Tây Du Chi Đại Giải Trí Gia

Chương 177: Đánh Thục Sơn

Chương 177: Đánh Thục Sơn




Trương Minh Hiên chậm rãi vươn tay ra phía sau, nắm chắc chuôi kiếm, cố gắng rút thanh kiếm ra. Cả thanh kiếm Thanh Bình được rút ra từ bao kiếm, đưa ngang trước người.

Trương Minh Hiên nhìn thanh kiếm dài trong tay, khóe miệng chợt co rúm lại, vậy mới biết tại sao để “ngài” chịu ra ngoài lại khó tới vậy.

Kim Giác, Ngân Giác nhìn thấy thanh kiếm Thanh Bình trong tay Trương Minh Hiên lập tức quỳ xuống, kiếm của muội muội ngươi lại là kiếm Thanh Bình, như vậy ngươi hẳn là rất hiểu rõ thanh kiếm này.

Trương Minh Hiên cười hì hì nói: “Hai vị mau đứng lên đi! Nào! Tới bên cạnh ta.”

Kim Ngân, Kim Giác lập tức biến thành hai tiểu đồng tử, vội vã đứng lên. Dưới sự kinh ngạc của Trương Minh Hiên, Kim Ngân, Kim Giác bay tới đằng sau Trương Minh Hiên, một người nắn vai trái, một người đấm bóp vai phải.

Kim Giác liếm mặt, cười nói: “Đại ca, tiểu đệ không biết đối nhân xử thế, đã đắc tội với đại ca. Đại ca, người là đại nhân xin đừng chấp kẻ tiểu nhân như bọn đệ!”

Ngân Giác vừa đấm vai vừa trừng mắt nhìn Kim Giác, bất mãn nói: “Ngươi nói cái gì thế? Đại ca địa vị ra sao, tấm lòng rộng lượng cỡ nào? Đại ca có thể chấp nhặt với kẻ tiểu nhân như chúng ta sao?”

Kim Giác gật đầu liên tục nói: “Đúng! Đúng! Là đệ nói sai rồi.” Hai người liếm mặt cười xòa tiếp tục xoa bóp cho Trương Minh Hiên.

Trương Minh Hiên nhắm mắt lại hưởng thụ một hồi rồi mở mắt ra, nói: “Được rồi!”

Hai người dừng tay, chạy tới trước mặt Trương Minh Hiên, tỏ bộ dạng thông minh, biết nghe lời.

Trương Minh Hiên có chút động lòng, nói: “Nếu như ta đã là đại ca của hai ngươi, vậy hai ngươi đưa ta đi dạo chút đi!”

Kim Giác, Ngân Giác ngơ ra một hồi.

Kim Giác thử hỏi dò: “Hay là đại ca tới động Liên Hoa của bọn đệ chơi một lát?”

Trương Minh Hiên trợn mắt nói: “Cái động nát nhà ngươi thì có gì vui chứ. Đi xem xét nhân tình thế thái xung quanh xem thế nào.”

Kim Giác thở phào một cái. Hóa ra là như vậy. Đơn giản!

Ngân Giác hưng phấn nói: “Đại ca cùng bọn đệ tới nước Bảo Tượng chơi đi. Chỗ đó ở phía đông, cách đây không xa, bọn đệ thường tới đó chơi. Chỗ đó rất náo nhiệt!”

Kim Giác cũng gật đầu liên tục, hưng phấn nói: “Hoặc là tới chỗ hồng trần thế tục chơi, vui hơn nhiều chỗ sơn dã này.”

Trương Minh Hiên gật đầu nói: “Có phải nước Bảo Tượng có yêu quái Hoàng Bào không?”

Kim Giác kinh ngạc nói: “Đại ca, làm sao người biết?”, sau đó chợt bừng tỉnh: “Đại ca là đệ tử của Tam lão gia, người biết cũng không lấy gì làm lạ.”

Ngân Giác cười khà khà nói: “Hắn không phải là yêu quái, bọn đệ với hắn là chỗ quen biết cũ. Nếu đại ca muốn gặp hắn, đại ca chỉ cần ra lệnh, bọn đệ lập tức đưa hắn tới đây.”

Trương Minh Hiên gật đầu, khắp Tinh Thần đại đa số đều là đệ tử của tiệt giáo, Khuê Mộ Lang chắc hẳn cũng có quan hệ với tiệt giáo!

Ngân Giác do dự một lát rồi nói: “Phía tây là nước Ô Kê, không cùng đường với đường chúng ta đang đi.”

Trương Minh Hiên gật đầu nói: “Các ngươi đưa ta đi dạo chút đi!”

Kim Giác cười ha ha nói: “Vậy chúng ta đi!”

Đoàn người cưỡi mây đạp gió, du sơn ngoạn thủy ngắm phong cảnh, đi dạo nhân gian, được một phen đắc đạo thế nào là cảnh đẹp thần tiên thật sự.

Lần du ngoạn này cũng đã mười mấy ngày trôi qua, Tiên Kiếm cũng phát tới chuyện tình yêu của Thái Y và Lưu Tấn Nguyên; chuyện Lý Tiêu Dao và Nguyệt Như có ý định ở bên nhau trọn đời, khi Linh Nhi bịKiếm Thánh giam giữ trong tháp, Tiêu Dao cùng Nguyệt Như lại lặn lội lên Thục Sơn cứu Linh Nhi; chuyện tình yêu của Khương Minh và Hồ Yêu; cùng với rắc rối tình cảm giữa Kiếm Thánh, Thanh Nhi, Tửu Kiếm Tiên; Huyết Nha tập kích, Đường Ngọc nhảy khỏi hồ lô, dùng máu của chính mình để dụ Huyết Nha rời đi.

Tập Thanh Kiếm mới nhất sau khi được phát, trên mạng xuất hiện sóng to gió lớn.

Lý Tiêu Dao còn đang bị giam trong tháp, A Nô và Đường Ngọc lại xảy ra biến cố.

Đại Ngưu: Thật là cảm động, thật là cảm động.

Thanh Hà: Thục Sơn thật không phải thứ tốt đẹp gì, Kiếm Thánh tự mình phụ Thanh Nhi, lại còn muốn chia rẽ Khương Minh và Hồ Yêu, làm cho máu đổ thành sông.

Ngọc Diện: Đúng thế! Hồ Yêu xinh đẹp biết bao, đáng yêu biết bao. Đám đạo sĩ Thục Sơn kia tại sao lại không biết thương hoa tiếc ngọc chứ?

Thanh Liên Kiếm: Khà khà, xem hậu duệ của Nữ Oa như xà yêu, Kiếm Thánh thật có con mắt tinh tường!

Lão Chu: Oa, Tửu Kiếm Tiên xuất hiện rồi.

Ông chủ Trần: Ta đã nhìn thấy Tửu Kiếm Tiên rồi.

Yến Xích Hà: Thực ra ta cũng vậy Thục Sơn.

Đại mộng một hồi: Tiền bối Tửu Kiếm Tiên có thể nói cho bọn ta biết tình tiết tiếp theo không? Tiêu Dao và Nguyệt Như có cứu được Linh Nhi ra ngoài không? Bọn họ đã chung sống bên nhau chưa?

Giữa Trường An đại trạch, Khương Cẩm Tịch giận dữ đá vào tảng đá dưới đất, bất mãn nói: “Tại sao lại để Nguyệt Như chết như vậy? Tại sao lại tàn nhẫn như vậy?”

Trên mạng đột nhiên xuất hiện một tin mới: Thục Sơn lại dám lập Tỏa Yêu Tháp, thật to gan, tiểu gia lúc này đi phá Tỏa Yêu Pháp, cứu Tiêu Dao và Linh Nhi ra ngoài.

Rắn nhỏ khác biệt: Cùng đi, cùng đi!

Tề chân nhân: Đây đều là giả, Thục Sơn vốn không có Tỏa Yêu Tháp.

Đạo trưởng Bạch Vân: Ta đã từng tới Thục Sơn, Thục Sơn trong Tiên Kiếm với Thục Sơn ngoài đời thực đúng là độc nhất vô nhị, kiến trúc giống nhau như đúc, như vậy chắc chắn cũng sẽ có Tỏa Yêu Pháp.

Tề chân nhân: Linh Nhi chính là hậu duệ của thánh mẫu, phái Thục Sơn lại dám ngược đãi hậu duệ của thánh mẫu, đúng là chán sống rồi.

Đúng! Đúng! Mọi người đi thôi, san bằng Thục Sơn cứu Linh Nhi.

Vì Linh Nhi mà quyết đấu! Vì thánh mẫu nương nương mà quyết đấu!

Hét lên vì thánh mẫu nương nương mà quyết đấu!

Khương Cẩm Tịch chớp mắt, cười khà khà, bay lên trời. Thạch Thiên Phàm thở dài một cái, vội vã đi theo.

Thục Sơn, Tề Sấu Minh xem điện thoại, lông mày giật liên tục, giận dữ nói: “Một đám vô liêm sỉ, không có mắt!”

Không ít các vị thần tiên đang lúc họp hội thiên đình, lông mày kẽ động, sau phải nhanh chóng lấy lại bộ dạng như không có chuyện gì xảy ra.

Trưởng lão Đạo Minh, Thanh Linh Tử, xem loạt tin tức trong điện thoại, sắc mặt nhất thời khổ sở, sao có thể như vậy chứ, vội vã cầm điện thoại đứng lên. Nơi này không thích hợp ở lại lâu, phải sớm rời đi. Thanh Linh Tử chỉnh lại y phục, đi ra ngoài như không có chuyện gì xảy ra, nhìn thấy đám đệ tử ở ngoài sân, ai nấy sắc mặt đều kỳ lạ.

Thanh Linh Tử chưa bước được mấy bước liền gặp Hiểu Tuệ, bèn hỏi: “Ngươi đi đâu vậy?”

Hiểu Tuệ đáp: “Còn có thể đi đâu nữa? Chạy thoát thân! Nếu như Thục Sơn thực sự bị bao vây, họ tuyệt đối sẽ không tha cho chúng ta đâu!”

Thanh Linh Tử: “Ngươi chắc sẽ không có chuyện gì đâu.”

Hiểu Tuệ giận dữ nói: “ Môn phái sẽ bỏ qua cho ta, để ta chạy càng xa càng tốt.”

Thanh Linh Tử im lặng, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Cùng đi đi!”

Hai người bước nhanh ra khỏi cửa lớn Đạo Minh, thoắt cái đã không thấy bóng dáng đâu.

Bên ngoài Thục Sơn là một khu rừng rậm, một đám người ăn mặc kỳ dị tập trung lại một chỗ, có lão già mặc áo choàng xanh, có tên đầu mọc hai sừng, còn có cả lão già lưng gù, mặt mày khổ sở. Trong số đó còn có Đinh Ẩn mặc áo đỏ và Cốc Thần mặc áo đen.

Đinh Ẩn cười mỉa nói: “Lần này chúng ta không có kế hoạch gì cả. Chỉ có giết.”

Lão già lưng gù nói: “Như vậy là thoải mái nhất.”

Lão già áo xanh cười khà khà, nói: “Vậy thì bắt đầu đi!”

Cả đám người hóa thành một đám khí xanh đánh tới Thục Sơn.

Lão già lưng gù cười một cách quái dị, nói: “Các nhi tôn!” Từ trong lưng còng của lão lập tức xuất hiện hàng vạn ma đầu, tập trung tại chỗ mây đen cuồn cuộn, hàng nghìn nanh vuốt hướng về phía Thục Sơn.

Một con độc long màu xanh đen bay lên trời, thân dài cả trăm trượng lượn quanh Thục Sơn, giống như một trận ám lôi.

Một tiếng gào thét vang lên, sương mù giăng đen khắp trời, con độc long thoắt ẩn thoắt hiện, ngửa mặt lên trời, gầm lên giận dữ.

Thục Sơn trong chốc lát bỗng toán loạn cả lên.


Trang 90# 1


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất