Chương 168: Đuổi người!
Ôm Tấn Dương ngồi xuống cái ghế ở sau quầy nói: “Hoàng thúc kể chuyện cho các con nghe nhé!”
Tấn Dương cao hứng nói: “Được ạ! Được ạ!”
Lý Trị cũng chạy đến bên cạnh Trương Minh Hiên, trèo lên một chiếc ghế khác, nhìn Trương Minh Hiên bằng ánh mắt chờ mong.
Trương Minh Hiên chậm rãi kể: “Ngày xửa ngày xưa! Có một người tiều phu, hắn muốn đi vào khu rừng đối diện con sông để đốn củi, nhưng lúc qua cầu lại không cẩn thận làm rơi chiếc rìu xuống sông…”
Trong đại sảnh, hoàng hậu áy náy nhìn Lý Thanh Nhã, nói: “Thanh Nhã tỷ, muội … lần này muội đến đây là vì có một cần báo cho tỷ.”
Lý Thanh Nhã cười nói: “Không cần nói nữa, ta đã biết rồi.”
Hoàng hậu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lý Thanh Nhã.
Lý Thanh Nhã nói: "Đường hoàng nói không sai, hắn quả thật rất biết cách quấy rối, ngày mai chúng ta sẽ rời đi.”
Hoàng hậu áy náy nói: “Không cần phải vội như vậy đâu.”
Lý Thanh Nhã nói: "Đi ra ngoài quá lâu rồi, cũng nên trở về thăm mẫu thân một chút thôi."
Hoàng hậu hơi trầm mặc, sau đó nói: “Nhờ tỷ thay muội vấn an lão tổ.”
Lý Thanh Nhã gật đầu, im lặng một lúc lâu Hoàng hậu mới nói: “Vậy muội cáo từ trước.”
Trước ánh mắt của Lý Thanh Nhã, hoàng hậu từ từ bước ra ngoài, ra khỏi phòng khẽ gật đầu chào Lý Thanh Tuyền.
Lý Thanh Tuyền đáp lại bằng một nụ cười, sau đó tự nhủ: “Sao nhìn kiểu gì cũng đều thấy không vui?”
Trong tiệm sách, Tấn Dương, Lý Trị đang chăm chú nghe Trương Minh Hiên kể chuyện, thỉnh thoảng lại chen vào hỏi mấy câu.
Hoàng hậu đi đến, nói: “Chúng ta phải trở về rồi.”
Tấn Dương ngẩng đầu lên nói: “Chúng ta vừa mới tới mà ạ!”
Lý Trị cũng gật đầu nhìn Hoàng hậu bằng ánh mắt cầu xin.
Sắc mặt Hoàng hậu trầm xuống, nói: “Hoàng thúc của hai đứa còn có việc phải làm.”
Tấn Dương uất ức nói: “Dạ.”
Nhảy xuống khỏi lòng Trương Minh Hiên, dắt tay Lý Trị chạy đến cạnh Hoàng hậu, sau đó vẫy tay với Trương Minh Hiên: “Hẹn gặp lại Hoàng thúc!”
Trương Minh Hiên vỗ đầu mình một cái, nói: “Chờ một chút…”
Duỗi tay ra, trong tay xuất hiện một viên kim đan màu vàng nhạt, đi đến bên cạnh Tấn Dương cúi người ngồi xổm xuống, đưa kim đan cho Tần Dương, nói: “Ăn cái này đi.”
Hoàng hậu lo lắng hỏi: “Thứ này là gì vậy?”
Trương Minh Hiên cười: “Thân thể Tấn Dương không tốt, đây là tiên đan đệ xin cho con bé.”
Hoàng hậu lắc đầu, nói: “Vô ích thôi.”
Trương Minh Hiên lại nói: “Tình huống của Tấn Dương thế nào đệ rất rõ ràng, mặc dù viên kim đan kia không thể giúp con bé khỏi hẳn hoàn toàn, nhưng cũng có thể bảo vệ con bé khỏe mạnh trong mười năm.”
Hoàng hậu che miệng mình, trong mắt vương chút nước kinh hỉ nói: “Ngươi nói thật à.”
Trương Minh Hiên gật đầu: “Tuyệt không dối gạt.”
Hoàng hậu lập tức cúi người thật sâu nói: “Cảm ơn, cảm ơn ngươi, cảm ơn nhiều lắm…”
Trương Minh Hiên cười nói: “Nếu bọn trẻ đã gọi ta một tiếng hoàng thúc, ta tất nhiên sẽ bảo vệ con bé bình an, phương pháp chữa khỏi hoàn toàn cho con bé cũng có, chẳng qua là cần phải có thời gian.”
Hoàng hậu vội vàng quay sang nói với Tấn Dương, Lý Trị: “Mau cảm ơn hoàng thúc của các con đi.”
Tấn Dương, Lý Trị giọng điệu trẻ con: “Cám ơn Hoàng thúc ạ.”
Hoàng hậu lại nói với Tấn Dương: “Con mau ăn cái này đi.”
Tấn Dương gật đầu, cầm lấy viên tiên đan trong tay Trương Minh Hiên, nói một câu: “Cảm ơn Hoàng thúc.”
Sau đó bỏ vào trong miệng.
Hoàng hậu mong đợi hỏi: “Con cảm thấy thế nào?”
Tấn Dương khẽ chép miệng rồi nói: “Có hơi ngọt.”
Sau đó đôi mắt nhỏ sáng lên nhìn Trương Minh Hiên, nói: “Ăn ngon quá, còn nữa không ạ?”
Trương Minh Hiên cạn lời: “Con tưởng tiên đan là cái gì hả? Là đậu đỏ sao?”
Hoàng hậu cũng trách: “Đừng nói linh tinh.”
Tấn Dương ngượng ngùng không nói lời nào.
Hoàng hậu nghĩ một lát, mấy lần muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại thôi.
Trương Minh Hiên tò mò hỏi: “Có phải tỷ có chuyện gì muốn nói với ta không?”
Hoàng hậu lắc đầu: “Không có, cám ơn ngươi, đệ đệ!” Rồi xoay người đi ra ngoài.
Trương Minh Hiên nhìn mấy người bọn họ đi xa dần rồi mới lẩm bẩm một câu: “Thật khó hiểu!”
Trong viện liền truyền đến giọng nói của Lý Thanh Nhã: “Minh Hiên, ngươi vào đây một chút.”
Trương Minh Hiên tươi cười đáp lời: “Được thôi. Đến liền đây.” Rồi hấp tấp chạy vào trong nhà.
Trong đại sảnh, Trương Minh Hiên cười nói: “Tỷ, tỷ tìm ta có chuyện gì vậy!”
Lý Thanh Nhã gật đầu nói: “Ngươi đi sắp xếp công việc của mình đi, chúng ta sắp rời khỏi đây rồi.”
Trương Minh Hiên ngạc nhiên: “Rời khỏi đây? Đi đến đâu?”
“Về nhà!”
Tim Trương Minh Hiên đập mạnh, không phải là Áp Long Sơn? Trên đường đi của Tây Du?
Dè dặt hỏi: “Tỷ nói về nhà, ý là trở về Áp Long Sơn?”
Lý Thanh Nhã gật đầu đáp: “Không sai.”
Sắc mặt Trương Minh Hiên ngay lập tức ỉu xìu, đường đi Tây Du á! Quá nguy hiểm rồi!
Lý Thanh Nhã ở bên ngoài nhô đầu vào, vui vẻ nói: “Cuối cùng cũng sắp về rồi, mau đi, mau đi thôi.”
Trương Minh Hiên cưỡi lừa chậm rãi đi về phía thu ốc Bút Thú, khuôn mặt chán nản buồn bực, vốn muốn tránh khỏi đầu gió, phát triển tại Đại Đường này, thế mà giờ lại phải trở về đường Tây Du! Nhưng nếu bảo phải để Lý Thanh Nhã và Lý Thanh Tuyền trở về một mình, còn mình thì tránh xa xa chút thì lại càng không ổn, có mình ở đây thì còn có thể mượn uy phong của sư phụ, khiến cho Phật Môn không dám quá càn rỡ, nếu chỉ có mỗi hai người họ trở về chẳng phải là chết chắc rồi.
Trương Minh Hiên thở dài, xuống ngựa đi vào hiệu sách, Trương Tuấn ngẩng đầu cười nói: “Sao lại chau mày sầu khổ thế này?”
Trương Minh Hiên bước lên trước rồi nói: “Sau này thư ốc sẽ phải giao lại cho ngươi rồi”
Trương Tuấn tức giận nói: “Nói cứ như trước kia huynh quan tâm đến nó lắm ấy.”
Trương Minh Hiên sờ sờ mũi, lúng túng không nói tiếng nào.
Trương Tuấn tò mò hỏi: “Ông chủ, chừng nào huynh viết sách mới? Hiện giờ cả giới tiểu thuyết đều bị “Ma Đạo” của tiệm sách Quỳnh Lâm chiếm đoạt rồi, “Tu Chân Giả ở Dị Giới” của huynh cũng thường thường không có gì nổi bật.”
Trương Minh Hiên nói: “Sắp rồi, sắp rồi.”
Trương Tuấn lẩm bẩm: “Thật ra thì ta cũng rất thích Ma Đạo, ma tộc không dối trá như chính đạo đâu, sát phạt quyết đoán rất sảng khoái.”
Trương Tuấn đột nhiên nhớ đến một chuyện: “Ông chủ! Hiện giờ giá sách trên điện thoại di động có không ít tác phẩm, ví dụ như “Trảm Thần Đao”, “Yêu Ma Đạo”, “Nho Đạo Văn Tu”, “Ma Đạo” … một loạt các tác phẩm đều được đăng lên giá sách, hơn nữa tình hình buôn bán cũng không tệ lắm. Tác giả của bọn họ tới hỏi đệ, số tiền bán được ở đâu rồi?”
Trương Minh Hiên sửng sốt, đã một thời gian hắn không quan tâm đến mạng mẽo, vậy mà đã có người đã tải tiểu thuyết lên đó rồi à? Cũng thông minh phết!
Trương Minh Hiên tự hỏi trong lòng: “Đủng rồi, vấn đề tiền nên xử lý thế nào bây giờ?”
Trương Tiểu Phàm: “Ta cũng không biết, điện thoại di động không thể thu được vật thật, linh thạch và tiền vàng được nạp vào đây thì nát cả ra, để thu lấy linh khí và sức mạnh tín niệm trong đó.”
Trương Minh Hiên bất an hỏi: “Những linh khí và sức mạnh tín niệm kia thì sao?”
“Bị Long Thiên Ngạo dùng mất rồi.”
Long Thiên Ngạo nhảy ra kêu lên: “Nói cứ như ngươi không dùng ấy.”
Gân trên mặt Trương Minh Hiên nổi cả lên, hắn tức giận hét: “Sao các ngươi không đi chết luôn đi?”
Long Thiên Ngạo nói rất vô lại: “Chúng ta là pháp tướng phân thân của ngươi, nếu như ngươi muốn bọn ta đi chết, vậy thì chúng ta sẽ đi thật nhé!”
“Ta…” Trương Minh Hiên nghẹn lời.
“Các ngươi nói xem nên làm thế nào đây hả?”
Trương Tiểu Phàm nói: “Không sao. Cứ gửi thẳng một tin nhắn cho bọn họ, nói cho bọn họ biết sẽ nhận tiền bằng cách thức đổi năng lượng.”
Trương Minh Hiên nói: “Không phải là bây giờ không phải là không có năng lượng đấy sao?”
Trương Tiểu Phàm nói: “Ngày mai sẽ có, bởi vì sự phát triển của TT đấu địa chủ, bất kì lúc nào cũng có rất nhiều người nạp tiền, đoán chừng ngày mai sẽ tạm đủ.”
Trương Minh Hiên thở phào một hơi: “Vậy chuyện này giao cho ngươi.”
“Ừm!”
Trang 85# 2