Chương 180: Nữ Oa ra tay
Một con hổ yêu kêu lên, nhào tới: "Thục Sơn to gan, dám lập tháp Tỏa Yêu, nghĩ Yêu tộc chúng ta dễ bắt nạt ư?''
Một con quạ khổng lồ kêu cạc cạc vừa bay vừa tiến đến, mỗi khi kêu một tiếng lại có một đệ tử Thục Sơn bị hút mất hồn, nuốt vào trong bụng.
Tuân Lan Nhân tức giận nói: "Yêu nghiệt'' Kính Côn Luân trong tay chiếu lên, một luồng sáng chiếu tới chỗ con quạ, con quạ kêu thảm một tiếng hóa thành tro bụi trước kính Côn Luân.
Đinh Ẩn không nói gì nhìn đám người loạn chiến, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Rõ ràng hắn mới là nhân vật chính mà! Bọn họ lao vào làm gì! Tấn công Thục Sơn khó đến vậy ư? Tâm tính lương thiện thật mệt! Còn chưa kịp cảm thán xong, ngực đau xót. Cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy một mũi kiếm dính máu xuyên qua ngực mình.
Phía sau có một đạo sĩ vẻ mặt gian xảo nói: "Nhìn cách ăn mặc của ngươi chắc là nhân vật quan trọng của Thục Sơn! Hôm nay phải chết trong tay của Dư gia ta.''
Cơ thể Đinh Ẩn bỗng nổ thành một đám sương máu, trước ánh mắt kinh ngạc của đạo sĩ gian ác, trong giây lát cơ thể đã khôi phục, không còn vết thương nào, còn đạo sĩ thì lại biến mất không còn dấu vết.
Tề Sấu Minh tức giận kêu lên: "Đinh Ẩn, đừng vội đắc ý!'' Lập tức vung song kiếm chém về phía Đinh Ẩn.
Độc Long vừa muốn đánh Túy đạo sĩ, thì một lão đạo sĩ đã cản trước mặt hắn, cười hề hề :"Không ngờ Thục Sơn còn có rồng, vừa khéo ta còn thiếu một thần thú hộ sơn như ngươi, vậy đi theo ta một chuyến đi!''
Độc Long giận dữ hét: "Đạo sĩ thúi cút ngay, ta không phải là đệ tử Thục Sơn.''
Lão đạo sĩ lắc đầu nói: "Tuy rằng tai vạ đều từ nơi nay bay ra, nhưng ngươi phản bội cũng quá nhanh đó.''
Loạn chiến một hồi! Cũng may phần lớn tranh đấu đều tụ tập trên không, Thục Sơn bị phá hoại không nặng, nhưng chỉ như thế đã khiến Tề Sấu Minh tức giận và đau lòng.
Khương Cẩm Tịch vui vẻ đứng trước Thục Sơn nói với điện thoại: "Các ngươi thấy sao, đánh nhau, đánh nhau đó! Đánh nhau cũng rất vui vẻ!''
Tiêu Diêu Thần Quân: "Chủ kênh! Lợi hại! Khiến ta mở rộng tầm mắt."
"Á! Thấy ông chủ Trương đến rồi.''
"Cung nghênh ông chủ Trương!''
"Ông chủ Trương vạn phúc kim an!''
Các bình luận liên tục trôi đi.
"Đây là đấu pháp tiên nhân ư? Rất lợi hại!''
"Đúng vậy! Đúng vậy! Có yêu quái, có hòa thượng, có đạo sĩ, còn có ma tu.''
"Sao chủ kênh không đi! Vừa mới gọi ông chủ Trương như thế. Ta thật sự muốn biết chủ kênh bên kia là người thế nào?''
"Đúng! Đúng! Ai là người của ta, đi cứu Linh Nhi đi.''
Khương Cẩm Tịch cây ngay không sợ chết đứng nói: "Ta không biết!''
Tiêu Diêu Thần Quân: "Chủ kênh là đồ bỏ đi.''
"Chủ kênh là đồ bỏ đi.''
"Chủ kênh là đồ bỏ đi.''
"Chủ kênh là đồ bỏ đi.''
. . .
Khương Cẩm Tịch thẹn quá hóa giận kêu lên: "Trương Minh Hiên mới là đồ bỏ đi, ngươi đừng lên tiếng!''
Đảo Huyền Không, Trương Minh Hiên cười ha ha khi đọc bình luận rồi nói: "Càng ngày càng giống trước kia rồi.''
"Trước kia như thế nào?''
Trương Minh Hiên lập tức giật mình, vội vàng quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Lý Thanh Tuyền đang tò mò đứng sau lưng hắn.
Trương Minh Hiên thở dài nói: "Ngươi làm ta sợ muốn chết, có trường hợp người dọa người chết rồi đó có biết không?''
Lý Thanh Tuyền đầy sự tò mò hỏi: "Trước kia thế nào? Mau kể cho ta nghe chuyện trước kia của ngươi.''
Trương Minh Hiên ngẩng đầu 45 độ nhìn trời, nặng nề nói: "Trước khi à? Đó là một câu chuyện cũ rất dài.''
"Nói ngắn gọn!''
Trương Minh Hiên trợn to mắt nói: "Hồi nhỏ sống ở sơn thôn, khi lớn lên thì ở đây.''
"Cắt!'' Lý Thanh Tuyền trợn to mắt nói: "Không thú vị!''
Sau đó vui vẻ nhìn Trương Minh Hiên: "Nghe Kim Linh và Ngân Linh nói, ngươi và tỷ tỷ của ta quen biết nhau đã trăm năm rồi hả?''
Trương Minh Hiên xấu hổ ho khan một tiếng nói: "Có chút phóng đại.''
Lý Thanh Tuyền hừ một tiếng nói: "Lời từ miệng ngươi không có lấy một câu nói thật.''
Chớp mắt nói: "Chừng nào ngươi mới viết xong tiểu thuyết "Ma Đạo'', không có tiểu thuyết mới thì không vui gì cả!''
Trương Minh Hiên do dự một chút nói: "Ngày mai đi!''
Lý Thanh Tuyền vui vẻ nói: "Cứ quyết định vậy đi.'' Lập tức chạy ra đằng xa.
Trương Minh Hiên nằm xuống mặt nước lần nữa, xem phát sóng trực tiếp tự nói: "Viết cái gì đây? Thật đau đầu mà!''
Trên màn hình, Thục Sơn vẫn đang loạn chiến, thương vong vô cùng nghiêm trọng! Bởi vì chiến trường ở Thục Sơn, đa phần nơi đây đều là đệ tử cấp thấp của Thục Sơn, có thể nói là yếu nhất trên chiến trường. Lửa giận dâng trào trong lòng Tề Sấu Minh, song kiếm Tử Thanh nở rộ tiên quang, nhưng cũng không làm nên chuyện gì.
Một lát sau, Tề Sấu Minh lặng lẽ nhẩm truyền âm, cắn đầu lưỡi phun máu lên song kiếm Tử Thanh, song kiếm Tử Thanh lập tức hóa thành hai con giao long bay lên, kiếm khí khổng lồ tung hoàng, xông vào đám người yêu đang đánh nhau trên không, khiến yêu ma tiên quái hoảng sợ lui về phía sau.
Các trưởng lão đệ tử Thục Sơn bắt lấy cơ hội, quay đầu đâm xuống phía dưới Thục Sơn.
Tề Sấu Minh ở phía trên Thục Sơn, trong tay xuất hiện một ngọc phù Thái Cực tức giận nói: "Ta sẽ nhớ kỹ các ngươi! Mở ra cho ta! Lưỡng Nghi Vi Trần!''
Rầm, Thục Sơn chấn động, một vầng sáng dâng lên, cách một lớp màng, vô số bóng người mờ ảo vặn vẹo giống như cách nhau cả thế giới.
Đinh Ẩn kêu lên hoảng sợ: "Đại trận Lưỡng Nghi Vi Trần! Sao các ngươi lại có thể mở đại trận Lưỡng Nghi Vi Trần!''
Mọi người vây quanh nghe thấy cái danh đại trận, không ít kẻ đều lui về phía sau, sinh lòng sợ hãi!
Hồng Hài Nhi nâng thương Hỏa Tiêm trong tay: "Đại trận Lưỡng Nghi Vi Trần là gì, không phải bị Huyết Hải trận ta phá ư? Xem Tam Muội Chân Hoả của ta đây!''
Biển lửa dâng lên như thủy triều bao phủ đại trận, cột lửa phun lên tấm màng ánh sáng, màng ánh sáng vặn vẹo hình thành một lốc xoáy trực tiếp nuốt cột lửa vào trong.
Đinh Ẩn chậm rãi nói: "Đại trận Huyết Hải là ta bày ra.''
Thanh nên áo bào xanh đắc ý nói: "Vẫn xem Huyên Minh Chân Thủy của ta đi! Ngũ Ca lên! Phá trận chân hỏa vậy giống như lúc nãy, phá nát cái trận rác rưởi này đi.''
Hồng Hài Nhi tức giận nói: "Nếu không phải ta chưa ăn cơm no, sao ngươi có thể phá Tam Muội Chân Hỏa của ta?''
Đinh Ẩn ngửa mặt lên nhìn trời, nước mắt vòng quanh, hắn chỉ muốn đánh Thục Sơn một chút, sao lại khó đến vậy? Hắn đã trêu chọc ai, sao bọn họ lại đến quấy rối hắn!
Ngũ Ca âm thầm nói: "Không được, đại trận Lưỡng Nghi Vi Trần lấy ngọc phù Thái Cực của Thái Thanh Thánh Nhân bày trận, không phải Thánh nhân thì không thể phá. Thực lực của chúng ta kém xa rồi.''
Thiếu niên áo xanh tỏ vẻ cầu xin nói: "Linh Nhi của ta!''
Bên trong đại trận Lưỡng Nghi Vi Trần, Tuân Lan Nhân đỡ lấy Tề Sấu Minh tóc bạc trắng sốt ruột hỏi: "Ngài không sao chứ!''
Tề Sấu Minh lắc đầu nói: "Ta không sao.''
Ngẩng đầu lên nói vọng ra giận dữ: "Chờ lão tổ trở về, tất cả các ngươi đều phải trả nợ bằng máu.''
Ở Thiên Ngọa xa xôi, Nữ Oa đọc xong Tiên Kiếm cập nhật chương 31, 32. Tức giận nói: "Thục Sơn nhốt hậu duệ của ta, còn dùng xiềng xích vây lại, không thể tha thứ!''
Thị nữ Thanh Loan ở bên cạnh liên tục gật đầu nói: "Đúng vậy! Đúng vậy! Nguyệt Như chết rồi? Thật đáng thương!''
Thái Phượng cũng tức giận nói: "Kiếm Thánh còn cho Linh Nhi uống thuốc độc, nghĩ rằng cung Nữ Oa của chúng ta dễ bắt nạt ư?''
Nữ Oa càng đọc tình tiết tác phẩm càng cảm thấy bực mình, hậu duệ của Nữ Oa mà để các ngươi muốn ăn hiếp là ăn hiếp được ư, suy nghĩ không rõ ràng, đã siết nắm tay đập mạnh trên giường Hồng Tú Cầu.
Trang 91# 2