Chương 151: Điện Thoại Lên Trời
Bên ngoài Lý Thanh Tuyền vẫn không ngừng nhấn vào màn hình điện thoại, Trương Minh Hiên đi tới nhìn nhìn, đen mặt lại nói: "Ngươi vẫn chưa chơi chán à”
Lý Thanh Tuyền không thèm ngẩng đầu lên, đáp lại: "Chưa đâu!"
Nàng đắc ý nói: "Đây là lần thứ hai ta chơi rồi, vua cương thi cũng bị ta đánh chết luôn, lợi hại chưa!"
Trương Minh Hiên đáp lại: "Được, ngươi lợi hại!"
Hắn đảo mắt nhìn quanh một vòng hỏi: "Thanh Nhã tỷ đâu?"
"Đến Hoàng cung rồi."
Trương Minh Hiên nghi ngờ hỏi: "Đến Hoàng cung làm gì?"
"Chẳng làm gì hết! Hoàng hậu tìm tỷ ấy nói chuyện phiếm không được hả?"
Trương Minh Hiên gật đầu nói: "Được! Có gì mà không được!"
Sau đó hắn chớp chớp mắt nói: "Đừng cày game nữa, chúng ta đi quay phim truyền hình đi!"
Lý Thanh Tuyền nhấn vào nút tạm dừng, ngẩng đầu lên tò mò hỏi: "Phim truyền hình là cái gì?"
Trương Minh Hiên giải thích: "Là phim còn dài hơn phim điện ảnh."
Vẻ mặt Lý Thanh Tuyền kích động nói: "Để ta! Để ta! Ngươi đã hứa để ta quay phim rồi"
Trương Minh Hiên do dự một hồi cười mỉa nói: "Cái này, ngươi vẫn nhỏ quá. . ."
Lý Thanh Tuyền lập tức giận dữ hét lên: "Trương Minh Hiên!"
Vẻ mặt Trương Minh Hiên thoắt biến, nhanh chân chạy ra ngoài, bóng dáng Lý Thanh Tuyền nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Trương Minh Hiên, siết chặt quả đấm hung dữ nhìn hắn.
Trương Minh Hiên vừa lui về phía sau vừa cười xòa nói: "Cái đó, có chuyện gì cứ từ từ nói."
Lý Thanh Tuyền trợn mắt: "Nói, có cho ta quay phim truyền hình không?"
Trương Minh Hiên gật đầu răm rắp đáp: "Quay! Quay luôn."
Lúc này Lý Thanh Tuyền mới hài lòng gật đầu, sau đó uy hiếp nói: "Nhớ lấy lời ngươi."
Trương Minh Hiên dương dương đắc ý nhìn Lý Thanh Tuyền, đầu đau âm ỷ, Linh Nhi mười hai mười ba tuổi ngươi có tưởng tượng được không?
Lúc này điện thoại trong ngực Trương Minh Hiên vang lên tít tít, Trương Minh Hiên lôi điện thoại ra, mở khoá màn hình, chỉ thấy có hình đại diện là cái cây già đang không ngừng nhấp nháy.
Trương Minh Hiên nhấn một cái, hình ảnh của Dung Mỗ xuất hiện trên màn hình, cung kính nói: "Thiếu gia, mời ngài đến đại trạch, có một người đang tìm ngài."
Trương Minh Hiên nghi ngờ hỏi: "Ai tìm ta?"
Dung Mỗ sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn một cái, một tiếng cười ha hả vang lên bên cạnh: "Người bạn nhỏ, ta ở đây đợi ngươi."
Thần sắc Trương Minh Hiên khẽ động, giọng nói này là của cái tên ôm cây đợi thỏ Viên Thủ Thành kia.
Trương Minh Hiên cười tươi nói: "Hoá ra là Viên đại nhân! Ngài chờ một lát, ta lập tức đến đó."
Trương Minh Hiên cúp điện thoại, gương mặt ủ rũ lẩm bẩm: "Sao tên đó lại tới chứ?"
Lý Thanh Tuyền tò mò hỏi: "Ai?"
Trương Minh Hiên đáp: "Một người không dễ chọc vào."
Hắn chạy về phòng lấy bản thảo rồiđi ra ngoài.
Vẻ mặt Lý Thanh Tuyền khẽ thay đổi, thi triển pháp thuật ẩn thân lặng lẽ đi theo.
Trương Minh Hiên vào trong đại trạch, chỉ thấy Viên Thủ Thành đang ngồi giữa chòi nghỉ mát, bưng một ly trà nóng từ từ thưởng thức.
Trương Minh Hiên tiến lên, vẻ mặt tươi cười nói: "Viên đại nhân đến cũng không báo trước một tiếng, để ta trải thảm tiếp đón!"
Viên Thủ Thành đặt tách trà lên bàn nói: "Hoan nghênh thì không cần, giúp ta làm mấy cái điện thoại là được."
Trương Minh Hiên gật đầu liên tục nói: "Không thành vấn đề, ngài muốn làm mấy cái?"
Viên Thiên Cương khẽ mỉm cười, khẽ phất tay, một đống điện thoại thuỷ tinh dầy đặc hiện lên giữa không trung, chiếm hết cả viện, phản xạ tia sáng chói mắt dưới ánh mặt trời.
Viên Thủ Thành nhướn mày một cái, nhìn ra ngoài cửa.
Bên ngoài đại trạch, Lý Thanh Tuyền đột ngột nhảy ra từ không trung, bước chân lảo đảo liên tục lui về phía sau mấy bước, sắc mặt tái nhợt ấp úng nói: "Thật là đáng sợ!"
Trương Minh Hiên không hề biết những điều này, vẻ mặt đau khổ nhìn đống điện thoại chằng chịt trên không, thế này thì phải làm đến khi nào đây!
Viên Thủ Thành quay đầu cười nói: "Trận pháp bên trong đều đã khắc xong rồi, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng thôi."
Trương Minh Hiên thở phào một hơi: "Vậy thì tốt."
Trương Minh Hiên vung tay lên, một điểm sáng lấp lánh thần kì tản ra, lần lượt chui vào trong từng chiếc điện thoại.
Khi mấy điểm sáng lẻ tẻ bay trở về sau lưng Trương Minh Hiên, Viên Thủ Thành vươn tay ra, tất cả điện thoại đều thu nhỏ lại như ánh huỳnh quang bay về trong tay ông, bàn tay bóp một cái toàn bộ điện thoại đều nằm trong tay.
Sau đó nói với Trương Minh Hiên: "Hẹn gặp lại!" Bóng người trở nên mờ nhạt rồi biến mất không thấy.
Trương Minh Hiên ngây người nói: "Cứ như vậy mà đi sao?"
Hắn giậm chân quát: "Tiền của mình thì sao? Chưa trả tiền đã chạy rồi?"
Nhìn sức mạnh tín ngưỡng yếu ớt xung quanh máy chủ thức hải, trong lòng hắn trào dâng cảm giác chua xót.
Trương Minh Hiên ngồi xuống ghế bằng đá, miệng vẫn đang lẩm bẩm chửi mắng.
Chỉ chốc lát, âm thanh tít tít tít truyền tới dồn dập, Trương Minh Hiên lôi điện thoại ra xem, chỉ thấy ảnh đại diện của Trương Tuấn đang nhấp nháy, Trương Minh Hiên mở hình đại diện ra.
Trương Tuấn: Ta tới lấy bản thảo, gõ cửa sao không có ai đáp?
Trong lòng Trương Minh Hiên khẽ động đậy, hình như quên béng mất tên kia! Chớp mắt một cái, bắt đầu nhập kí tự.
Trương Minh Hiên: [kinh ngạc] Ta có bảo ngươi đi lấy bản thảo sao? Ta đã đưa đến tiệm sách cho ngươi rồi mà!
Yên lặng một hồi, tin nhắn của Trương Tuấn lại đến, là một đoạn tin nhắn thoại.
Trương Minh Hiên mở tin thoại, tiếng gào phẫn nộ của Trương Tuấn lập tức phát ra: Huynh quên mất ta rồi phải không? Huynh có biết ta chạy đi chạy lại đến tiệm sách mất bao lâu không hả?
Trương Minh Hiên lập tức để điện thoại cách xa mình một khoảng, lẩm bẩm: "Cổ họng lớn thật."
Phát xong tin nhắn thoại, Trương Minh Hiên cầm điện thoại lên tiếp tục gõ chữ: "Ta đưa bản thảo cho Vương Tình rồi!"
Tin thoại của Trương Tuấn [giọng vui mừng]: "Phải nói sớm chứ! Cảm ơn ông chủ nhiều, ta đi lấy ngay đây."
Trương Minh Hiên tắt điện thoại đi, đắc ý nói: "Nhóc con, tưởng ta không trị được sao."
Hắn vẫy tay gọi một thị nữ ở đằng xa, thị nữ lập tức bay tới, cung kính hành lễ với Trương Minh Hiên nói: "Thiếu gia, ngài có gì sai bảo?"
Trương Minh Hiên đưa bản thảo trong tay cho nàng: "Giao cái này cho Vương Tình, bảo nàng ấy đưa cho Trương Tuấn."
Thị nữ đáp lại: "Vâng, thiếu gia!" hai tay nàng vươn ra nhận thấy bản thảo từ trong tay Trương Minh Hiên, xoay người bay ra ngoài.
Mà giờ khắc này trong Thiên đình, Ngọc đế ngồi ở nơi cao, sau lưng có thần luân chiếu rọi, toả ra uy áp vô tận cùng đáng sợ, hai hàng quan tiên thần tướng đứng cung kính ở phía dưới.
Giọng nói uy nghiêm của Ngọc đế vang vọng khắp cung điện Lăng Tiêu: "Thái Bạch Kim Tinh!"
Một thần tiên mang bộ râu trắng dáng vẻ như ông lão bước ra cung kính nói: "Có thần!"
Ngọc đế búng ngón tay, những điểm sáng lã chã rơi xuống trước mặt Thái Bạch Kim Tinh.
Ngọc đế nói: "Phát cái này, mỗi một vị thần tiên một chiếc."
Thái Bạch Kim Tinh hơi kinh ngạc, cung kính đáp: "Dạ!" lòng bàn tay ông xuất hiện một động đen, mấy điểm sáng lập tức bị hút vào trong động.
Ngọc đế gật đầu nói: "Bãi triều!"
Tiên quan thần tướng cùng nhau cúi người nói: "Cung tiễn Ngọc đế!"
Dưới sự cung tiễn của chúng thần, bóng dáng của Ngọc đế trở nên mờ nhạt rồi biến mất.
Sau khi Ngọc đế đi, Na Tra mặc chiến bào hoa sen hiếu kỳ chạy đến cạnh Thái Bạch Kim Tinh hỏi: "Ngọc đế cho ông cái gì vậy?"
Những người khác cũng đều tò mò nhìn Thái Bạch Kim Tinh.
Thái Bạch Kim Tinh cười ha hả nói: "Mỗi một người đều có."
Búng ngón tay một cái, chuỗi điểm sáng kia liên tiếp bay ra, rơi xuống trước mặt đám tiên gia, hóa là một chiếc điện thoại hình vuông trong suốt.
Trang 77# 1