Chương 131: Kết thúc Tru Tiên
Chạng vạng tối, khi ảnh lâu đang lờ mờ trong sương khói, một lão giả có bộ râu dài bước tới, nếu như Trương Minh Hiên có mặt ở đây chắc chắn sẽ kêu lên rằng: "Phương Tinh Hiên!"
Phương Tinh Hiên đến trước quầy và nói: "Thiến. . . thiến nữ u hồn!"
Nữ tử ở trước quầy ngẩng đầu lên nói: "Xin ngài chờ một lát. . ."
Rồi kinh ngạc kêu lên: "Phương viện trưởng!" rồi im bặt, cúi đầu nhìn quầy hàng.
Phương Tinh Hiên cũng sững sờ, quan sát nữ tử trẻ tuổi một lúc rồi hỏi đầy do dự: "Thanh Hà?"
Rồi Phương Tinh Hiên vừa cười vừa nói: "Di Hồng Viện bị lưu manh đồ sát, ta tưởng là ngươi đã bị gặp nạn rồi!"
Thanh Hà nói khẽ nói: "Tiểu nữ may mắn còn sống sót."
Phương Tinh Hiên nhẹ gật đầu cười: "Như vậy là thì tốt, bây giờ ngươi đang treo biển kiếm cơm ở thanh lâu nào? Ta sẽ tới quan tâm đến chút việc buôn bán của ngươi."
Thanh Hà biến sắc nói: "Tiên sinh nói sai rồi, tiểu nữ tử đã rời khỏi chốn dơ bẩn đó rồi."
Phương Tinh Hiên nói một cách đầy tiếc nuối: "Như vậy thật sự đáng tiếc."
Thanh Hà cầm một chiếc thể bài đưa cho Phương Tinh Hiên nói: "Phương viện trưởng, thẻ bài của ngài đây, ngài vào đi."
Phương Tinh Hiên nhận lấy thẻ bài, cười rồi bước vào cửa.
Sau khi Phương Tinh Hiên đi khỏi, Tiếu Hồng khẽ hỏi: "Gặp người quen sao?"
Thanh Hà thở dài, nói đầy đau thương: "Việc làm ăn của chúng ta trước kia, đâu đâu cũng có người quen."
Mấy nữ tử trong quầy cũng lặng im không nói, âm thầm xót xa.
Phương Tinh Hiên ngồi vào chỗ, cảm thấy xung quanh có luồng gió lạnh thổi tới, vô cùng thoải mái.
Một lát sau, dòng người đông đúc thành hàng bước vào, mỗi người đều tìm chỗ cho mình, cười nói hỉ hả.
Một lát sau, đèn bị tắt, một hình chiếu xuất hiện, tiếng nhạc vang lên.
Phương Tinh Hiên cau mày nói: "Thô bỉ không chịu nổi! Loại ca từ như thế này sao có thể sánh với giai điệu đồng quê chứ? Không hề có âm luật!" Cố gắng nhịn tới lúc vào đến phần chính của phim, nội dung cốt chuyện được gợi mở, thì hỏa khí của hắn lại thoát hết ra ngoài.
Người giang hồ động một chút là chém giết, ông chủ tửu điếm không thật thà, điều khiến hắn không thể chịu được chính là những tình tiết hở hang, thân mật không ngừng xuất hiện trong phim, hắn xem tới mức hỏa khí trào dâng, đúng là làm nhục văn hóa.
Ninh Thải Thần là kẻ bị thư viện ruồng bỏ, Yến Xích Hà, Hạ Hầu Kiếm, ông chủ quán rượu chính là ba tên lưu manh, đơn giản. . . đơn giản. . . đơn giản xem mãi cũng không thể nói gì, chỉ có thế quát lên: "Diễn tuồng!" rồi tức giận bỏ ra ngoài.
Trong rạp chiếu phim, mọi người nhao nhao nói thầm thì: "Một người khó hiểu!" Rồi lại vui vẻ quay lại xem phim.
Phương Tinh Hiên quay lại thư viện của mình, càng cảm thất không ỏn, trong lòng trào dâng sự khó chịu, lấy giấy ra viết: "Hôm nay gặp thiến nữ, biết rằng hoang đường, hở hang mà không thấy hổ thẹn, giết người mà không không tanh lòng, lòng người ác độc, nhân loại tham lam. . . ta là thư sinh nho nhã, vì những nho sinh, tay cầm quyển trục, miệng đọc sách thánh hiền, trấn yêu quỷ, tất cả là để con cháu đời sau được học theo thánh nhân. Ninh Thải Thần chạy theo thiến nữ, chỉ là kẻ đã bị thư viện ruồng bỏ, nhân phẩm học thức đều không ra gì!"
Phương Tinh Hiên buông bút, thở hắt ra, trong lòng cảm thấy đỡ hơn nhiều!
Ngày hôm sau, Trương Minh Hiên cầm bản thảo đi ra ngoài, cũng không kịp ăn sáng, ngoài thư điếm cũng không thấy bóng dáng của Trương Tuấn.
Trương Minh Hiên men theo đường đi ra thư phường, rất nhanh! Cuối cùng cũng đã kết thúc, còn như lầm đầu mình đên thư điếm, còn ở chung với Thanh Nhã tỷ, nghĩ đi nghĩ lại, bỗng mỉm cười trong vô thức.
Trương Minh Hiên ngẩng đầu nhìn lên biển hiệu: Vân Khởi thư điếm, cuối cũng cũng quen biết ngươi.
Trương Minh Hiên cười ha ha rồi bước vào, ông chủ Ngô nhìn thấy ánh mắt sáng ngời đi từ trong quầy ra nói: "Trương công tử lại đích thân tới đât, thật sự là khách quý!"
Trương Minh Hiên đưa bản thảo trong tay cho ông chủ Ngô và nói: "Vẫn như cũ!"
Ông chủ Ngô cười ha ha: "Ta biết, ta biết!"
Ông chủ Ngô nhận lấy bản thảo xong thì đi vào phòng, một lát sau ông chủ Ngô lại mang một bình trà ra, cười ha ha để lên bàn, rồi pha cho Trương Minh Hiên một bình trà.
Trương Minh Hiên ngồi trên ghế nói: "Bàn trà này ngươi làm từ bao giờ thế? Ta nhớ trước kia không hề có!"
Ông chủ Ngô cười nói: "Vừa mới đặt làm xong."
Trương Minh Hiên gật đầu cười nói: "Rất đẹp, rất đẹp!"
Ông chủ Ngô cười nói: "Trương công tử, sao lại có thời gian tới chỗ của ta? Không phải hiện giờ đều giao hết cho Trương Tuấn công tử sao?"
Trương Minh Hiên nói: "Tru Tiên do ta bắt đầu thì cũng phải là do ta kết thúc, để hoàn thành nó!"
Ông chủ Ngô lo lắng trong lòng, gượng cười: "Đã ra trọn bộ rồi sao?"
"Đúng vậy, đã không còn ít nữa!"
Ông chủ Ngô ngồi nhìn Trương Minh Hiên ở trước mặt nói: "Đúng vậy! Trước đây khi ngươi tìm đến ta in sách, ta còn cảm thấy không muốn làm. Ha ha. . ." Nói xong ông chủ Ngô bật cười.
Trương Minh Hiên cũng cười nói: "Đã khiến ông chủ Ngô phải thua thiệt rồi!"
Ông chủ Ngô từ từ nói: "Bây giờ nó đã hoàn thành, lại cảm thấy không đành lòng."
"Sau khi hoàn thành lại phải nhờ ông chủ Ngô rồi!"
Ông chủ Ngô lấy lại tinh thần, nói với Trương Minh Hiên: "Như vậy là có ý gì? Lại có sách mới sao?"
Trương Minh Hiên lắc đầu cười nói: "Làm sao nhanh như vậy được? Hãy in trọn bộ giúp ta."
Ông chủ Ngô cười nói: "Có thể! Biết người có sách mới đột nhiên trong lòng cảm thấy vui vẻ hơn nhiều." Hai người vừa nói vừa cười. Từ từ thưởng thức trà.
Một lát sau, có mấy người mang chồng sách đi vào.
Trương Minh Hiên liền đứng dậy: "Ông chủ Ngô, vậy xin cáo từ."
Ông chủ Ngô đứng dậy cười nói: "Vẫn phải giao hàng mà!"
Trương Minh Hiên cười nói: "Đương nhiên là vậy."
Ông chủ Ngô lắc đầu cười nói: "Vì giao sách cho ngài, ta đã phải mua một xe ngựa chuyên dụng."
Trương Minh Hiên cười nói: "Như vậy nói rõ là ngươi biết cách kiếm tiền."
Trương Minh Hiên ngồi lên xe ngựa, nói với ông chủ Ngô: "Cáo từ!"
Ông chủ Ngô ôm quyền cười nói: "Có sách mới thì đừng quên lão hủ! Ngài đã từng nói là nghĩ tới ta trước."
Trương Minh Hiên cười nói: "Chắc chắn rồi."
Xa phu quất roi, hai con ngựa hí vang rồi chạy.
Ông chủ Ngô trở lại thư điếm, có một người đi ra từ hậu viện,đưa cho ông chủ Ngô một bản Tru Tiên mới toanh.
Ông chủ Ngô mân mê trang bìa quen thuộc thở dài: "Tru Tiên, tạm biệt."
Ngồi trong quầy, lật từng trang sách hết sức chậm rãi, từ từ thưởng thức, có thể kéo dài hơn một lát!
Trương Minh Hiên ngồi trong xe người bước xuống đi vào thư điếm, Trương Tuấn đã đứng chờ ở cửa tiệm sách.
Hai đại hán chuyển sách vào phòng ngay lập tức, nói với Trương Minh Hiên: "Trương công tử, chúng ta xin cáo từ."
Trương Minh Hiên cười: "Làm phiền các người rồi!"
"Không phiền! Không phiền!"
Sau khi hai người đi khỏi, người đang trông ngóng bên ngoài tràn vào, cười nói muốn lấy Tru Tiên.
Trương Minh Hiên dưới con mắt đầy khó tin của Trương Tuấn nhún vai cười đi ra ngoài.
Trương Minh Hiên sắp xếp lại thư điếm, duỗi thẳng lưng lầm bầm nói: "Như vậy là tốt nhất."
Trong phòng bỗng có tiếng gọi: "Ninh Thải Thần, đưa Tru Tiên cho ta."
"Ninh Thải Thần, nhanh ra bán sách!"
"Tru Tiên!"
"Tru Tiên!"
"Ninh Thải Thần ngươi nhanh lên đi!"
Trương Tuấn tức giận gào lên: "Ta tên là Trương Tuấn, không phải Ninh Thải Thần."
"Ninh Thải Thần, ngươi nhanh lên đi!"
. . .
Trương Minh Hiền cười, đi về phía rạp chiếu phim,bên ngoài dòng người vẫn như nước thủy triều dâng vậy!
Trang 67# 1