Chương 150: Trò chơi nhỏ
Trương Minh Hiên cười lẩm bẩm: "Còn cần tiền nữa à! Quả thực cần phải kiếm tiền."
Đúng giờ đi vào, âm nhạc quen thuộc vang lên, một khối mộ bia đứng vững trên bãi tha ma, dưới ánh trăng tròn, một đám cương thi ngửa mặt lên trời thét dài.
Trương Minh Hiên thầm nói: "Hình tượng này có chút dọa người!"
Trong hoàng cung, Hoàng Hậu cũng bị hình ảnh âm trầm này làm kinh sợ một chút, lấy tay vỗ ngực tức giận nói: "Sao phải dọa người như vậy chứ hả!"
Khương Cẩm Tịch mộng bức nhìn chữ bắn ra, hỏi: "Tại sao còn cần tiền?"
Nghiên cứu một hồi, trong lòng khẽ động giống như từng thấy qua tuyển hạng sung tiền, rời khỏi khu trò chơi rồi mở ra, quả nhiên thấy được một cái tuyển hạng sung tiền vàng óng ở phía trên.
Khương Cẩm Tịch nhếch miệng nói: "Tham tiền!"
Điểm sung tiền một cái, chỉ thấy điện thoại di động chiếu xuống một màn sáng.
Khương Cẩm Tịch do dự một chút, xuất ra một khối hạ phẩm linh thạch phóng tới bên dưới màn sáng, linh thạch lập tức nát bấy hóa thành một luồng quang điểm bị thu vào chính giữa điện thoại dọc theo màn sáng.
Vị trí sung tiền lập tức được số một trăm thay thế, Khương Cẩm Tịch nghi ngờ nói: "Vậy đã thành công rồi sao?"
Trở lại khu trò chơi, nhấn vào ảnh chân dung của cương thi một cái, lập tức xuất hiện một hàng chữ kích hoạt tiêu hao mười văn tiền, đằng sau xuất hiện một ô đồng ý tuyển hạng, một ô không đồng ý tuyển hạng. Khương Cẩm Tịch nhấn vào ô đồng ý, hình ảnh xoay chuyển, một đám cương thi ngửa mặt lên trời thét dài.
Bên trong Trình phủ, Trình Giảo Kim nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiểu tử tham tài, điện thoại là lão tử dùng tiền mua, tại sao dùng rồi còn phải chi tiền nữa?"
Trình Giảo Kim tức giận nhấn vào tuyển hạng sung tiền một cái, cầm một ít đồng tiền đặt ở bên dưới màn sáng, đồng tiền lập tức nát bấy rồi tản mát ra một luồng quang điểm kỳ diệu tiến vào trong điện thoại di động dọc theo màn sáng, nạp tiền hoàn tất, tại chỗ chỉ còn lại một đống cặn màu đen.
Trình Giảo Kim ngồi vô cùng vững chãi ở trên mặt ghế đá, trong miệng cắn cỏ, tức giận nhấn đi vào.
Trương Minh Hiên vừa chơi thì sẽ phát hiện, xác thực không quá giống như kiếp trước, cương thi đội mũ cỏ, cương thi đội thùng nước, cương thi nhảy cao, cương thi khí cầu đều bị đổi thành phổ thông hành thi (cương thi đi đường bình thường), thiết giáp thi (cương thi có áo giáp sắt), đồng giáp thi (cương thi có áo giáp bằng đồng), kim giáp thi, khiêu thi (cương thi biết nhảy), cương thi phi thiên (bay trên trời), cương thi độn địa (chui dưới đất) vân vân. Băng xe cũng bị đổi thành xe công thành, quả boom đổi thành rồi Ngũ Lôi phù, tóm lại hết thảy đều biến thành đồ vật trong tiên hiệp, nhưng lại khó khăn hơn rất nhiều.
Trương Minh Hiên lắc đầu nhìn Hạn Bạt cực lớn trên nóc nhà, thầm nói: "Bọn cương thi nhìn thấy sẽ tức giận!"
Táp Nhiên Nhất Tiếu nói: "Đâu có liên quan tới ta!" Nói rồi bắt đầu bài binh bố trận.
Thời điểm Hạn Bạt ầm ầm ngã xuống đất, Trương Minh Hiên đứng lên lắc cổ, đi ra ngoài.
Chỉ thấy bên ngoài trời đã tối rồi, trong đại sảnh vang lên tiếng Lý Thanh Tuyền kinh hãi hô nhỏ: "Cương thi đến rồi, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"
Trương Minh Hiên đi vào, chỉ thấy trước mặt Lý Thanh Tuyền, Lý Thanh Nhã hiện lên một cái màn ảnh kinh khủng.
Lý Thanh Nhã ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trương Minh Hiên nói: "Ngươi đã đến rồi à, ngồi đi!"
Trương Minh Hiên nhìn quanh một vòng hỏi: "Nha Nha đâu?"
Lý Thanh Nhã nói ra: "Ta thi triển phù ngủ gật một lần cho nó, còn đang ngủ!"
Trương Minh Hiên: "…"
Hiện tại nuôi hài tử đều như thế này thì có ổn hay không vậy? Muốn cho nàng ngủ là có thể làm cho nàng ngủ.
Trương Minh Hiên ngồi một hồi mới hỏi: "Tỷ, cơm tối hôm nay làm xong chưa?"
Lý Thanh Tuyền tức giận nói: "Ngươi đều đã thành thần rồi còn muốn ăn cơm gì nữa!"
Trương Minh Hiên há to miệng, không lời đáp lại được!
Lý Thanh Tuyền lại bảo: "Đến rồi, đến rồi, lại một sóng cương thi đến. Đánh chết ngươi đánh chết ngươi! Đánh chết ngươi!"
Trương Minh Hiên yên lặng đứng lên đi ra ngoài, thoạt nhìn hôm nay không có cơm tối rồi.
Trở lại phòng mình biến đổi từ muốn ăn thành lực lượng, bắt đầu múa bút thành văn.
Bên trong đại trạch, Dung mỗ kinh ngạc nhìn Vương Bội, Vương Bội không có vui vẻ gì nhéo ngón tay thấp giọng nói: "Ta không cố ý."
Dung mỗ nhẹ gật đầu đáp lại: "Tu vi của ngươi tăng lên quá nhanh."
Vương Bội ủy khuất nói: "Mấy ngày nay ta đều không tu luyện, nhưng một mực có quang điểm màu trắng chui vào trong thân thể của ta, không khống chế nổi làm tu vi tăng lên."
Dung mỗ cau mày nói: "Là lực lượng tín ngưỡng, ngươi diễn Niếp Tiểu Thiến, nên đã giúp ngươi góp nhặt rất nhiều lực lượng tín ngưỡng."
Vương Bội bất an nói: "Vậy làm sao bây giờ? Ta khống chế không nổi a!"
Dung mỗ nói ra: "Vậy thì đừng khống chế nữa, gần đây ngươi mạnh khỏe tốt tu luyện, tăng lên tu vi."
Vương Bội nhẹ gật đầu, vẫn là một bộ dạng tâm thần bất an.
Trong đám đó, một mảnh quạnh quẽ, chỉ có mấy người đang nói chuyện phiếm.
Lão Chu: Đều đi chơi trò chơi rồi.
Lão Vương: Còn không phải sao, cái trò chơi này thật là thú vị, trước kia khi trời tối thì không có việc gì, hiện tại có thể nói chuyện phiếm chơi trò chơi, Trương công tử thật sự là công đức vô lượng mà!
Thanh Liên Kiếm: Rất đúng rất đúng! Hiện tại ta cũng uống ít rượu hơn nhiều rồi, ha ha ha.
Tiểu Hắc: Chỉ cần mười văn tiền, thực tiện nghi.
Khê Thủy: Không dễ chơi, quá dọa người rồi.
Thanh Liên Kiếm: Đúng là tiểu thư!
Tiểu Hắc: [Cười xấu xa] ta dẫn ngươi chơi!
Khê Thủy: Huyết Đao
Thanh Liên Kiếm: Hôm nay các ngươi có xem trực tiếp không?
Tiểu Hắc: Xem, xem, quá buồn cười rồi. Ha ha ha.
Trương Minh Hiên viết xong bản thảo, trong lòng khẽ lẩm bẩm: "Trả thù Phật giáo rồi, nhưng không báo phục Thục Sơn thì có phải quá nặng bên này nhẹ bên kia hay không, mà cứ làm như vậy đi!"
Cười hắc hắc nói: "Thục Sơn ngươi cứ đợi nghe mắng đi!"
Lại viết truyện Tiên Kiếm kỳ hiệp xuống tầng tầng lớp lớp giấy, sau một hồi mới nói: "Bên trong xuất hiện một vị đại thần nha! Sư phụ che đậy được ta đi!"
Do dự cả buổi, đứng lên ôm quyền ngẩng mặt lên trời nói: "Nữ Oa nương nương ở trên, tiểu sư điệt mượn danh hào của ngài quay một bộ phim, cầu ngài tha thứ! Nhất định sẽ không bôi nhọ uy danh của ngài."
Hoàng cung trên tầng trời thứ ba mươi, Nữ Oa ngồi ở trên giường mây, trong lòng khẽ động nhìn xuống, chỉ thấy Trương Minh Hiên đang cung kính cúi đầu ôm quyền.
Nữ Oa liếc mắt liền thấy được Thanh Bình Kiếm đặt trên mặt bàn, trong lòng khẽ động: "Là đệ tử của hắn!"
Thấp giọng nói: "Chớ làm nhục thanh minh của ta, nếu không nhất định không tha cho ngươi."
Trương Minh Hiên nghe thanh âm bên tai kích động nói: "Đa tạ nương nương từ bi, đa tạ nương nương tha thứ! Nương nương yên tâm, nhất định sẽ không bôi nhọ thanh danh của ngài."
"Ừ!" Một tiếng ừ nhẹ vang ở bên tai Trương Minh Hiên.
Trương Minh Hiên xoay người, thật lâu sau mới đứng dậy, lau mấy giọt mồ hôi trên trán, mặt mũi tràn đầy hưng phấn nói: "Đã thành."
Bắt đầu ngồi trước bàn, viết lên kịch bản.
Lý Tiêu Dao
Lý Tiêu Dao
Lý Tiêu Dao: Oa oa! La Sát Quỷ bà làm nhiều việc ác, nếu như rơi vào trong tay ngươi, muốn đánh muốn giết không cần nhiều lời.
Lý đại nương: Lý Tiêu Dao, ngươi ngứa da à? Dám nói lão nương là quỷ bà?
Lý Tiêu Dao: Ai ôi!!! Đau!
Trương Minh Hiên thoăn thoắt, trong vòng một đêm hoàn thành một nửa kịch bản, sau khi thành thần tốc độ viết bút có thể nói là khủng bố.
Trương Minh Hiên lấy điện thoại di động ra, tiện tay phát một tin tức cho Trương Tuấn: "Tới đây lấy sách!"
Trương Tuấn: Kinh ngạc! Lại viết xong.
Trương Minh Hiên: [Đắc ý] làm sao các ngươi có thể so sánh được với tốc độ tay của ta.
Trương Minh Hiên vừa thu lại điện thoại di động, đứng lên duỗi cái lưng mệt mỏi, cầm lấy bản thảo liền đi ra ngoài.
Trang 76# 2