nói: “Ngươi nói hắn có thể là tu sĩ hay không?”

Vương Tình cúi đầu cung kính đáp: “Có lẽ vậy!”

Thế ư! Trương Minh Hiên thoáng do dự, thầm nói: “Tu sĩ cũng không thể xem phim mà không trả tiền!” Hắn tiếp tục đi về phía trước.

Trương Minh Hiên được quỷ hầu dẫn đến trước một gian phòng, hắn phất tay bảo quỷ hầu lui ra, treo một nụ cười lên mặt rồi đẩy cửa đi vào. Vừa vào trong, Trương Minh Hiên lập tức bị một trận cười vui vẻ bao lấy, thì ra trên màn ảnh đang chiếu đến cảnh Ninh Thải Thần cáo trạng chuyện xui xẻo ở nha môn, khán giả cười đến hết sức là vui vẻ.

Trương Minh Hiên đẩy thần lực vào đôi mắt, quét một vòng liền phát hiện một cái đầu trọc sáng bóng trong bóng tối.

Trương Minh Hiên mỉm cười đi qua, ngồi cạnh Huyền Trang, nói: “Thì ra là đại sư!”

Huyền Trang niệm một tiếng Phật hiệu: “A di đà Phật, gặp qua thí chủ!”

Trương Minh Hiên nhỏ giọng oán trách: “Đại sư làm việc này thật sự là không được hay cho lắm!”

“Bần tăng không có những thứ như vàng bạc gì đó.”

Trương Minh Hiên bĩu môi khinh thường nói: “Hiện tại chùa miếu nhà ai không cóngàn mẫu ruộng tốt, muôn vàn tín đồ, tiền nhang đèn thu vào mỗi ngày nhiều vô số kể, Phật Tổ cũng toàn khoác kim mang bạc, ngươi nói với ta ngươi không có tiền, định lừa ai vậy?”

Huyền Trang ngơ ngác nhìn Trương Minh Hiên nói: “Chùa miếuở đâumà lại này? Sao ta không biết?”

“Tất cả chùa miếu đều như vậy!”

“Có lẽ thí chủ có chút hiểu lầm về nhà Phật của chúng ta rồi!”

“Không hề hiểu lầm!”

“A di đà Phật…”

Huyền Trang ngẩng đầu nhìn màn ảnh nói: “Thí chủ là tín đồ Đạo giáo sao?”

“Sao ngươi nói vậy?”

“Yến Xích Hà dùng Đạo pháp đuổi ma, miệng niệm Đạo hào, trừ ma dùng Đạo Đức Kinh! MàĐạo bảo vệ nhân gian càng thêmphi phàm!”

Trương Minh Hiên suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc nói: “Chỉ là ta khá là ngưỡng mộ Đạo giáo.”

“Bần tăng đã hiểu!”

Huyền Trang đứng lên nói: “Tiểu tăng cáo từ.”

Không chờ Trương Minh Hiên trả lời hắn đã cúi đầu rời đi, toàn bộ người trong phòng đều làm như không thấy, chỉ cười ha hả nhìn lên màn hình.

Trương Minh Hiên bĩu môi nói: “Hắn là ai chứ! Không mua vé mà còn nói như kiểu bản thân đúng lý hợp tình lắm.”

Trương Minh Hiên lại ngồi một hồi, sau đó đứng dậy rời đi. Mới vừa ra khỏi rạp chiếu phim, hắn liền thấy một đám người đang đứng ngoài thư điếm. Bọn họ vây cứng bên ngoài thư điếm, chỉ chỉ trỏ trỏ, tò mò nhìn bên trong.

Trương Minh Hiên đi vào thư điếm, chỉ thấy giữa các kệ sách có không ít người đang đứng, nhưng bọn họ lại không hề có ý đọc sách,mà là cứ nhìn về phía Trương Tuấn chằm chằm.

Trương Tuấn thấy Trương Minh Hiên đi vào thì liền vội vàng vẫy tay.

Trương Minh Hiên đi qua, cười nói: “Làm sao vậy? Trông ngươi có vẻ không thoải mái lắm!”

Trương Tuấn đau khổ nói: “Ta đã sớm nói ta không muốn diễn, ngươi một hai bắt ta phải diễn, hiện tại thì hay rồi!”

Trương Tuấn quét mắt nhìnđám người đứng bên ngoài và đứng giữa các kệ sách một vòngrồi nói: “Hiện tại bọn họ đều tới để xem ta, ta thấy rất là khó chịu!”

Trương Minh Hiên tỏ vẻ không sao cả nói: “Cũng đâu có gì? Ngươi cũng không mấtmiếng thịt nào cả.”

Trương Tuấn nhìn vẻ mặt không thèm để ý của Trương Minh Hiên, bất lực ngồi xuống ghế, quan tâm tới cảm giác của hắn một chút cũng không được sao?

Trương Minh Hiên an ủi: “Được rồi, được rồi! Chờ bọn họ chánlàđược, chịu đựng một chút!”

“Yến Xích Hà!” Không biết bên ngoài có ai kinh ngạc hô lên một tiếng.

Người bên ngoài thư điếmđột nhiên biến mất tăm, mà tất cả những người bên trong thư điếm cũng đều chạy đi mất.

Trương Minh Hiên kinh ngạc nói: “Ba người bọn họ tới để làm gì?”

Trương Tuấn há miệng, lẩm bẩm: “Chẳng phải nói ta mới là vai chính sao?”

Trương Minh Hiên buồn cười nhìn Trương Tuấn nói: “Vừa mới bảo bọn họphiền, hiện tại bọn họ chạy mấtthì lòng ngươi lại không thoải mái?”

Trương Tuấn nghiêm giọng nói: “Không có!” Nhưng vẻ mặt mất hứng của hắn thì ai cũng có thể nhìn ra.

Trương Minh Hiên cười ha hả xoay người đi ra ngoài, Trương Tuấn do dự một chút rồi cũng đi theo.

Trên con đường cáibên ngoàithư điếm, Trình Xử Bật đứng giữa đám người vui vẻcười ha ha, vẻ mặt thỏa thuê đắc chí.

Trình Xử Mặc vàTrình Xử Lượng đứng bên ngoài đám người mà khóc không ra nước mắt, bọn họ cũng có diễn mà! Nhìn Trình Xử Bật cười to, cả hai đềukhông cam lòngbuồn bực.

“Yến đại hiệp, ngươi có còn chuyện xưa nàođể kể cho chúng ta nghekhông?” Phía trước, một người trẻ tuổi mang khuôn mặt đầy nhiệt huyết nhìn Trình Xử Bật.

“Đúng vậy! Đúng vậy! Kể chuyện xưadiệt gian trừ ác của ngài đi.”

Ớ…Trong nháy mắt tiếng cười của Trình Xử Bậtbị nghẹnđứng ở trong cổ, chuyện xưa gì đó làm sao hắn biết được?

Trình Xử Mặc, Trình Xử Lượng tức khắc vui sướng khi người gặp họa.

Một tiểu hài tửhơn mười tuổi đột nhiên quỳ gối trước mặtTrình Xử Bật, dùng ánh mắt nóng rực chờ mong nhìn Trình Xử Bật, nói: “Yến đại hiệp, ta muốn bái ngài làm thầy, học ngài trảm yêu trừ ma.”

Trình Xử Bật bế hắn lên, lúng túng cười nói: “Bái sư gì đó về sau lại nói.”

“Yến đại hiệp, kiếm của ngài đâu?”

“Yến đại hiệp, kiếm của ngài tên gọi là gì vậy!”

“Yến đại hiệp, ngài là đệ tử môn phái nào vậy!”

“Yến đại hiệp, ngài thuộc Thục Sơn sao?”

“Yến đại hiệp…”

“Yến đại hiệp…”

“Yến đại hiệp…” Vô số tiếng gọi vang lên không ngừng ở bên tai hắn.

Trình Xử Bậtnhìn mấy ánh mặt nóng rực gần bên, nhữngđôi mắt nhiệt huyết ấykhiến cho hắncảm thấy hoa mắtchóng mặt, rồi lạivô cùng chột dạ, hắn nhìn về phía hai tên ca catỏ ý muốn cầu cứu. Trình Xử Mặc và Trình Xử Lượng huýt sáo, ngẩng đầu nhìn trời, thời tiết hôm nay thật đẹp!

Trương Minh Hiên tiến đếnhô lên: “Nhường đường, xin tất cả mọi người nhường đường, chúng ta còn có việc!”

Một người trẻ tuổi khó chịu nói: “Ngươi là ai chứ!”

Người bên cạnh lập tức che miệnghắnlại, liên tục khom lưng xin lỗi Trương Minh Hiên, nói: “Vương gia thứ tội, Vương gia thứ tội! Chúng ta sẽ tránh ra ngay!”

Hắn vội vàng kéo thanh niên kia chạy đi, người kia nghe đồng bọn của mình xưng hô như thế thì hai chân lập tứcnhũn ra.

Vương gia! Sắc mặt hắn trắng bệch,để mặccho đồng bọn lôi đi.

Đám người vây quanh cũng im lặng trongnháy mắt, rồi đột nhiên biến mất khỏi chỗ này, tản đi khắp nơi.

Trình Xử Bậtvỗ ngực nói: “Làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng bọn họ muốn ăn ta nữa chứ!”

Trương Tuấn ở bên cạnh cất tiếng nói: “Ta thấy ngươi rất hưởng thụ mà!”

Trình Xử Bậtcười ha ha đáp: “Cảm giác xác thực không tồi.”

Trương Minh Hiên tò mò hỏi: “Các ngươi tới đây làm gì?”

Trình Xử Bậtcười nói: “Còn không phải là vì quayThiện Nữ U Hồn nên chúng ta vẫn chưa xem được Tru Tiên sao! Chúng ta tới mua sách.”

Trương Minh Hiên nói: “Đi thôi! Đi thôi! Sau này ra cửa các ngươi cẩn thận một chút.”

Trình Xử Bậtcười ha ha nói: “Yên tâm, bọn họ không thể tổn thương đến ta.”

“Ta sợ ngươi vừa ra khỏi cửa làkhông trở về được, dù là một bước cũng khó mà đi.”

Trình Xử Bật cẩn trọng nói: “Không thể nào!”

Trương Minh Hiên tiếp lời: “Ngươi xem tình hìnhvừa rồi đi, tưởng tượng thử xem cảnh ngươi bị vây quanh ở trên đường cái như thế nào.”

Trình Xử Bậtnghĩ về cảnh tượng hắn bị đám đông chen chúc vây quanh ở giữa, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, theo bản năng rùng mìnhmột cái.

Hắn vội vàng đi về phíathư điếm, lại còn thúc giục hai ca ca: “Đi mau, mua xong sách chúng ta nhanh trở về!”


Trang 66# 2


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất