Chương 178: Hồng Hài Nhi Đánh Thục Sơn
Đám khí xanh xuyên tới đâu, đám đệ tử Thục Sơn kêu một tiếng thảm thiết rồi biến thành cái thây khô tới đó.
Lão tăng giận dữ quát: “Lục Bào!”
Lục Bào, âm thanh như trống chiều chuông sớm vang vọng cả Thục Sơn, đám khí xanh chấn động một cái, đọng lại giữa không trung.
Lão tăng búng tay một cái, một cái lần tràng hạt tỏa ra hào quang kim sắc đánh vào đám khí xanh. Từ bên trong đám khí xanh truyền ra một tiếng kêu. Lục Bào lăn ra từ đám khí, hiện nguyên hình.
Lục Bào cười ha hả, nhìn lão tăng nói: “Ta nên gọi ngươi là Khô Mộc đại sư hay gọi ngươi là Khô Mộc đạo trưởng đây hả lão hòa thượng trà trộn vào đạo giáo?”
Sắc mặt Khô Mộc không hề thay đổi, nói: “Bọn yêu ma các ngươi lại dám bén mảng tới Thục Sơn, hôm nay các ngươi đừng hòng rời khỏi đây!”
Lục Bào cười một cách khiêu khích: “Vậy thử xem!” rồi lao tới chỗ Khô Mộc.
Khô Mộc niệm một câu a di đà phật, khắp người tỏa hào quang kim sắc.
Độc long điên cuồng tàn sát bừa bãi, một đường kiếm quang mọc lên từ Thục Sơn, đâm về phía độc long.
Một tiếng hát cất lên từ Thục Sơn: “Ngự kiếm theo gió tới, trừ ma trong thiên hạ, có rượu ta vui tiêu dao, không rượu ta cũng điên cuồng, một ly uống cạn thiên hạ, hai ly nuốt trọn nhật nguyệt, ngàn ly cũng không say, chỉ có ta Tửu Kiếm Tiên.”
Đám đệ tử Thục Sơn đang kết trận ở dưới, khóe miệng không tự chủ mà co rúm lại. Đây không phải là bài ca của Tửu Tiên Kiếm trong phim hay sao? Ngươi là Túy đạo nhân!
Hai vị cô nương tay cầm kiếm dài, phối hợp cùng với kiếm quang ngang dọc khiến cho lão già lưng gù không còn cách nào chống đỡ, liên tục lùi về phía sau.
Đám người vây quanh Cổ Thần, tăng sĩ có, đạo sĩ có, nam có, nữ có. Hắn không dám tiến thêm bước nào.
Cổ Thần nói: “Được, được, được! Vẫn là đám người Thục Sơn các ngươi có chút bản lĩnh. Vậy thì tới đi!”, nói xong dang hai cánh, đáp xuống như thể ma vương, ép cả đám đệ tử đều lui về phía sau.
Một người hành giả nổi giận gầm lên một tiếng, phất cây mi côn trong tay đánh Cổ Thần. Cổ Thần mở tay nắm chặt. Có tiếng kim loại va vào nhau keng một tiếng. Cây mi côn bị Cổ Thần giữ chắc trong tay. Một vệt máu đen dọc theo mi côn nhanh chóng bay lên, giống như một con rắn độc, cắm xuống cổ tay người hành giả. Người hành giả kêu một tiếng thảm thiết, trong nháy mắt biến thành cái thây khô. Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột. Đám đệ tử xung quanh còn chưa kịp ứng cứu thì người hành giả kia đã chết rồi.
Tề Sấu Minh nhìn các trưởng lão Thục Sơn và cao nhân trong ma giáo đánh nhau, vỗ trán một cái, tức giận nói: “Vậy mà bọn họ lại thực sự kéo tới đây, chỉ vì một chuyện không có thực mà kéo tới đánh Thục Sơn!”, rồi đột nhiên cau mày nói: “Không đúng, bọn họ là tầng lớp trung nhân trong ma giáo.”
Tề Sấu Minh hai tay cầm hai thanh kiếm bên hông, nói: “Kính nhờ hai vị tiền bối!”
Một âm thanh trong trẻo vang lên: “Chúng ta đã nhận lời Bạch Mi nhất định sẽ bảo vệ tốt Thục Sơn.”
Tề Sấu Minh cười nói: “Vậy thì giết đi!”
Bóng người thoắt cái xông lên phía trước, miệng hét: “Tử Thanh song kiếm, mau tới giúp ta!”
Hai đường kiếm quang một màu tím, một màu xanh tỏa ra ngang dọc mấy ngàn thước giống hai đường kiếm quang mà bình thường Tề Sấu Minh vẫn nắm trong tay.
Tề Sấu Minh vung tay một cái, Lục Bào sợ hãi kêu lên một tiếng: “Tử Thanh song kiếm!”
Quanh người Lục Bào lập tức xuất hiện một ánh hào quang bảy màu, kiếm quang màu xanh chém tới đâu quang trảo lập tức bị bắn ra tới đó, đánh vào vách núi nghe ầm một tiếng, đá trên vách núi rơi xuống như mưa.
Kiếm quang màu tím chém vào bên hông độc long, độc long kêu một tiếng thảm thiết rồi ngã xuống đất, mặt đất chấn động, bụi bay mù trời.
Lục Bào xông lên từ đống đá vụn, chỉ thấy lá chắn bảy màu đã bị vỡ vụn, rơi rải rác khắp nơi.
Trên mặt đất, độc long khôi phục lại hình dạng con người, ôm hông, dáng vẻ thống khổ. Máu tươi màu xanh đen rỉ ra, rơi xuống đất, toát ra khói trắng, ăn mòn mặt đất tạo thành một cái động sâu.
Đám đệ tử Thục Sơn liền tiến lên, chĩa kiếm vào độc long.
Độc long vung tay, giận dữ nói: “Cút hết cho ta!”. Một luồng sáng xanh quét qua, tất cả đám đệ tử kêu một tiếng thảm thiết. Bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy tốc độ ăn mòn đó. Máu thịt, xương cốt hầu như không còn lại gì, chỉ còn vài mảnh tro xanh rơi xuống.
Tề Sấu Minh giận dữ nói: “Láo xược!”, rồi chém độc long một kiếm. Đồng tử độc long đột nhiên co lại. Một luồng kiếm quang màu xanh bao trùm khắp cả không gian, luồng kiếm quang ấy càng lúc càng lớn. Trong nháy mắt chỉ nhìn thấy một màu đỏ của máu, ngoài ra không thấy gì khác.
Cả đám người ở Thục Sơn đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, toàn bộ bầu trời đều bị biển máu bao trùm. Một mặt người to lớn vươn ra từ trong biển máu, nhìn đám người ở Thục Sơn.
Tề Sấu Minh tay cầm tử thanh song kiếm, tất cả các đệ tử bao gồm cả trưởng lão và thê tử Tuần Lan Nhân sắc mặt đều tỏ ra hết sức nghiêm trọng.
Độc long đứng dậy cười ha ha nói: “Đa tạ đạo hữu cứu mạng!”
Tề Sấu Minh nắm chặt thanh kiếm trong tay, ngẩng đầu nói: “Đinh Ẩn, ngươi vẫn còn có gan tới Thục Sơn.”
Mặt người to lớn nói: “Ta tới rồi, cho nên Thục Sơn không còn nữa.”
Tề Sấu Minh mặt chợt biến sắc, biển máu đổ xuống ầm ầm.
Tề Sấu Minh cầm tử thanh song kiếm trong tay. Một đường kiếm quang rạch ngang trời, kiếm quang bao trùm khắp nơi, biển máu dần tan biến.
Tuân Lan Nhân thét lên một tiếng, trong tay xuất hiện một mặt gương đồng, một luồng sáng trắng chiếu ra từ gương đồng, chiếu vào biển máu, biển máu liền sôi trào.
Cổ Thần hét lên một tiếng, lao tới chỗ đám người Thục Sơn. Một lão hòa thượng niệm chú a di đà phật, hóa thành một pho tượng Phật khổng lồ. Hai bên tranh đấu một phen ầm ầm.
Lục Bào và Túy đạo nhân bám sát nhau.
Hai bên ngang sức, trận này trực tiếp đánh một ngày một đêm.
Mãi cho tới rạng sáng ngày thứ hai, Thục Sơn mới trở nên yếu thế. Tề Sấu Minh, Tuân Lan Nhân hợp sức lại cũng không phải là đối thủ của Đinh Ẩn, lại thêm một đám trưởng lão như Cốc Thần; Thục Sơn lúc này đã rơi vào thế nguy hiểm.
Một đám người đã tới bên ngoài Thục Sơn. Một đứa trẻ mặc yếm đỏ, trên đầu có hai cái sừng nhỏ, ngờ vực nhìn biển máu trước mặt, hỏi: “Ngươi chắc chắn nơi này là Thục Sơn?”
Một con tiểu yêu đầu báo nói: “Ta chắc chắn. Lão gia nhà ta đúng là đang ở đây. Vì Đan Tâm bịnhốt trong Tỏa Yêu Pháp ở đây nên mới chạy tới chỗ đại vương xin giúp đỡ.”
Hồng Hài Nhi ngờ vực nói: “Chỗ này sao lại thành biển máu thế này? Không khác gì nhà ông ngoại ta.”
Bên cạnh một tên tiểu yêu đầu chồn chĩa vào, nịnh nọt nói: “Nhất định là bọn họ nghe nói đại vương tới nên đã sớm bàyđại trận cản lối vào động.”
Hồng Hài Nhi gật đầu tán thành nói: “Nhất định là như vậy.” Sau đó đắc ý nói: “Chỉ bày trận huyết hà tầm thường này mà có thể cản đường ta sao!”
Hồng Hài Nhi đánh hai đường quyền ở mũi, há miệng phun ra hỏa diễm. Hỏa diễm rơi vào biển máu tựa như rơi vào dầu, nổ lên một tiếng rồi lan ra. Ngọn lửa cháy dữ dội xông thẳng lên trời, ngọn lửa giữa biển máu rất có thế đốt sông nấu biển.
Trong biển máu, Đinh Ẩn đắc ý nhìn Tề Sấu Minh và Tuân Lan Nhân ra sức chống trả, nói: “Bỏ cuộc đi! Các ngươi không phải đối thủ của ta.”
Nói xong, Đinh Ẩn mơ hồ cảm thấy có chút nóng lên, xoa xoa mồ hôi trán.
Phía dưới Cốc Thần kinh hoảng kêu lên: “Chạy mau!”
Đinh Ẩn trong lòng cảm thấy có điều không ổn, lập tức rời ra ngoài, gần như cùng lúc, một đám lửa nuốt trọn chỗ mà Đinh Ẩn vừa mới đứng.
Đinh Ẩn vừa thoát ra khỏi biển máu, giơ chân kêu lên: “Chết tiệt! Tam vị chân hỏa!”
Trang 90# 2