Tây Du Chi Đại Giải Trí Gia

Chương 167: Hầu Vương xuất thế

Chương 167: Hầu Vương xuất thế




Thiên cung, Na Tra hận đến mức chỉ muốn đập vỡ điện thoại, đây là cái thể loại đồng đội gì hả! Có biết chơi hay không đấy! Ta Hận Bảo Tháp trong nháy mắt liền rời khỏi phòng chơi.

Tiểu Hồ Ly gõ mấy chữ: Vũ Thần tỷ làm hay lắm.

Thủy Tinh Linh: Lần sau đến lượt ta làm địa chủ.

Trương Minh Hiên mở to mắt nói: “Thủy Tinh Linh là Vũ Thần tỷ?”

Lý Thanh Tuyền gật đầu nói: “Đúng vậy!”

Trương Minh Hiên khóc không ra nước mắt, trò chơi này vừa mới đưa ra thị trường, vậy mà các người tìm được chỗ sơ hở để ăn gian rồi? Sau này còn chơi thế nào được nữa đây!

Trương Minh Hiên khuyên nhủ: “Trò chơi cũng chỉ là để chơi thôi, tỷ làm vậy không có tí teo ý nghĩa nào!”

Lý Thanh Tuyền khinh bỉ nhìn Trương Minh Hiên, nói: “Chơi quan trọng hay kiếm tiền quan trọng hơn? Hơn nữa chơi như vậy người khác cũng thích mà!”

Trương Minh Hiên nhìn vẻ mặt khinh bỉ của Lý Thanh Tuyền, cạn lời, con nhóc này đúng là hết thuốc chữa.

Xoay người đi về phòng, Lý Thanh Nhã đang bưng đồ ăn lên bày gọn gàng trên bàn, Trương Minh Hiên lập tức cười tươi rói bước lên trước: “Tỷ, ta tới giúp tỷ nhé!”

Lý Thanh Nhã gật đầu cười.

Không lâu sau, thức ăn đều được bê lên đủ, Trương Minh Hiên quay mặt về phía thư điếm, cao giọng gọi: “Thanh Tuyền, ăn cơm thôi.”

“Chờ một chút!”

Lại thêm một lúc lâu, Lý Thanh Tuyền mới từ bên ngoài đi vào.

Chạy bình bịch đến bên cạnh Lý Thanh Nhã, vui vẻ nói: “Tỷ, hôm nay muội kiếm được rất nhiều tiền.”

Lý Thanh Nhã gật đầu, cười nói: “Được rồi, muội cực khổ rồi, ăn nhiều một chút.”

Lý Thanh Tuyền vui vẻ cầm một chiếc đùi gà nhét vào miệng, khuôn mặt vốn là cái bánh bao nhỏ lập tức phồng lên thành bánh bao lớn.

Ăn được một lúc, Lý Thanh Tuyền mới ngẩng đầu nói với Trương Minh Hiên: “Giúp ta làm hai cái điện thoại di động nữa.”

Trương Minh Hiên gật đầu: “Được.” Ngay cả câu hỏi làm cho ai cũng không hỏi luôn.

Bên trong một quán rượu, một mình Lý Bạch ngồi chơi điện thoại, uống rượu và nhấm nháp thức ăn, phía ngoài quán rượu có không ít người vây quanh chăm chăm chỉ trỏ y.

Chủ quán rượu cười ha hả bưng một bầu rượu lên, đặt xuống trước mặt Lý Bạch: “Kiếm tiên, chỗ này tặng ngài.”



Lý Bạch ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cười nói: “Cám ơn!”

Chủ quán liên tục cười ha hả: “Nên mà, nên mà. Tiểu lão nhi không có cách nào làm được như ngài - ngự kiếm trừ ma, nhưng một bình rượu ngon thì vẫn có thể dâng tặng được.”

Lý Bạch gật đầu.

Chủ quán do dự một chút rồi nói: “Kiếm tiên đại nhân, có thể nói cho chúng ta biết câu chuyện tiếp sau của Kiếm tiên được chăng?”

Những người còn lại cũng đều dùng ánh mắt chờ mong nhìn Lý Bạch.

Lý Bạch nhìn mọi người chung quanh, nhấc chén rượu lên một hơi cạn sạch rượu trong đó. Vừa đặt chén xuống, tay áo phất qua, rượu và thức ăn trở thành hư không, bóng người trong nháy mắt biến mất, một tờ tiền giấy theo gió bay xuống.

Chủ quán rượu lập tức đơ người, ngẩng đầu kêu lên: “Kiếm tiên, kiếm tiên đại nhân…”

Tất cả những người vây quanh bên ngoài cùng đồng loạt gia nhập, rộn ràng nhốn nháo.

Trong thư phòng nào đó, Lý Bạch đột nhiên xuất hiện, lắc đầu cười khổ nói: “Hiện giờ ra ngoài uống rượu cũng là một vấn đề.”

Trong thư phòng, thư sinh da ngăm đen đang vẽ tranh nghe thấy giọng nói của Lý Bạch, liền ngẩng đầu lên nhìn, nói: “Đó là ngươi tự tìm, tự dưng đi quay lưu ảnh gì đó làm gì, giờ thì hay chưa! Sau này đủ phiền nhé.”

Lý Bạch đi đến phía trước một cái bàn, vung tay lên, rượu và thức ăn liền xuất hiện đầy trên mặt bàn, nói: “Đừng viết nữa, lại đây uống rượu với ta.”

Thư sinh da ngăm đen ngừng tay lại, đặt bút lông lên trên giá bút, đi đến, ngồi trước mặt Lý Bạch.

Đang lúc mọi người ở đây ăn cơm, Đường Tam Tạng cũng đi tới dưới chân núi Ngũ Chỉ Sơn.

“Sư phụ! Sư phụ!”

Tiếng gọi ồn ả đầy vui mừng làm hắn giật mình, đi theo tiếng gọi thêm vài bước nữa, quay đầu nhìn lại chỉ tháy một con khỉ bị đè dưới chân núi, để lộ ra mỗi cái đầu.

Đường Tam Tạng đi lên trước, hỏi: “A di đà Phật, thí chủ gọi bần tăng đến đây có chuyện gì?"

Tôn Ngộ Không vui vẻ nói: “Người là hòa thượng đông thổ Đại Đường sang Tây Thiên thỉnh kinh đúng không?”

Đường Tam Tạng nói: “Chính là ta, ngươi hỏi cái này làm gì?”

Tôn Ngộ Không cười khì khì: “Ta chính là Tề Thiên Đại Thánh năm trăm năm trước đại náo Thiên cung, chỉ vì phạm phải tội lường gạt bề trên, nên bị Phật Tổ đè dưới chân núi này. Lúc trước có Quan m Bồ Tát, mang theo ý chỉ của Phật Tổ, đi đến vùng đất đông thổ Đại Đường tìm kiếm người đi lấy kinh. Người chỉ cho ta cách tự cứu, khuyên ta đừng hành hung nữa mà hãy quy y cửa Phật, dùng hết sức lực ân cần bảo vệ người đi lấy kinh, đi về Tây Phương bái Phật, thành công rồi sẽ đạt được lợi ích. Vì vậy ta ngày đêm thành tâm, sáng chiều trông ngóng, chỉ chờ sư phụ đến cứu ta thoát khỏi chốn này. Ta nguyện bảo vệ sư phụ cùng đi thỉnh kinh, trở thành đồ đệ của người.”

Đường Tam Tạng lòng đầy vui mừng nghe Tôn Ngộ Không nói vậy, lên núi bái Phật gỡ phong ấn.

Ngay sau đó Tôn Ngộ Không liên tục thúc giục đưa đẩy, họ rời khỏi chỗ đó mấy dặm, chỉ một thoáng bỗng một tiếng uỳnh kinh thiên động địa vang lên, đá vụn bay tứ tung, hai luồng kim quang xông thẳng tới chỗ Đẩu Ngưu (hai ngôi sao trong chòm nhị thập bát tú).

Trương Minh Hiên đang ăn cơm ở thành Trường An cũng có thể nghe được từng tiếng ầm ĩ hân hoan: “Ha ha ha… Lão Tôn ta ra ngoài được rồi! Lão Tôn ta ra ngoài được rồi…!”

Lý Thanh Nhã đặt đũa xuống, kinh ngạc nói: “Là y!”

Lý Thanh Tuyền cảm nhận được uy áp đột nhiên tăng lên trong trời đất: “Thật là lợi hại!”

Tôn Ngộ Không cười khì khì dắt ngựa cho Đường Tam Tạng, hai người cùng đi về phía trước.

Tôn Ngộ Không vò đầu bứt tai nói: “Sư phụ, người có tiền không vậy?”

Đường Tam Tạng lắc đầu nói: “Người xuất gia, lấy đâu ra mấy thứ như tiền tài.”

Tôn Ngộ Không thất vọng nói: “Người cũng không có sao ạ!”

“Ngươi cần tiền để làm gì?”

Tôn Ngộ Không ngại ngùng nói: “Chơi đấu địa chủ ấy ạ! Thần tướng cho con một vạn đồng vàng, nhưng con bị thua hết sạch rồi.”

Đường Tam Tạng niệm một câu: “A di đà Phật” nói: “Đánh bạc là phạm vào đại kỵ của Phật môn, phàm là đệ tử nhà Phật thì đều không được nhiễm thói này.”

Tôn Ngộ Không lại cười hắc hắc: “Người đoán xem con thua trong tay ai?”

Đường Tam Tạng lắc đầu.

“Người thắng con chính là Quan m và Như Lai đó!”

Đường Tam Tạng im lặng, nhắm mắt không nói gì.

Sau khi ăn xong, Trương Minh Hiên và Lý Thanh Tuyền hợp lực làm hai chiếc điện thoại, một cái có dạng mỹ nữ, một cái dạng thanh niên.

Lý Thanh Tuyền ném cả hai cứ vào không trung, vỗ vỗ tay hài lòng: “Xong rồi.” Luồng sáng cắt ngang chân trời.

Sau đó hào hứng chạy đến dưới tán cây, lôi điện thoại di động ra bắt đầu nói nhỏ cái gì đó, nhìn bộ dạng tiểu hồ ly kia là biết ngay không phải là chuyện tốt gì, đoán chừng chắc lại đang nghĩ đến làm sao đùa giỡn người ta!

Trương Minh Hiên lắc đầu đi ra ngoài, ngồi ở phía sau quầy, lấy giấy bút bắt đầu lên kế hoạch cho tiểu thuyết mới.

Không chờ đến lúc Trương Minh Hiên nghĩ ra nên viết cái gì, một loạt tiếng động huyên náo vang lên, hai đội cấm vệ đã chạy về phía này, đứng chừa ra một lối đi.

Tấn Dương, Lý Trị vui vẻ chạy vào, gọi: “Hoàng thúc, hoàng thúc…”

Trương Minh Hiên cười cười bước ra, ôm lấy Tấn Dương, nói: “Tấn Dương, có nhớ thúc hay không!”

Tấn Dương gật đầu, giọng nói trẻ con: “Có ạ, nhớ hoàng thúc lắm!”

Trên mặt đất, Lý Trị ngẩng đầu lên nhìn Trương Minh Hiên, nói: “Con cũng rất nhớ hoàng thúc vậy ấy!”

Trương Minh Hiên vuốt ve cái đầu nhỏ của Lý Trị: “Thúc cũng nhớ hai đứa.”

Hoàng hậu từ bên ngoài bước vào, cười miễn cưỡng với Trương Minh Hiên, nói: “Thanh Nhã tỷ đâu?”

Trương Minh Hiên chỉ vào trong nhà, đáp: “Đang ở bên trong đó.”

Hoàng hậu gật đầu, mấy thị nữ phía sau cũng đi theo vào bên trong.

Sau khi hoàng hậu đi rồi, Trương Minh Hiên mới nghi ngờ hỏi Tấn Dương: “Sao nhìn thế nào cũng cứ thấy mẫu hậu con đang không vui vậy?”

Tấn Dương nhỏ giọng nói: “Hình như phụ hoàng đang tức giận, đáng sợ lắm!”

Lý Trị cũng gật đầu theo, tỏ vẻ tán đồng.

Trương Minh Hiên cười nhăn: “Không biết là tên xui xẻo nào, dám chọc giận phụ hoàng con cơ đấy, không muốn sống nữa đúng không!”


Trang 85# 1


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất